Bà Xã, Ngoan Nào!
Chương 223
Thậm chí ngay cả tay chân anh cũng không biết nên để đâu, một lúc sau, mới nâng cánh tay thon dài vuốt ve khuôn mặt cô, tràn đầy tình yêu cùng sự quan tâm.
Sau đó di chuyển từ từ xuống bụng cô, bàn tay to bao trùm ở phía trên, nội tâm rung động mãnh liệt, anh dường như cảm nhận được cục cưng đang ở dưới bàn tay mình.
“ Tôi sắp làm cha, thật tốt ”.
Anh hận không thể nhảy cao ba thước để bày tỏ sự vui mừng của mình nhưng nghĩ tới bà xã đang ngủ say trên giường, nên cố hết sức đè nén lại, trái tim chưa bao giờ đập nhanh như lúc này.
Anh ra sức gieo nhiều hạt giống trong bụng Tô Thiển như vậy, hiện tại ruốt cuộc cũng nảy mầm, đợi thêm mấy tháng nửa là có thể kết quả rồi.
Nếu Tô Thiển biết bọn họ có cục cưng, cũng sẽ hưng phấn giống anh phải không? có thể hay không bỏ xuống thù hận của hai nhà, không bao giờ so đo nữa?
Giấc ngủ này của Tô Thiển, ngủ thật là sâu, An Thần huơ tay múa chân thật lâu cũng không thấy cô có dấu hiệu sắp tỉnh lại, thấy trời sắp tối, anh anh không thể không đánh thức cô.
“ Bảo bối, dậy ăn cơm rồi ngủ tiếp ”.
Vốn anh định dùng cường thế để ngăn cấm cô nhưng hiện tại anh phát hiện, anh cái gì cũng không làm được.
Không biết là bởi vì cục cưng hay là bởi vì anh căn bản là hết cách với cô.
Tô Thiển trợn mắt, hất tay anh ra, lạnh giọng: “ không được đụng vào tôi”
Cô đột nhiên thấy rất ghét anh, ghét sự đụng chạm của anh.
An Thần rút tay về, ánh mắt lại chán nản vài phần, nhưng trong nháy mắt nụ cười lại xuất hiện trên khuôn mặt đẹp trai của anh: “ bảo bối, em biết không? chúng ta có baby ”.
Tô Thiển miễn cưỡng nhắm mắt lại, sau đó từ từ mở mắt ra, thanh âm vẫn lạnh nhạt như trước: “ tôi biết rõ”.
Cô đã sớm biết nhưng không ngờ tới anh biết nhanh như vậy, lại dùng cách này để biết.
An Thần ngây ra một lúc, ánh mắt dừng lại trên mặt cô thật lâu thật lâu, sau đó thở dài một hơi: “thật xin lỗi, ông xã thiếu chút nữa…” thiếu chút nữa anh đã hại chết con của bọn họ rồi, như vậy anh sẽ tự trách cả đời.
Tô Thiển thẩn thờ nhìn anh, mặc cho anh lôi kéo tay của mình không ngừng hôn, ma sát, mập mờ.
Cô đang suy nghĩ muốn anh đồng ý cho mình phá bỏ cái thai này, tỉ lệ là bao nhiêu?
“ Bà xã, sau này không cùng ông xã tức giận nữa có được hay không? Vì em, cũng vì Bảo Bảo suy nghĩ, chờ Bảo Bảo được sanh ra, em lại cùng ông xã so đo cũng không muộn”. vừa nghĩ tới trong bụng cô chứa đựng một tiểu sinh mệnh đáng yêu, An Thần vui sướng đến nỗi khóe miệng không thể khép lại, anh rất yêu thích tiểu bảo bảo của anh và Tô Thiển.
Anh hy vọng đó sẽ là một cô gái nhỏ đáng yêu, khi lớn lên sẽ xinh đẹp giống cô, nhưng không thể giống bộ dạng không tim không phổi của cô.
Lời này vừa nói ra, Tô Thiển hoàn toàn bỏ ý định phá thai, chỉ yên lặng xoay đầu ra ngoài cửa sổ, phong cảnh bên ngoài rất đẹp nhưng cùng tâm trạng rối rắm hiện taị của cô rất không phù hợp.
Mỗi ngày Tô Thiển nhìn An Thần cầm một ôm thuốc dưỡng thai tới chỗ cô liền không nhịn được muốn chạy chốn, thật choáng nha, muốn cô thay cơm bằng thuốc hả?
Vốn dĩ đã không được tự do bây giờ còn trở nên đáng thương hơn, bên cạnh cô lúc nào cũng có một đóng lớn người giúp việc xoay quanh, chỉ sợ cô mất thăng bằng bị té ngã.
Cô thật không có tâm không có phổi hả?
An Thần còn trước sau như một dịu dàng chăm sóc, nhưng không làm cho cô bỏ đi trở ngại giữa hai người, từ lúc biết rõ chân tướng, cô lại một lần nữa biến trở về trạng thái giống trước kia không tim không phổi, thậm chí so với với trước kia chỉ có hơn chứ không kém.
An Thần trong lòng mặc dù cảm thấy mất mác nhưng cũng vui mừng, ít nhất cô không quậy ầm ĩ với anh đòi bỏ đứa bé, nên ăn nên uống gì cô đều làm rất tốt, ngủ rất ngon.
“ Bà xã, hôm nay ăn có ngon không? Có ói hay không?” vừa mới về nhà,
An Thần chờ không kịp liền chạy đến phòng cô, ôm cổ người phụ nữ lười biếng chỉ biết vùi ở trong chăn này. Cũng không biết là vì nguyên nhân mang thai hay là vì trời nóng, gần đây cô rất thích ngủ.
Tô Thiển cũng chẳng giương mắt nhìn, tay đặt khẻ trên bụng, nhất định bảo trì một vẻ mặt, chính là không lộ vẻ gì.
“anh nghe Lí tẩu nói, buối sáng em xem tivi rất lâu, trong lúc mang thai nên hạn chế xem tivi, nếu em cảm thấy nhàm chán thì có thể đi tìm Nhiễm Mạn hoặc Ngải Tuyết trò chuyện, hiện tại cả hai đều đang có bảo bảo nên sẽ có nhiều điều để nói.”
An Thần không thèm để ý đến sự lãnh đạm của cô, thời gian này, anh cơ bản là đã thích ứng nhưng đôi khi cũng cảm thấy mất mác.
Tô Thiển phủi anh một cái, lúc này mới vén chăn xuống giường, An Thần càng lúc càng dịu dàng, cô hiểu anh chính là cảm thấy áy náy, muốn một lần nữa thu phục cô, muốn cô tiếp nhận anh.
Lần trước Bân Tử đem chân tướng nói cùng Nhiễm Mạn, cô ấy liền đứng về phía An Thần, ngày ngày ở bên tai cô nói An Thần tốt như thế nào như thế nào, cô cũng không phải là không hiểu chuyện này An Thần vốn dĩ không sai nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến cha mẹ cô là do ông nội An hại chết, trong đáy lòng cô liền bài xích anh, hơn nữa cô không thích anh lừa gạt cô, cho dù sự thật có tàn nhẫn hơn nữa anh cũng nên nói với cô.
“ Bà xã, anh rất nhớ em” An Thần vẫn nhịn không được từ phía sau ôm lấy cô, ánh mắt ít đi mấy phần thần thái thường ngày nhiều hơn mấy phần thương cảm.
Tô Thiển thở dài một hơi, đưa tay gở các ngón tay của anh ra, An Thần vội vàng lên tiếng: “đừng cử động, để cho anh ôm một lát, chỉ một lát thôi, cầu xin em.”
Tô Thiển trong lòng rất chua xót, anh An Thần là một người cao ngạo như vậy, nhưng trong khoảng thời gian này không biết anh đã nói bao nhiêu chữ cầu xin, cô lòng dạ dù cứng rắn hơn nưa cũng không thể không động lòng.
Lẳng lặng đứng đó, mặc cho anh đem mình ôm thật chặt, trên lưng truyền tới tiếng hô hấp đều đều làm cho chân mày cô nhíu chặt lại, tình huống này là thế nào đây, ngủ thiếp đi?
Tô Thiển cầm lấy cánh tay anh chậm rãi xoay người lại, quả nhiên người này đang tựa vào trên vai của cô ngủ say, nhìn bộ dáng mệt mỏi của anh, chắc là buồn ngủ đến cực hạn rồi.
Khóe miệng cô co rút, từ từ đem anh kéo đến bên giường, khó được lúc hiền lành, cởi áo khoát cùng giầy giúp anh.
Bộ dạng An Thần ngủ say, hết sức cô đơn, Tô Thiển khó chịu nhìn đi chỗ khác, tại sao anh với cô cứ phải khổ như vậy.
Đại khái anh rất mệt nhọc, cả người cũng gầy đi một vòng, càng nhìn càng thấy đau lòng.
Tô Thiển giơ tay lên, không khống chế được tình cảm của mình, sờ gương mặt gầy gò của anh, hốc mắt nhất thời đỏ lên.
Có phải cô không nên đối đãi với anh như vậy?
Có phải cô thật quá tàn nhẫn?
Có phải cô thật sự là người không có tim không có phổi?
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
17 chương
37 chương
33 chương
30 chương
129 chương