Tưởng tượng thấy cảnh cướp trong phim, thật giống với trường hợp bắt cóc trẻ em, sắc mặt Tiểu An An càng thêm trắng bệch. Cha, mẹ, mau tới cứu Tiểu An An đi. Giờ phút này Tô Thiển, kiềm chế lữa đốt trong lòng giả bộ mạnh mẽ đứng bên trong ở phòng quan sát, theo Dạ Thương nói, ánh mắt quét qua lần lượt vẻ mặt từng người, tâm tình một giây so một giây càng chùn xuống. 500 người, cô đã nhìn rồi hơn 400 rồi, tất cả đều là không thay đổi biểu tình. Tâm tình bây giờ, có thể nói là nản lòng thoái chí, hoặc là tro tàn, chỉ khoàng mười người chưa kiểm tra qua, nếu còn tìm không ra khác thường, con tra hẳn có nguy hiểm, cuối cùng còn hai người, cô căn bản cũng không dám mở mắt ra xem. "Người này, thiếu phu nhân cô xem, vẻ mặt của anh ta không bình thường.". Y Na nhìn sát một chút, trong mắt chợt lóe sáng. Tô Thiển khuôn mặt trắng bệch mắt nhìn màn hình trên bàn, quả nhiên, ngay đêm đó Thương đã nói: " Chúng ta tìm không ra nội giá, cũng không ai thừa nhận, chỉ cần tôi biết rõ đó là được." Những lời này lúc đó, vẻ mặt của hắn rõ ràng có kinh hoảng trong nháy mắt, thân thể cũng cứng đơ rồi. Dạ Thương dùng chiến thuật tâm lý, cố ý nói biết cái này nội gian là ai, vì chính là muốn khiến tên khốn đó lộ ra sơ hở, đồng thời cũng là đang đánh cuộc, đánh cuộc Ám Dạ rốt cuộc có nội gián xuất hiện hay không. Y Na cùng Vũ Đình trao đổi một cái ánh mắt, đem video bản gốc đưa cho Dạ Thương. Các cô là ai chứ, đã trải qua chiến trường, có ai có thể lấy vải thưa mà che mắt thành cùa các cô được chứ!!! Người này, tuyệt đối có vấn đề. Trong lòng Tô Thiển như càng xiết chặt, lúc chưa tìm được manh mối cô còn hi vọng, cầu nguyện Tiểu An An an toàn, bây giờ thì, tám chín phần là đã bị bắt cóc đi mất. Tâm trạng trống rỗng, có chút không có thể hô hấp, nhóc còn mới năm tuổi, hiện tại nhóc thế nào, có hay không bị đánh dã man hoặc là như thế nào cô đều không dám tưởng tượng. Còn nhỏ như vậy, có phải rất sợ hay không, nhóc hiện tại nhất định đang rất sợ hãi. Cô không phải người mẹ tốt, ngay cả con trai của mình cũng bảo vệ không tốt, thật đau lòng muốn chết. "Thiếu phu nhân, cô đừng nóng vội, về phòng nghỉ ngơi một chút, chuyện này giao cho chúng tôi xử lý là tốt, tin tưởng chúng tôi, nhất định sẽ đem tiểu thiếu gia mang về cho cô.". Vũ Đình thấy mặt cô như sắp chết, Trong lòng rất căng thẳng, nếu tiểu thiếu gia còn chưa về, mà thiếu phu nhân ngã bênh, đến lúc đó lại thật sự không biết ăn nói làm sao với chủ nhân. Tô Thiển liên tiếp phất tay, mấp máy đôi môi khô khốc, khàn khàn lên tiếng: "Tôi không sao, các cô mau đi tìm đi.". Cô không cần chăm sóc, tìm được con trai thì cô không có chuyện gì. "Thiếu phu nhân, yên tâm đi, cô tốt nhất nghỉ ngơi là chúng tôi mới có thể yên tâm đi tìm tiểu thiếu gia, có được hay không, đi về nghỉ trước, Vũ Đình, cô trước đưa cô ấy về phòng, tôi tiếp tục làm việc.". Y Na cũng đi theo Tuy ra nói như vậy, nhưng chẳng có khí thế nào chống đối cả. Tô Thiển không đồng ý cũng không còn cự tuyệt, cô hiểu, mình cái gì đều không làm được, hiện tại duy nhất có thể làm, chính là không gây thêm phiền toái cho bọn họ. Đã hơn một lần, cô tự trách chình mình. An Thần, anh mau trở về đi, xin anh...... Mặc dù là có người đỡ, nhưng bước chân vẫn còn có chút lảo đảo, đầu óc trống rỗng, trở lại phòng ngủ thật lâu sau mới bình tĩnh một chút, lại vội vàng chạy xuống lầu dưới. "Sao rồi? Có tin tức gì không?". Níu lấy cổ áo một bảo vệ, Tô Thiển căng thẳng hỏi ****Xin anh mà, em chỉ suy nghĩ không muốn xa con dù chỉ một chút thôi. "Sao rồi? Có tin tức gì không?". Níu lấy cổ áo một bảo vệ, Tô Thiển căng thẳng hỏi Bảo toàn sợ hãi lui lại hai bước, tiếp tục nghiêm túc đứng thẳng người, có bộ mặt phớt tỉnh chào một cái: "Thiếu phu nhân, xin cô trở về phòng nghỉ ngơi.". Y Na cũng đã phân phó rồi, không có kết quả trước, thì không thể cho thiếu phu nhân bất kỳ trả lời chắc chắn nào. Tô Thiển nhíu mày một cái, biết anh đang cố kỵ cái gì, trong lòng như lừa, muốn bộc phát mà không được. Làm một người mẹ, không có bảo vệ tốt con trai của mình đã đủ để cô tự trách rồi, đã xảy ra chuyện còn chỉ có thể ở nhà hối thúc, người mẹ này có oan uổng không. "Tô Thiển.". Xa xa, Nhiễm Mạn chạy tới, trong mắt tràn đầy lo lắng, cô từ trong cửa hàng trở về nghe được chuyện này. Nhìn thấy dáng vẻ Tô Thiển nóng nảy, cô cũng vội đi theo, làm sao để xảy ra chuyện lớn như vậy! Tô thiển thấy đến Nhiễm Mạn, hốc mắt ửng đỏ, bất an níu lấy tay áo của cô, cắn chặt môi không nói lời nào. "Tiểu Thiển, ngồi xuống trước.". Nhiễm Mạn lôi kéo cô ngồi ở trên ghế sa lon, trong lòng tràn đầy lo lắng, chỉ có thể vỗ nhẹ tay của cô, một câu nói đi nói lại: "Sẽ không có chuyện gì, sẽ không có chuyện gì.". Cô thật lắng, vừa được người an ủi, nước mắt Tô Thiển từng giọt từng giọt rơi xuống, chưa bao giờ cô cảm thấy vô dụng và lo sợ như bây giờ. Con người chính là như vậy, khi ngươi tự cho là còn có thể chịu đựng, người khác tùy tiện thăm hỏi một câu hoặc là an ủi, trong nháy mắt liền đem tất cả kiên cường sụp đổ. Thấy cô khóc lên, Nhiễm Mạn nhất thời tay chân luống cuống, cô biết, lúc này, trừ đem An An bình an mang tới trước mặt cô, nói gì đều là vô dụng. Cô cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, chỉ có cùng cô ngồi chờ ở đây, cái gì cũng giúp không được. "Lão Đại!". "Lão Đại!". Đang lúc Tô Thiển khóc nức nở, cửa truyền đến rõ ràng âm thanh ân cần thăm hỏi, chạm vào tim cô. Từ trên ghế salon bật chạy nhanh ra cửa, liếc mắt liền nhìn thấy bộ dáng người đàn ông mang theo cường đại khí áp người cùng gương mặt lạnh lùng sải bước đang đi vào nhà. Tô Thiển nhịn không được nữa, nhào vào trong ngực của anh, cả thân thể, run rẩy không thôi "Ông xã, anh đã về rồi!!” An Thần ôm chặt cô, thay cô lau đi nước mắt trên mặt, nhìn đôi mắt sưng đỏ cùa cô trong lòng như ai đó nhéo ngắt dữ dội. "Đừng khóc, anh tìm con thỏ nhỏ kia đem trở về, em ngoan ngoãn ở nhà chờ đợi” An Thần mang cô đến trước mặt Nhiễm Mạn: “Phiền cô chăm sóc cho cô ấy” Nhiễm Mạn gật đầu, Tô Thiển lắc đầu như trống bỏi. nắm lấy tay anh không buông, nước mắt ràn rụa “Ông xã, vậy cho em theo với, xin anh đừng bắt em ở nhà một mình chờ đợi, em sẽ điên mất” Cảm giác khi ngồi yên một chỗ chờ đợi tin tức, thật làm người khác phát điên lên. Cô không muốn ở nhà chờ đợi, cô muốn cùng anh đi tìm con. An Thần cau mày, trong lòng thương xót, cô đã hết lời van xin nhưng chổ đến thật nguy hiểm, anh không yên lòng. Tô Thiển giống như hiểu ý nghĩ của anh, vội vàng nói thêm: " Em sẽ không tham dự tới việc đánh dánh giết giết của các anh, em sẽ chỉ ở trong xe thôi, xin anh mà em cách xa anh một chút thôi, có được hay không?". Chỉ cần có thể để cho cô ở gần con trai một chút, cô cũng không đến nỗi giống như bây giờ. An Thần suy nghĩ một chút, cẩn thận gật đầu ôm cô vào xe ngồi bên dặn dò “ xẩy ra bất cứ chuyện gì, em cũng không được ra khỏi xe, hiểu không”. ***Mẹ, ô ô, An An lạnh quá! An Thần suy nghĩ một chút, cẩn thận gật đầu ôm cô vào xe ngồi bên dặn dò “ xẩy ra bất cứ chuyện gì, em cũng không được ra khỏi xe, hiểu không”. Tô Thiển dĩ nhiên là gật đầu liên tục, chỉ cần không đem cô để cô một mình ở nhà, cái gì cô cũng nghe lời anh. Cũng trong lúc đó, Tiểu An An bị hai người đàn ông ném vào một căn phòng tối không thấy gì Tiểu An An co rút trong góc tường, dưới sàn thì ẩm ướt, lại là mùa đông nên nhóc lạnh buốt mà run rẩy. Nếu như có một chút xíu ánh sáng mà có thể phát hiện, Tiểu An An đôi môi đã đông lạnh tím bầm, trước khi ném vào đây nhóc chỉ còn lại duy nhất một chiếc áo, chúng lấy cởi hết của nhóc, cả giày cũng không thấy đâu. Nền ximăng lạnh như băng làm nhóc nhảy nhót không thôi. "Mẹ, ô ô, An An lạnh quá......". Một đôi chân nhỏ, không ngừng di động, làm như đang tìm một chút ấm áp, mỗi lần chạm đất thân thể Tiểu An An run rẫy không thôi, thanh âm mất một phần tinh ranh, thông minh. "Cha, An An lạnh quá, cứu cứu An An, ô ô, An An về sau giành mẹ với cha nữa đâu. Ô ô.....". Tiểu An An ôm ngực, không ngừng đá dá cái chân nhỏ, nơi này thật lạnh, nhóc không thể nào chịu đựng nỗi nữa. Mím môi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, rơi xuống, chưa bao giờ sợ hãi như vậy, nhóc không biết những thứ bại hoại này muốn làm gì nhóc, cũng không biết hiện tại cha cùng mẹ có tìm nhóc hay không, cũng chưa từng có khi nào muốn gặp cha xấu xa như bây giờ. Nhóc mặc dù nhỏ, nhưng cũng còn là biết ai mới là xấu xa thật sự, cha mặc dù đối với nhóc nghiêm túc, nhưng cũng là yêu nhóc, những kẻ bắt nhóc tới đây, mới thật sự là xấu xa, đối với nhóc như vậy, chờ nhóc ra ngoài rồi, nhất định nói cho cha xấu xa thay nhóc hảo hảo báo thù. Tìm kiếm được một góc nhỏ trong tường, nhìn cao ráo hơn, chỉ lớn bằng bàn tay, trừ chổ này không có ẩm ướt ra thì nó cũng lạnh lẽo như như nhau thôi. Tiểu An An hai chân đông lạnh từ lâu, bắt đầu chết lặng, co rúc ở góc, hoảng sợ mở to hai mắt, chính là bởi vì cái gì cũng nhìn không thấy, nhóc càng mở mắt thật to, làm như vậy mới không cảm thấy sợ hãi. Cũng không biết trải qua bao lâu, cửa vang lên một thanh âm ken két mở ra, ánh sáng theo khe cửa chiếu vào, Tiểu An An nửa ngày không có mở mắt. Nhìn người tới, Tiểu An An bất an thân thể trong nháy mắt cứng đờ, hô hấp càng xiết chặt, trong dôi mắt đẹp tràn đầy sợ hãi. Người vào nghiêng mình dựa vào trên khung cửa, ánh sáng đèn đem bóng dáng của hắn kéo dài, nhìn lên trên, mặt tràn đầy vết sẹo lộ vẻ khó coi vô cùng, đôi mắt kia, hiện đầy tia máu, nhìn Tiểu An An, ánh mắt chính là ác độc không còn gì ác độc hơn. Không làm gì được kẻ lớn, thì không tha cho đứa nhỏ, An Thần tàn nhẫn với hắn bao nhiêu thì hắn sẽ trả trên ngườ con tai anh gấp bội. Bành bạch ——– Tiếng vỗ tay vang lên, một toán người rất nhanh tiến vào, hai gã dàn ông đem một cái ghế đặt lên phía trước mời hắn ngồi, rồi cung kính dứng sau lưng. Tây Tác, cười tà khập khễnh đi tới trên ghế ngồi xuống, ngay cả đã là tàn phế, cũng không thể che giấu hơi thở thô bạo trên người của hắn. Chờ cha tôi tới, mang đại pháo nổ tung các người. Tiếng vỗ tay vang lên, một toán người rất nhanh tiến vào, hai gã dàn ông đem một cái ghế đặt lên phía trước mời hắn ngồi, rồi cung kính dứng sau lưng. Tây Tác, cười tà khập khễnh đi tới trên ghế ngồi xuống, ngay cả đã là tàn phế, cũng không thể che giấu hơi thở thô bạo trên người của hắn. Hai ngón tay khẽ nâng lên, người đàn ông sau lưng nhanh chóng gật đầu, bước nhanh đi tới bên người Tiểu An An, một tay ném nhóc xuống dưới chân Tây Tác.. Leng keng một tiếng vang thật lớn, Tiểu An An cả người nằm ở dưới chân của hắn, đau nhức truyền khắp từng tế bào, đau nửa ngày không thể động đậy. Hốc mắt nước mắt không muốn vẫn cứ rơi, Tiểu An An cố gắng không cho đau mà phát ra từng tiếng. Từ nhỏ cha nói cho nhóc biết, một nam tử hán, quyết không thể khuất phục bất cứ thế lực độc ác nào. Anh không thể như vậy không có tiền đồ, tuyệt không tại đây khóc thành tiếng trước mặt bọn xấu xa, đợi thân thể ổn định, Tiểu An An tay chống đất mặt bò người lên, nước mắt không còn rơi trên khuôn mặt xinh đẹp nữa, tà ác nhìn lại hắn trừng trừng. Thân thể nho nhỏ giống như có thêm sức mạnh, nhìn chằm chằm người đàn ông này, dưới chân đã quên đi cái lạnh lẽo. Tây Tác nhàn nhạt nhíu mày, khí chất rất giống An Thần, hắn hận đến chính là cái này, trước mắt là một thằng nhóc, nhưng rõ ràng chính là phiên bản thu nhỏ của An Thần, làm cho người ta không nhịn được ghen ghét. "Nhóc con,mày tên gì!". Từ cổ họng Tây Tác phát ra giọng nói, thật làm người khác hoảng sợ. Tiểu An An đứng cách xa hắn, từ hơi thở đến ánh mắt đều tỏ ra sự khinh miệt, điều này làm cho Tây Tác rõ ràng ngẩn người, tiếp theo cười nhạt vài tiếng, vỗ trên ghế, lập tức thì có một người đàn ông thẳng chân đá vào đầu gối Tiểu An An, trực tiếp làm cho Tiểu An An lần nữa ngã nhào trên đất, vốn là té sưng đỏ đầu gối giờ càng thêm vết thương, với làn da non nớt như vậy chẳng khác nào thừa nhận tàn bạo với trẻ nhỏ. Tiểu An An hừ nhẹ, lại vội vàng cắn đôi môi, lần nữa bò người lên nhìn chằm chằm hắn, trong ánh mắt khinh miệt có nhiều hơn một tia phẫn hận. Hừ, Đại Phôi Đản, ngươi bây giờ liền khi dễ đi, chờ cha tới, ta khiêng đại pháo nổ chết nhà ngươi. Tây Tác khóe miệng cười lạnh cùng hung ác, không nhìn ra, rất có chí khí. Hắn còn không tin, một đứa nhóc mấy tuổi đầu, có thể chí khí cỡ nào. “Treo ngược lên cho ta, để xem nó còn ngang ngạnh không.". Tây Tác vừa ra tiếng, Tiểu An An liền bị gã đàn ông khiêng đến giữa phòng, từ trên xà nhà buông xuống dưới một sợi dây, lượn sóng, nhìn qua là biết đã dùng qua không ít lẩn. Tiểu An An dùng sức giãy giụa, đáng tiếc hơi sức quá yếu, vẫn bị trói tay chân treo ngược bằng dây thừng, trên người có chừng một tầng áo đơn cũng bị hán tử rút ra, thân thể nho nhỏ hoàn toàn phơi ra trong không khí rét lạnh, làm cho nhóc càng lạnh lẽo thêm. "Đem hình cụ mang lên." (hình cụ: là dụng cụ dùng để tra tấn tội phạm thời cổ đại) Tây Tác lần nữa lạnh lùng ra tiếng, An Thần thế nào đối với anh, hôm nay toàn bộ đều muốn trả lại trên người thằng nhóc này, những cái này không bằng với dụng cụ trong Ám Dạ, có nhưng với thằng nhóc này là quá đổi dư thừa. Tổng cộng ba dạng. Rửa mặt: đây là một loại hình phạt cực kỳ tàn khốc, nó chỉ là dùng dùng bàn chải sắt, chà trên người làm rơi từng mảnh thịt đến khi xương trắng lộ ra, tàn hơi mà chết. Côn hình: không phải dùng cây gậy đánh người. Nơi này nói côn hình, là lấy cây gậy trực tiếp đẩy từ miệng hoặc hậu môn của phạm nhân, xuyên phá dạ dày, ruột, làm cho người ta bị chết khổ không thể tả. Dụng châm: Dùng kim đâm vào đầu ngón tay. Nhóc con, chớ oán trách ta. Ba dạng này đều là hình phạt tàn khốc Trung Quốc cổ đại thường dùng, bọn họ còn muốn dùng cái này để lên người cậu bé Tiểu An An chỉ mới năm tuổi, có thể thấy được người đàn ông này nội tâm biến thái đến trình độ nào. An Thần đối phó kẻ thù cực kì hung ác, nhưng vời phụ nữ và trẻ em nhất quyết không đối xử tệ, Tây Tác vậy mà muốn dùng mấy cái hình phạt tàn khốc này với đứa bé năm tuổi đầu. Tiểu An An thấy thế, sắc mặt thay đổi mấy phần, ác ma này, hắn rốt cuộc muốn tra tấn nhóc! Nhóc thật nhớ cha!!! "Lão Đại, chúng ta còn là nhanh lên nghĩ cách trở về nước đi, cái thằng nhóc này, trở về nước xử sao cũng không muộn.". Gã đàn ông gầy gò bên trái hai bước đi tới bên cạnh Tây Tác, vẻ mặt có chút nóng nảy. Thật vất vả cứu hắn ra ngoài, hiện tại việc cần nhất chính là thế nào trở về nước mới phải, lão Đại thế nào mà muốn ở đây dọn dẹp thằng nhóc này, thật không giống ai. Tây Tác cười lạnh, bọn họ không đi ra ngoài được, điểm này so với hắn ai cũng rõ ràng, dù sao đều là chết, đương nhiên là muốn kéo thêm người khác đi chung. Sắc mặt vừa chuyển một cái, hắn đã là phế nhân, chết không có gì đáng tiếc, chỉ là mấy thuộc hạ đi theo hắn mấy chục năm thì phải làm sao. "Thừa dịp An Thần còn chưa tìm được đến đây, các ngươi tranh thủ trốn đi, ta là không đi được rồi, các ngươi đối với ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, trước khi chết có thể bắt con trai bảo bối An Thần chôn theo ta, ta đã rất thỏa mãn.". Anh mặc dù hận, nhưng đối vời thủ hạ đi theo mấy chục năm vẫn có áy náy. "Thề chết theo lão Đại!". Trong phòng âm thanh đồng vang lên, nghe xong trong lòng Tây Tác cảm dộng dâng trào. Không dám mở miệng nói để cho bọn họ rời đi, là bởi vì hắn hiểu rõ những thủ hạ này, chỉ cần mình không chịu đi, bọn họ là sẽ không rời đi. Nhớ lại Tây Tác anh ở hắc – đạo mò mẫm lăn lộn nhiều năm như vậy, đắc tội với người vô số, điều duy nhất để kiêu ngạo, cũng chỉ có những người thủ hạ trung thành như vậy. "Rất tốt, trong chốc lát An Thần không tìm được chỗ này, trong khoảng thời gian này, cái thằng nhóc này chính là con mồi của chúng ta.". Chờ An Thần tới, hắn sẽ mang con trai anh ném vào chảo dầu ngay trước mặt anh. Để cho anh nếm thử tim phổi tràn đầy thống khổ. "Đâm tay trước đi, từ từ thôi, không cần vội vàng." Tiểu An An nhìn Tây Tác tự mình cầm một cây kim vừa nhỏ vừa dài khập khễnh hướng mình đi tới, sợ quá nhịn không được thét lên. Điều này làm cho anh nghĩ đến Dung Ma Ma trong kịch Quỳnh Dao, mỗi lần thấy cái đó đốt, cả tâm dau như ai nhéo vào. Chẳng lẽ Đại Phôi Đản cùng Dung Ma Ma một dạng giống nhau, chuẩn bị cầm kẹp, kẹp mình sao? Nhất thời, trán Tiểu An An đổ mồ hôi lạnh, sau lưng càng lạnh, lông măng từng cái một toàn bộ dựng lên. Hoảng sợ của anh, Tây Tác dĩ nhiên thấy được. Nhìn đi, rốt cuộc cũng là một tên nhóc con thôi, tưởng là khí phách lắm chứ. Tây Tác đi tới trước mặt nhóc, miệt thị, thổi một hơi nhàn nhạt trên mấy cây kim châm nho nhỏ, lạnh lùng mở miệng: "Nhóc con, con đừng trách ta, ai khiến cob là con trai của An Thần, muốn oán thì oán cha của conđó, kiếp sau nên làm con cái nhà bình thường đi.". Nói xong, nhìn sang mấy tên bên cạnh, Tiểu An An liền bị vứt tới, nắm bàn tay nho nhỏ của nhóc, không hề lên tiếng, thẳng đâm vào đầu ngón tay của nhóc. ****Ai nói cho anh biết đó là con trai tôi, anh có chắc không? "Rầm———". Đang lúc Tiểu An An bị đau nhăn nhó không thôi, thì cửa bị một cước đạp ra, một tiếng vang, người trong phòng kinh hãi nhanh chóng bật dậy. Tây Tác sắc mặt lập tức âm trầm, phản ứng tự nhiên vòng lại sau lưng Tiểu An An, An Thần có nổ súng thì hắn cũng lợi dụng thân thể nhỏ bé của nhóc mà đối phó với anh,. Tới thật là khá nhanh đó. Cũng trong lúc đó, trong phòng vang lên chằng chịt tiếng súng, hắn không cần nhìn cũng biết, thủ hạ của hắn còn không kịp rút súng thì đã bị dọn sạch rồi. "Xấu xa......". Hai chữ cha còn chưa có kịp phát ra, thì gặp ành mắt của An Thần vội nuốt vào. Người tới đếm không dưới 30, mặc dù đều mặc áo chống đạn, thêm nón chống đạn an toàn, Tiểu An An còn có thể nhận ra An Thần. Súng trong tay, dĩ nhiên là nhắm vào đầu anh rồi. An Thần thấy Tây Tác khốn kiếp kia trốn sau lưng con thỏ nhỏ nhà mình, ánh mắt càng thâm trầm một phần "An Thần, anh là thằng khốn, con của anh ở trên tay tôi, đừng có làm càn.". Chuẩn bị cái chết lâu rồi, nhưng vẫn là không nghĩ tới anh sẽ đến nhanh như vậy, hắn cũng còn chưa kịp dạy dỗ thằng ranh con này, mới chích một kim thôi, thù này không thể như vậy mà xong được. Nghĩ như vậy, thủ sẵn cò súng ngón tay từ từ bắt đầu buộc chặt, đám người Dạ Thương nhìn thấy là sợ hết hồn hết vía. An Thần kiềm chế lo sợ trong lòng cùng tức giận, cười lạnh: " Ai nói cho anh biết đó là con trai tôi, anh có chắc không?". Tiểu An An đưa mắt to đầy nước, đảo đảo vài vòng, chịu đựng ngón tay đau nhức nhìn An thần kêu: " Chú An, mau cứu cứu con.". Nhóc thông minh cỡ nào thì chỉ trong thời gian ngắn ngủi bị bắt, Tây Tác chẳng phải có nói là do nhóc là con trai của An Thần nên mới đối xữ như vậy sao. Theo lời cha nói, Tiểu An An cơ trí bắt đầu phối hợp với An Thần. An Thần đáy mắt thoáng qua một tia tán thưởng, bởi vì có chống đạn nón an toàn cản trở, chợt lóe rồi biến mất, Tây Tác không có bắt được bất kỳ nghi vấn nào. Chú An? Đứa bé này chẳng lẽ không phải con trai hắn? Coi như An Thần nghĩ giở trò gì, cái thằng nhóc cũng không thể hùa theo anh mà dóng kịch, Tiểu An An thông minh đã sớm vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn. Nghĩ như vậy, Tây Tác nội tâm một hồi lo lắng, nhưng cũng là không dám để lộ ra. "An Thần, chớ giở trò, tôi biết rõ đây là con trai anh, nếu không, làm sao mà anh từ Châu Phi Đại Liệt cốc vội vã chạy về cứu nó!". Lời vừa nói ra này, Tây Tác lòng tin lại tìm về không ít, An Thần vốn là vô tình, chẳng lẽ vì một thằng nhóc có thể bỏ tất cả ở Châu Phi Đại Liệt cốc vội vã chạy về cứu nó!. Tiểu An An bắt đầu chóng mặt, thật khó chịu. An Thần dĩ nhiên là thấy rõ tình trạng của con trai, phiền lòng, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, vì vậy giọng điệu lại lạnh mấy phần. "Anh đã cho rằng nó là con tôi, vậy anh cứ nổ súng, bổn đại gia tôi trở lại chẳng qua là muốn giải quyết anh thôi, mà tôi cũng phải cho anh hay, trên đường tới đây tôi nhận được tin báo cùa thủ hạ, nói là hai đứa con riêng của anh đang ở trong tay của nó, không may, anh lại bắt ngay đứa con trai của chính nình, nếu thật sự anh giết nó, chỉ sợ người kia có chết thảm cũng lôi anh xuống địa ngục, lời nói đã nói xong, anh muốn bắn, thì nhanh đi, xong thì đến lượt tôi xử lí anh.". 【 nhìn các ngươi nhắn lại, không dám ngược Tiểu An An rồi, tôi còn là kết thân mẹ tốt lắm, Cập Nhật tốc độ vấn đề tôi liền không nói nhiều, trước kia giải thích qua, đa tạ mọi người đối với hồ ly ủng hộ. Hắc hắc 】 PS: Chỉ còn vài chương nữa bộ truyện Bà Xã Ngoan Nào sẽ hoàn. Nên Icon sẽ đăng liên tục có thể. Mong mọi người thông cảm. Do Icon đang có vài việc bận nên sẽ cố gắng đăng nhanh bộ này. Nếu đăng nhiều và lấp của các bạn khác nên ICon xin lỗi trước.