Bà Xã, Ngoan Nào!
Chương 185
Khi An Thần đuổi tới kịp, Tô Thiển đã trở về phòng, người ở góc tường, thở phì phò ngồi ôm đầu gối.
"Bảo bối,em làm sao vậy?" Tiến tới muốn ôm cô lại bị cô đẩy ra.
Cô lạnh lùng đáp: "Anh chạy tới đây làm cái gì vậy, anh muốn, không phải là kết quả như thế này sao?".
Chỉ muốn đem cô đẩy ra xa, điều anh muốn, không phải là cái này sao.
An Thần sửng sốt, dở khóc dở cười, anh lại không phải như vậy, muốn đem cô giữ ở bên cạnh, cô muốn tự do, muốn thoải mái hoạt động, anh thật vất vả mới nghĩ thông suốt, cô lại mọi cách phản đối.
Người phụ nữ này thật không thể hiểu được? Không trách được Bân Tử nói, phụ nữ là loại động vật khó hiểu nhất trên đời.
"Anh sai lầm rồi có được hay không? Bảo bối, ngoan, đến anh ôm nào.".
Anh dụ dỗ cô, chỉ hy vọng cái này đối với cô sẽ có hiệu quả.
Tô Thiển phản bác: "Anh mới không phải chồng em, em cũng vậy không phải là bảo bối của anh, đừng cùng tôi làm quen.".
Làm sai, sau đó lại nói ngon ngọt, đây không phải là thói quen của anh.
Thấy cô giọng nói của cô khá hơn nhiều, An Thần thừa dịp ôm lấy cô, hung hăng hôn một cái vào cánh môi: "Anh không phải chồng em à, người phụ nữ chết tiệt, em lại muốn ăn đòn phải không?".
Tô Thiển cúi đầu không nói lời nào, ôm lấy cổ anh, ủy khuất chọc chọc lồng ngực của anh, cắn chặt môi dưới không dám nhìn vào ánh mắt của anh.
"An Thần, em đã biết rõ sai lầm rồi, em về sau sẽ không bao giờ cầm súng nữa, anh đừng lẩn tránh em có được hay không?".
Nói xong, nước mắt ủy khuất lại một hàng một hàng rơi xuống.
Lông mày An Thần nhíu lại, đưa tay lau đi nước mắt bên má cô, đau lòng, vội nhỏ giọng an ủi: "Nói linh tinh, anh nào có lẩn tránh em, anh yêu em còn không kịp đâu, ngoan, đừng khóc.".
Nha đầu này, những ngày qua vẫn luôn rối rắm vì chuyện này sao?
Anh có phải nên vui mừng, cô đây là đang lấy lòng anh sao.
"Vậy anh tại sao luôn muốn rời xa em, tại sao anh lại không muốn gần em?".
Cô không nghĩ ra, nếu như anh không tức giận, vậy bộ dáng này là sao.
Lời vừa nói ra, An Thần thật sửng sốt, tiếp theo không nhịn được cười lên ha hả, cô gái nhỏ này, tối hôm qua là vì cái này mà khóc cả đêm phải không?
Tô Thiển thấy anh cười to, lại càng tức giận, anh còn cười, việc này buồn cười lắm sao.
"Không cho cười.". Tô Thiển tức giận, cánh tay nhỏ bé mềm mại đánh bờ vai anh, nhìn anh đầy căm tức.
Hôm nay cô cái gì cũng không cần, sẽ đại chiến với anh 300 trận.
An Thần cười đến nghẹn, nắm lấy bàn tay lộn xộn của cô, ném cô lên giường, đè người xuống.
Lại nói, nếu người phụ nữ trong lòng nói với anh như vậy, nếu không ăn cô, anh có phải hay không liền quá ngu ngốc rồi?
Vừa hôn cánh tay nhỏ bé của cô, vừa than nhẹ: "Cởi quần cho anh.".
Gương mặt Tô Thiển, cắn cắn môi, nhìn anh đầy căm hận: "Anh không phải là không muốn sao.".
"Anh vào lúc nào nói không muốn chứ, người phụ nữ ngốc, hôm nay anh cái gì cũng không cần, muốn cùng em đại chiến 300 trận, có được hay không?".
Tô Thiển cắn môi, cố gắng nhịn cười, nghiêm túc quay đầu sang một bên, tay nhỏ bé đưa xuống phía dưới lục lọi mở khóa quần.
Hai người, xé rách quần áo của nhau, ba mươi giây sau, hai người đã trên người không một mảnh vải.
Đã thật lâu không có cảm nhận mùi vị của phụ nữ này, An Thần có quá nhiều chuyện muốn làm, không kịp chờ đợi đã chen vào trong thân thể của cô.
"Đau.......".
Cảm nhận được đại gia hỏa của anh tiến vào, Tô Thiển căng thẳng cau mày, bụng dưới hoàn toàn bị lấp đầy, lại không nhịn được mà thoải mái rên rỉ.
"Cô gái hư, thành thật khai báo, tối hôm qua không phải là vì cái này mà khóc cả đêm đấy chứ?".
Anh còn tưởng rằng, cô chỉ là muốn làm nguôi cơn giận của anh, mới muốn, anh biết, tối hôm qua không phải anh hiểu***** sai lầm rồi.
Tô Thiển ngượng ngùng hạ tầm mắt, ngón tay ở trên cần cổ màu đồng sờ loạn: "Em cho là, anh không bao giờ muốn chạm đến em nữa.".
An Thần nghe vậy, hung hăng đụng cô thật mạnh, lại gần lỗ tai của cô:
"Cô gái nhỏ, em chính là muốn tìm rắc rối mà, nói cho anh biết, dáng vẻ của anh, em có thích hay không?".
Tô Thiển thẹn thùng hận không được tìm một cái lỗ để chui vào, An Thần không cần vào lúc cô cảm thấy uất ức, An Thần hung hăng muốn cô, hại cô lại cảm thấy ngượng ngùng.
Ngay cả bản thân cô cũng rối rắm, cô căn bản chính là vẫn còn mâu thuẫn trong lòng.
An Thần thấy cô không nói lời nào, dứt khoát lật ngược người cô lại, từ phía sau công kích, cái tư thế này, có thể làm cho anh thâm nhập càng sâu.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
17 chương
37 chương
33 chương
30 chương
129 chương