Bà Xã, Ngoan Nào!
Chương 142
Hoa tử cũng không sợ chết, thần thần bí bí hướng về phía An Thần nháy nháy mắt, càng làm cho anh nguy hiểm nheo lại cặp mắt.
An Thần chuyển động cái ghế một chút, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nâng lên khóe môi: "Cậu là muốn chết phải không?"
Ban ngày, phát điên cái gì! Nếu không phải là nhìn hắn đang có giá trị, đã sớm cho hắn một trận.
Hoa Tử ủy khuất, xoay đầu qua một bên, sau đó thật to thở dài: " Em còn muốn mượn cơ hội này giúp đại ca kiểm tra một chút chị dâu nhỏ thân thể có vấn đề gì không trong việc mang thai, xem ra đại ca là không muốn em làm."
Nói xong còn nặng nề lắc lắc đầu, chuẩn bị mở cửa đi ra, kì thực trong lòng đã sớm muốn cười thật to, ở trong lòng yên lặng đếm ngược.
"Ba!"
"Hai!"
"Đợi chút..."
Quả nhiên, còn chưa có đếm xong An Thần đã lên tiếng, Hoa Tử nụ cười trên mặt càng thêm nhiều phần đắc ý, anh biết, tất cả mọi việc về chị dâu nhỏ, đại ca luôn quan tâm nhất.
An Thần chuyển qua cái ghế đứng dậy, chân mày cao lại, lòng đang rất khó nghĩ, anh là đặc biệt muốn biết rõ, nhưng lại đặc biệt sợ biết rõ, nếu thật là thân thể cô có vấn đề, về sau sẽ như thế nào nói với cô?
"Lúc nào thì kiểm tra?"
Cuối cùng, cố đè xuống chú ý dáng vẻ lo lắng, hết sức bình tĩnh hỏi, thật ra thì trong lòng đang ba đào mãnh liệt nổi sóng.
Hoa Tử xoay người, khóe miệng cũng tràn ra một đóa hoa: "Tùy thời đều có thể, em xem dứt khoát liền thừa cơ hội này làm kiểm tra đi, chị dâu sẽ không nghi ngờ,đại ca anh không phải cũng là sớm một chút biết chuyện vẫn hay hơn không phải sao."
Anh thật lo lắng, anh không dám bảo đảm thời gian dài Tô Thiển sẽ không phát hiện được chuyện này có mờ ám.
An Thần gật đầu một cái, bày tỏ đồng ý, chuyện này không làm i rõ ràng, tim của anh sẽ phải trong tình trạng treo ngược, rất không thoải mái.
Lập tức cùng Hoa Tử đồng ý chuẩn bị kiểm tra.
Mở cửa, chỉ thấy Tô Thiển phình quai hàm tức giận đằng đằng nhìn chằm chằm hai người, cô ngồi ở ngoài cửa nửa buổi nghe, một chút động tĩnh cũng không nghe được.
Chỉ là cô không biết là, cái cửa phòng nghỉ ngơi là Hoa Tử sai người đặc biệt làm, bất kể bên trong nói lớn thế nào, bên ngoài cũng không thể nghe một chút xíu thanh âm, thật ra thì, anh chỉ là sợ ở chỗ này tán gái bị người khác làm phiền đến.
Đột nhiên có một loại cảm giác chuẩn bị nhảy vào hố lửa.
Nhìn chằm chằm hai người không nói lời nào, chỉ là mơ hồ cảm thấy bất an, Hoa Tử là chuyên gia y học uy tính nhất thế giới, tinh thông tất cả về khoa học, đáng tiếc tài năng như vậy chỉ làm việc riêng cho Ám Dạ.
Cũng chính bởi vì như vậy, Tô Thiển mới đối với y thuật anh rất tin tưởng không nghi ngờ, anh nói không tốt, tám chín phần mười chính là không tốt.
Nắm chặt lấy quả đấm, cả người có chút buồn buồn, cô còn trẻ, chẳng lẽ thân thể thật sự có vấn đề gì.
Mặc dù đời người không dài ai cũng sẽ một ngày chết đi, nhưng cô vẫn hi vọng mình không chết quá sớm.Cô còn rất trẻ,cô còn nhiều chuyện phải làm,nên rát quí trọng sinh mạng của mình.
An Thần làm bộ mặt âm trầm, hướng về phía Tô Thiển bày ra ánh mắt hết sức lo lắng,do bị cô nhìn chăm chú.Sau đó anh mới ôm cô, cằm chống đỡ ở trên đầu cô, trong thanh âm cố ý lộ ra mấy phần đau lòng cùng an ủi:
"Không có sao, không có sao."
Tô Thiển rối rắm, muốn đẩy anh ra,muốn hỏi rõ, anh cái bộ dáng này mà không có chuyện gì sao? Cho cô là đứa ngốc sao?
"Chị dâu, chị nhất định phải tin em,không có gì nghiêm trọng đâu, em dẫn chị đi làm kiểm tra, dù sao một tháng một lần kiểm tra sức khỏe định kì cũng tốt, đến lúc đó chính chị nhìn kết quả sẽ an tâm hơn."
Hoa Tử không chút để ý đi tới bàn làm việc, quay đầu lại tiếp tục đối với Tô Thiển lừa dối.
Tô Thiển cũng đi theo nửa tin nửa ngờ, một tháng trước kiểm tra không phải đều đã nói rồi sao, lúc này mới trong thời gian 1 tháng, chẳng lẽ lại thật sự bệnh biến mau sao?
Rối rắm nửa ngày, cảm thấy anh nói cũng có lý, kiểm tra một cái luôn làm người yên tâm một chút, chỉ là không nghĩ tới chính mình là cảm bình thường, cuối cùng cư nhiên sinh ra nhiều chuyện như vậy.
Cho đến cực kỳ lâu về sau, cô mới hiểu được, tại sao An Thần cùng Hoa Tử không ngừng ở trước mặt cô làm bộ như vậy.
Ôm trong lòng tâm thần bất định bất an đi theo Hoa Tử vào phòng bệnh, không lâu sau lại thấy vài nữ bác sĩ cầm dụng cụ nối đuôi mà vào, nằm
ở trên giường nhìn các thầy thuốc vì mình mà khẩn trương, Tô Thiển có một loại cảm giác đang chuẩn bị ra trận.
Hoa Tử ở đỉnh đầu của cô treo một quả tiền xu, cũng không biết là cố ý hay là vô ý, thấy các cô nửa ngày không làm gì, Tô Thiển nhàm chán nhìn chằm chằm kia miếng tiền xu không ngừng đung đưa, trong chốc lát lại tiến vào giấc ngủ.
Hoa Tử xác định cô ngủ say liền cười gian đem ngân châm có chứa dược vật ngủ yên đâm vào trên cổ tay cô, như vậy, là có thể bảo đảm cô ở quá trình kiểm tra sẽ không đột nhiên tỉnh lại.
Người phụ nữ An thiếu gia yêu mến, nhất định phải tỉ mỉ hóa đến mỗi một tấc da tấc thịt.
Bị An Thần nhìn soi mói, Hoa Tử cũng không tiện đích thân vì Tô Thiển làm kiểm tra, dứt khoát chỉ phân phó mấy vị bác sĩ mấy câu liền chạy ra ngoài.
Nói giỡn, anh sao có thể thật nhìn thân thể Tô Thiển, An thiếu gia còn không bắt anh bóp chết.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, vẻ mặt bác sĩ nghiêm túc,yên lặng kiểm tra, lòng bàn tay An Thần nhanh chóng cũng chảy mồ hôi.
Nửa giờ sau bắt đầu nóng nảy bất an ở bên trong phòng đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại gần muốn thúc giục.
Cũng không biết trải qua bao lâu, các thầy thuốc mới cất xong khí cụ trở về cương vị từng người.
Họ còn phải sửa sang lại rồi mới ra ngoài, sau đó tỉ mỉ báo cáo kết quả cho An thiếu gia.
Vốn thời gian kiểm tra không cần dài như vậy, là Hoa Tử một mực bên tai họ dặn dò, người phụ nữ An thiếu gia yêu mến, nhất định phải tỉ mỉ hóa đến mỗi một tấc da tấc thịt.
Hơn nữa An Thần vẫn canh giữ một bên giám đốc, họ muốn trộm lười cũng không dám, lặp lại kiểm tra nhiều lần mới dám kết thúc công việc.
Tô Thiển vẫn còn ngủ say, An Thần trong tay cũng đã lấy được báo cáo kiểm tra.
Thân thể của cô cũng không có vấn đề gì lớn, chính là bình thường có chút kinh nguyệt không đều, hơn nữa tâm tình phiền muộn, nếu là như vậy, chỉ cần cô không muốn chủ động mang thai, tỷ lệ thụ thai là rất nhỏ.
Chỉ cần thật tốt điều lý, chuẩn bị xong là có thể có con.
An Thần thở phào một hơi đồng thời tâm cũng thật chặt nhéo lại với nhau.
Cũng không biết cái người phụ nữ không có tim không có phổi này lúc nào thì mới có thể tâm cam tình nguyện sanh con dưỡng cái cho anh.
Xử lý tốt những thứ báo cáo kia, phân phó họ, nếu là thiếu phu nhân hỏi kết quả kiểm tra, nhất định phải nói chỉ là thể chất kém hơn mà thôi, ai muốn can đảm nói hai chữ mang thai, Ám Dạ tuyệt đối không tha cho.
Trải qua An thiếu gia một phen ý tốt nhắc nhở như vậy, mọi người đều cùng biết thân biết phận,sợ đầu lìa khỏi cổ, thỉnh thoảng sờ cổ một cái, theo bản năng không ngừng ở đáy lòng nói thầm những lời này.
Sợ mình một không nhớ được liền họa là từ ở miệng mà ra.
Nhìn Tô Thiển an tĩnh ngủ, An Thần nhỏ giọng hỏi Hoa Tử, cô đại khái còn bao lâu nữa mới có thể tỉnh lại.
Hoa Tử cười híp mắt, xoay người ra khỏi cửa phòng, chỉ bỏ xuống một câu: "Lượng thuốc còn, đoán chừng dù anh giày vò đầu đầy mồ hôi cô ấy đều không tỉnh lại."
An Thần khuôn mặt hắc tuyến, ngựa đực quả nhiên chính là ngựa đực, như vậy cũng có thể đoán ra anh nghĩ muốn làm gì.
Thật ra thì, anh chỉ là cảm thấy, dáng vẻ người phụ nữ cái gì cũng không biết như vậy, trong lòng sẽ không có chỗ kháng cự, chính là thời cơ tốt thả nòng nọc.
Nghĩ như vậy, một con bàn tay của An Lộc Sơn từ từ đưa về phía hông của cô.
Bên ngoài, trời trong nắng ấm, bên trong phòng, cảnh xuân nhộn nhạo.
Tô Thiển tỉnh lại, chỉ cảm thấy hạ thể mơ hồ chua chua, nhất thời ngẩn người, ánh mắt hất đến trên thân người đàn ông ăn mặc chỉnh tề bên cửa sổ, một lòng đặt ở sách, lúc này mới bỏ đi sự hồ nghi.
Nếu không phải là thấy anh coi như quy củ, cô thiếu chút nữa cho là lại cùng anh đại chiến 300 hiệp đấy.
An Thần ngón tay gõ bàn dừng một chút, khóe miệng nâng lên nụ cười tà mị,và thỏa mản
"An Thần, em khát nước."
Nhìn người đàn ông hết sức chuyên chú kia, cô vốn định xuống giường rót nước, nhưng là, chân hai bên động động cũng bủn rủn, cô đã đem chuyện này cho rằng là triệu chứng cảm, thân thể không còn chút sức lực nào.
An Thần khẽ ừ, lập tức khép lại sách, rót một chén nước đường đỏ cho cô.
"Bác sĩ nói em thể chất chênh lệch, kinh nguyệt cũng không đều, cần hảo hảo điều lý mới được."
Rút ra báo cáo giả đưa tới trên tay của cô, An Thần chột dạ không dám nhìn vào mắt của cô.
Tô Thiển uống sạch một chén nước, cầm lên báo cáo nghiên cứu lại nghiên cứu, trừ mấy chữ Trung văn, cô cái gì đều nhìn không hiểu, chỉ là mặt khẽ đỏ lên bởi lời An Thần nói.
Cô quả thật kinh nguyệt không đều, mỗi lần hoặc là kéo dài hoặc là sai ngày, vả lại nhiều lần cũng đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng, hận không được chết mới thống khoái.
Cô cũng uống thuốc bắc, nhưng không tác dụng gì, thuốc là có 3 phần độc, cũng không tốt cho sức khỏe nên cô không dung nhiều.
"Có khá hơn chút nào không?" Bàn tay dò trên cái trán của cô, hí mắt, giống như không có chuyện gì.
Thật may là cô ngủ say trong lúc ghim châm, nghe trên mạng nói, tinh dịch người đàn ông cũng có thể trị cảm, cũng không biết mới vừa rồi có đưa đến tác dụng gì hay không.
"Lỗ mũi dễ chịu hơn nhiều, mắt cũng thư thái."
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
60 chương
37 chương
9 chương
92 chương
70 chương
63 chương
145 chương
64 chương