Bà Xã, Ngoan Nào!
Chương 227
Nhiễm Mạn lặng lẽ gạt lệ, đau lòng nhìn Tô Thiển lại không nhịn được muốn đi an ủi An Thần, hai người này một đôi, trải qua quá nhiều khổ nạn, làm cho lòng người đau lòng lại chua xót, chỉ mong Tô Thiển có thể sớm một chút tỉnh lại, sớm một chút tha thứ An Thần, cuộc sống sau này nhất định sẽ hạnh phúc!
Đem hai giường hợp ở chung một chỗ, An Thần thân thể căng thẳng muốn ôm cô, vừa động ngực liền đau dữ dội, chỉ đành phải điên cuồng hét lên: "Xảy ra tình huống gì đặc biệt sao, Hoa Tử lăn lại đây cho tôi."
Hoa Tử khóc không ra nước mắt, lộ vẻ tức giận đi đến, gương mặt đáng thương khổ hề hề: "Lão đại, có cái gì phân phó?"
"Cho anh nửa giờ, tôi muốn người phụ nữ của tôi mở mắt ra nhìn tôi." Người phụ nữ của anh bị anh ta hại thành như vậy, cho nên anh vẫn không thể đối với anh ta xuống tay, thậm chí còn phải dựa vào anh ta cứu tỉnh người phụ nữ của anh. Thật sự là không thể không nhịn. Anh chưa từng uất ức qua như vậy.
Hoa Tử tinh thần hỏng mất, nếu mà anh có biện pháp, cũng không cần chờ tới bây giờ rồi, Tiểu Tô Tô không muốn tỉnh, trừ khi lão đại kêu tỉnh cô ấy, anh thực sự không có biện pháp nào.
"Lão đại, đại gia, tôi thật sự không có biện pháp, chỉ có thể dựa vào anh hồi tỉnh ý chí của cô ấy thôi, van cầu anh, để cho tôi đến làm chút gì có được hay không?"
Làm sao bây giờ, anh khóc không ra nước mắt a, muốn anh đây làm chuyện gì cần anh nói một câu thôi?
"Biến, nếu để cho tôi nhìn thấy anh một lần nữa tôi sẽ dùng một cước đạp chết anh." Cặp mắt An Thần phóng hỏa, khớp xương hai tay bóp vang dội ken két.
Giống như là lấy được lệnh đặc xá, Hoa Tử hướng về phía An Thần cúc cung mấy cái thật sâu, rời đi trông chớp mắt không có ảnh hưởng đến An Thần.
"Kia, lão đại, chúng tôi cũng đi ra ngoài ha, có chuyện gì liền bấm chuông." Y Na níu lấy ống tay áo của Minhyuk, ý bảo mau rời khỏi phòng, cẩn thận dẫn lửa lên thân.
Nhìn bọn họ đều đi rồi, An Thần lúc này mới từ từ hoạt động thân thể hướng đến gần cô, nghiêng thân thể ôm chầm cô, sắc mặt của cô trắng bạch làm cho anh đau lòng, hốc mắt anh dần dần ươn ướt, vuốt đôi gò má lạnh như băng của cô, đau lòng dồn lại một chỗ, đều là lỗi của anh, anh đem cô hại thành cái bộ dạng này, anh đáng chết.
"Bảo bối, em mau tỉnh lại có được hay không? Không cần như vậy hành hạ chính em, ông xã của em cũng đau lòng, anh đau lòng muốn chết, em xem một chút, ông xã em đây không phải cũng đã tỉnh rồi sao? Hoa Tử đã lừa gạt em, chờ em tỉnh lại, em muốn anh làm gì anh cũng bằng lòng, van cầu em mở mắt nhìn anh một chút, có được hay không?".
"Em không thể đối với anh như vậy có được hay không? Miệng vết thương ở ngực của anh còn đau lắm, chẳng lẽ em muốn tâm của anh cũng bị thương sao? Còn có Bảo Bảo, Bảo Bảo của chúng ta mới ba tháng đầu thôi, em cũng không thể cứ ngủ như vậy, anh cùng Bảo Bảo cũng sẽ không tha cho em."
"Em còn không có tỉnh nha? Con heo nhỏ lườim em ngủ nhiều ngày như vậy em còn ngủ sao? Nếu em còn ngủ con heo Bảo Bảo cũng sẽ lớn đến lúc đóem cũng đừng la hét muốn giảm cân a, anh sẽ không cho phép."
"Em biết không, Buck đại ca cùng anh thương lượng, bất kể em sinh con trai hay con gái, chúng ta đều cùng bọn họ kết thành thân gia, em không thể nằm mãi như thế này được, đối với Bảo Bảo không tốt em có biết hay không?"
"Con heo nhỏ lười, ngực của anh đau quá, em đứng lên giúp anh xoa có được hay không? Ông xã em van cầu em, nhanh lên một chút mở mắt ra nhìn anh đi, nha, ngực anh chảy máu rồi này."
"Nếu em còn không tỉnh, tôi sẽ đánh mông em đấy nhé."
"Sao em còn chưa tỉnh? Cẩn thận tôi kêi Hoa Tử tới chích cho em đó, cái kim kia cực lớn..., em không phải là sợ chích nhất sao?".
"Tiểu bại hoại, anh nói nhiều như vậy em vẫn còn chưa tỉnh, anh quyết định một phút không để ý tới em."
Đến cuối cùng, anh lại nói ô yết, rốt cuộc cô muốn anh làm như thế nào cô mới có thể tỉnh lại, chưa bao giờ anh cảm giác mình thất bại như hiện tại, vô dụng, sợ hãi, kinh hoảng.
Bảo bối, em nói cho anh biết, muốn anh làm thế nào em mới có thể tỉnh lại, ông xã em phải làm sao, em mới có thể sống vui vẻ một chút.
Anh không xứng chức một ông xã, không có bảo về tốt vợ của mình.
Thời gian lại qua một tuần, vết thương của An Thần cơ bản đã khép lại, Tô Thiển cũng không có tiếp tục tiêm thuốc an thần nữa, trong tiềm thức của cô đặc biệt an tĩnh, điều này làm cho An Thần hết sức bất an, cô giống như là một người sống đời sống thực vật, linh hồn không có ở trong hân thể, nằm ở lại đây chỉ là một cái xác.
An Thần trước sau như một ở bên giường cùng cô nói chuyện, càng ngày sắc mặt anh càng như đưa đám, càng ngày càng gấp gáo hơn. Hơn nửa tháng rồi, cô còn không tỉnh lại, làm sao bây giờ?
Nhiễm Mạn ở cửa sổ nhìn mà nóng lòng, nhất thời xung động, trực tiếp vọt vào đem An Thần quăng sang một bên, ghé vào bên tai của cô kêu to: "An Thần, trời ơi, làm sao bây giờ, An Thần chết rồi."
Ánh mắt An Thần lạnh lẽo, cứng rắn lôi cô ra đẩy đi ra ngoài, lúc này, cô vốn là không nguyện ý tỉnh, cô lại còn dám làm như vậy với cô.
Tìm chết!!!
Phanh, cửa phòng đóng lại, xoay người nổi giận đùng đùng, sau đó thân thể hung hăng giật mình.
Cô xác định cô ấy sẽ không sao sao?
Đây là tình huống gì? Người phụ nữ của anh mở mắt, ánh mắt anh bị mờ rồi hả? Cư nhiên nhìn thấy người phụ nữ của anh mở mắt!!!
Chậm rãi đi tới, không dám tin nhìn cô chăm chú, đúng vậy, anh không có mờ mắt, Tô Thiển quả thật mở mắt, chỉ là ánh mắt cô trống rỗng cực kì, có thể nói không hề có tiêu cự.
An Thần đâu còn quản được những thứ này, kích động nhào tới cô hướng về phía ánh mắt của cô hôn rồi lại hôn, thanh âm cực kì run rẩy: "Bảo bối, em đã tỉnh, đây là thật sao? Em thật sự đã tỉnh lại?".
Tô Thiển chỉ nhìn chằm chằm trần nhà, đối với An Thần lời nói làm như mắt điếc tai ngơ, trong đầu vẫn có một thanh âm "An Thần, trời ơi, làm sao bây giờ, An Thần chết rồi....."
"Bảo bối? Bà xã? Em nhìn anh nha, anh là An Thần!!!" An Thần gấp gáp, tỉnh thì tỉnh, như thế nào cô một chút phản ứng cũng không có?
"Không!!!!!!!".
Tô Thiển chợt ngồi bật dậy, một tiếng không rống tê tâm liệt phế: "An Thần sẽ không chết, An Thần không thể nào chết, tôi không muốn, tôi không muốn!!!"
An Thần lập tức ôm lấy cô, gật đầu liên tục: "Vâng, anh không có chết, anh sẽ không chết, bảo bối, em xem, anh còn rất tốt đứng ở trước mặt em này, ngoan, em không phải sợ."
Bộ dáng Tô Thiển hoang mang, sợ hãi khiến An Thần vừa mừng vừa lo, vui chính là cô rốt cuộc có một chút phản ứng, cô sợ hãi như vậy, chứng minh cô vẫn còn yêu anh, lo chính là phản ứng của cô quá lớn, cô bị kích thích sâu như vậy, thật sự mà nói đối với Bảo Bảo trong bụng là một chuyện không tốt chút nào.
Tô Thiển vùi đầu trên bả vai của anh, ánh mắt dần dần ảm đạm đi xuống, trong miêng nhỏ giọng nỉ non: "Anh đã chết đúng hay không? Anh không quan tâm tôi có đúng hay không? Anh đang trách tôi có đúng hay không, tôi vô tình như vậy, tàn nhẫn như vậy, không có tim không có phổi như vậy, nhất định thương thấu tim của anh, cho nên anh không quan tâm tới tôi anh buông tha cho tôi, cũng không muốn gặp lại tôi, có đúng hay không?".
Giây phút này, lòng của An Thần giống như là bị ngàn vạn cây kim ghim qua, cô nói rất hay rất tuyệt hảo, lại để cho anh một người đàn ông không nhin được muốn khóc.
"Không phải như vậy, không phải như thế, An Thần làm sao sẽ không nhớ em, An Thần yêu em như thế, thế nào lại trách em, thế nào lại buông tha cho em, bảo bối, em nhìn lại một chút nhìn xem tôi là ai."
Đỡ bả vai của cô, cố gắng để cho cô nhìn mình, anh phát hiện ánh mắt của cô vân trống rỗng như lúc trước, trong mắt cô căn bản là không nhìn thấy vật gì, giốn như giờ phút này anh đứng ở trước mặt của cô cô cũng hoàn toàn không có một tia phản ứng, cả người của cô còn đắm chìm tại lời nói dối chính mình đã chết, không có cách nào tiếp nhận lời nói của anh.
An Thần cắn răng, anh thật muốn đem Hoa Tử cùng Nhiễm Mạn hai người ném vào cốc Đại Liệt ở Châu Phi cho sói hoang ăn.
Tô Thiển nhắm mắt lại lần nữa, vùi đầu trên bả vai của anh không có động tĩnh.
Sắc mặt An Thần nhanh chóng lạnh như băng, vội vàng nhấn chuông, xảy ra chuyện gì, không phải cô đã tỉnh rồi sao? Tại sao lại ngủ? Xảy ra tình huống gì đặc biệt sao, anh nhanh điên mất thôi, ai có thể đến cứu anh?
Hoa Tử mấy người vội vội vàng vàng chạy tới, làm một loạt kiểm tra sau mới thở phào một hơi, xoa xoa cái trán đổ đầy mồ hôi, u oán thở dài một cái: "Thời điểm cô ấy ngủ mê man vẫn mơ từng giai đoạn, sau khi bị kêu tỉnh, tinh thần mệt mỏi, vào lúc này đã ngủ lại."
An Thần lúc này mới thư giãn một hơi, như cũ không xác định hỏi: "Anh xác định cô ấy không sao sao? Tốt lắm? Sẽ không giống như lúc trước vẫn ngủ mê man?".
Hoa Tử trịnh trọng gật đầu, liền vỗ ngực bảo đảm: "Tôi dùng nhân cách bảo đảm, chị dâu sẽ sống lại."
An Thần hận không được muốn cởi xuống giày da đập tới, cuối cùng cố nén xuống, nghiến răng nghiến lợi liếc anh một cái: "Nhân cách của anh có mấy cân? Trị giá bao nhiêu tiền?".
Hoa Tử nghỉ xả hơi, không thuận theo, thậm chí dậm chân: "Lão đại, anh khi dễ người."
An Thần mắt lạnh: "Mau cút."
Hoa Tử không nói gì, qua sông rút cầu, An Thần chính là người như thế.
Tô Thiển ngủ một giấc này thật lâu, ít nhất An Thần cho là như thế, ở bên giường nhìn chòng chọc cô ước chừng bốn giờ, mới nhìn thấy cô mở đôi mắt đã mất đi sự sáng bóng trước kia ra.
"Bảo bối?".
Tô Thiển khép hở con mắt, sau đó sẽ mở ra, lẩm bẩm nói: "Tôi lại đang nằm mơ."
Những ngày này, ngủ thấy rất nhiều mộng, tất cả đều là về cô cùng An Thần những ngày đã qua, ấm áp như vậy, hạnh phúc như vậy, cũng kinh tâm động phách như vậy, giấc mộng cứ lặp đi lặp lại như thế, lòng của cô cũng đau đớn nhiều lần như thế, điều này làm cho cô cứ đắm chìm trong mộng không muốn tỉnh lại, cô không muốn tỉnh lại, trong hiện thực An Thần không có ở đây cùng cô, anh bỏ qua cho cô, chỉ có ở trong mộng, mới có thể thời khắc canh giữ ở bên cạnh anh, vuốt mặt của anhm cảm thụ nhiệt độ của người anh, có như vậy cô mới phát giác được mình cùng anh đang ở cùng nhau.
Hốc mắt của An Thần lập tức đỏ lên, trong mộng của cô chẳng lẽ đều là anh sao? Những ngày nào, cô làm tất nhiều mộng như vậy sao?
"Không có, bảo bối, em xem một chút, tôi không có chết nha, Hoa Tử lừa gạt em, anh ta là đồ bại hoại."
"Thật sự, nếu không tin, em sờ bàn tay của tôi, sờ xem tôi có nhiệt độ hay không."
Tô Thiển thẩn thờ theo dõi anh, ở trong mộng, cô cũng đã nghe qua rất nhiều lời như vậy, giống như là có một người thời khắc ở bên tai cô nói những lời như thế, từng lời rõ ràng như vậy. Nhưng là, như vậy cũng là mộng, cho đến khi bên miệng truyền đến xúc cảm ấm áp, thần trí cô mới trở về một ít, chân mày nhíu chặt lại, mở mắt thật to nhìn một cái đầu to lớn ở trước mặt đung đưa, ôm cô đang loạn gặm, lúc này cô mới hoàn toàn tỉnh táo lại, không nói một lời xòe bàn tay cho ra một chưởng, thật vừa đúng lúc đánh trúng vào vết thương trên ngực của anh, An Thần kêu rên, sắc môi nhanh chóng trắng bệch.
Tô Thiển hơi hơi hí mắt, có chút mờ mịt nhìn chằm chằm trước mắt vẻ mặt An Thần biểu lộ vô cùng thống khổ, rốt cuộc nhin không được lên tiếng: "An Thần???".
Này, giống như không phải ở trong mộng?
Cô sẽ không phải đã chết rồi chứ?
Nghĩ như vậy, cô ngược lại thản nhiên không ít, anh sinh, cô sinh, anh chết, cô cũng sẽ không sống một mình.
Tình yêu đại khái chính là cái tự vị này đi, cho dù thương tích khắp người cũng muốn ở chung một chỗ.
An Thần ánh mắt sáng lên, ho khan hai tiếng chạy tới: "Em đã tỉnh, biết tôi là ai sao?".
Tô Thiển chớp chớp đôi mắt to vô tội, đưa tay ôm lấy tay anh: "Anh ở đây nói cái gì vậy, anh là chồng tôi, tôi dĩ nhiên biết anh."
An Thần nội tâm kích động lợi hại, các ngón tay anh đan vào tóc của cô, nghẹn ngào: "Em tha thứ cho anh có phải hay không? Em sẽ không so đo việc làm của ông nội anh có phải hay không?".
Tô Thiển nhìn thấy An Thần khóc, cô càng khóc dữ dội hơn một chúc, lắc đầu: "Em đã nghỉ thông suốt rồi, em không trách anh, đó không phải là lỗi của anh, thât xin lỗi, chúng ta đều chết hết em mới nghĩ thông suốt, ông xã, anh sẽ không trách em ngu độn."
An Thần nghe hồ đồ, nhìn vào đôi mắt thanh thuần của cô một lúc lâu mới suy nghĩ ra vấn đề, lại có chút dở khóc dở cười: "Bé ngốc, ai nói chúng ta chết? Em nhìn xem một chút chung quanh, em biết nơi này là nơi nào sao?".
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
17 chương
37 chương
33 chương
30 chương
129 chương