Bà Xã, Ngoan Nào!
Chương 120
Tô Thiển chán ghét nhíu mày, cô ghét loại bá đạo không có lý lẽ như hắn.
“ Chúng ta đi thôi” cô không nhìn tới vẽ mặt trầm lặng khó đoán của người đàn ông trước mặt. Tô Thiển cùng Vạn Dạ đi tới cửa.
An Thần vẫn nhanh hơn cô một bước, trong tận đáy mắt sâu thẳm kia không thể nào nhận ra sự trầm lặng u ám, dùng một tay nâng cằm cô lên, lần này dùng sức khá mạnh rất hung hăng không có nhẹ nhàng nương tay “Tô Thiển, anh với Vạn Dạ, em chọn đi là anh hay là anh ta?”
Tô Thiển đau mặt hơi nhăn lại. Vạn Dạ cả kinh biến sắc,người đàn ông này thật sự quá mạnh mẽ. Đứng trước mặt người đàn ông này, anh không giấu được sự tự ti, xấu hổ, càng không muốn thân thiết với anh ta. Nên chỉ có thể nhìn hắn hét to “anh làm cô ấy đau rồi đó”
An Thần hơi thả lỏng cơ thể, trong mắt lạnh lẻo như băng,chợt có một chút tia ấm áp.“Nếu em bây giờ đi theo anh ta, thì sau này hãy trốn thật xa, càng không cần xuất hiện trước mặt anh. Em phải hiểu rõ rằng,người của Ám Dạ tôi, một khi đã phản bội thì sẽ không có ngày nào trôi qua sống êm đẹp được đâu”
Đây là lời nhắc nhở, cũng như cảnh cáo, tuyệt đối không phải chỉ nói mà thôi
Tô Thiển nắm bàn tay đang siết chặt của An Thần nhìn thẳng anh bằng ánh mắt tức giận đến tột cùng, trong lòng đau khổ, lỗ mũi đầy chua xót “Anh là đang uy hiếp em?”
Trán An Thần nổi đầy gân xanh, trong đáy mắt lóe lên ngọn lửa cay độc thét lên “Nói, rốt cuộc em chọn ai?”
Vẻ đau khổ trên gương mặt cô chợt biến mất, cô cười phá lên “An Thần em không yêu anh, một chút cũng không có, anh buông tha cho em đi, xem như em cầu xin anh đó!”
An Thần tức tối chút nữa là phun cả ngụm máu tươi,thật hận là không thể bóp chết cô hoặc cùng chết với cô cho xong chuyện
Nhìn vào cô như vậy một hồi lâu,rồi vô lực buông lỏng cánh tay, giống nhu là mất hết sức sống “đi” anh sợ nếu còn nhìn thấy cô chắc anh có lẽ thật sự bóp chết cô. Anh đã điên thật rồi,thật sự cô đã làm anh tức giận đến điên. Rõ ràng là cô sai,tại sao lại có thể không nhận lỗi của bản thân.
Biết rõ ràng cô không thương mình vậy tại sao cứ hi vọng xa vời rằng cô có thể sống mãi bên cạnh mình,An Thần đây là điều mà ngươi muốn tìm kiếm sao
Người phụ nữ này nếu không có gì đáng sao ngươi lại yêu cô ấy, không đáng sao lại thương cô ấy,đúng là người không tim không phổi,không cần yêu thương, không cần bận tâm nữa. cô thật đã quá sai.
Thân ảnh của anh chớp mắt đã biến mất sau khúc quanh. An Thần khẽ nhắm mắt lại. xưa nay chưa từng đau lòng, ma nay từ tận đáy lòng tràn ra một nỗi đau. Thật đúng là nỗi đau khắc cốt mà.
“Anh có sao không” Diệp phỉ phỉ vội vàng đi đến, không ngờ một lần nữa bị An Thần túm lấy người vứt ra ngoài “Cô cũng cút ngay đi cho tôi, nếu còn cả gan xuất hiện trước mắt tôi thì tự gánh hậu quả”
Diệp Phỉ Phỉ khẽ rung sợ, ngượng ngùng rút tay về,mắt chứa đầy nước,cắn chặt môi không dám khóc,cô như vậy mà khiến người khác chán ghét sao?
Cô kém người phụ nữ kia ở điểm nào? Cô vì anh mà đòi sống đòi chết, còn anh thì vì cô ta mà chết đi sống lại, đây đúng chuyện buồn cười nhất đây.
An Thần mũi đầy hơi nước, trong lòng lửa giận không ngừng thiêu đốt khó có thể mà ức chế được, trong mắt đen màu thạch anh kia như đang không ngừng tóe lửa,một cái cũng không thèm nhìn Diệp phỉ phỉ, xoay người loạn choạng nghiên ngã rời khỏi khách sạn.
Lúc này nhân viên phuc vụ run rẩy, cầm hóa đơn đưa cho Diệp phỉ phỉ “Chị vui lòng thanh toán hóa đơn ạ!”
+++++++++
Biệt thự tô gia.
Tô Thiển cẩn thận giúp Vạn Dạ bôi thuốc trong mắt tràn đầy sự áy náy “Thật xin lỗi”
Cô giống như một con nhím mang gai độc, đến gần cô đều bị chính gai nhọn đó làm cho thương tích đầy mình. Cô thật là mang tội mà,
Vạn Dạ khẽ mĩm cười,trong đôi mắt chứa đầy những cảm xúc phức tạp,dẫu biết rõ rằng cô không có tình cảm với mình,nhưng không ngờ cô lại lựa cho ra đi cùng mình,thật mừng rỡ đây không phải là mình còn hi vọng sao.
“Sau này em muốn làm gì?” Chia tay An Thần cũng tốt,anh ta không thích hợp với Tô Thiển, ít ra anh cảm thấy như vậy.
Tô Thiển mang thuốc còn lại cất vào tủ, cup mắt xuống mở miệng “Yên lặng một thời gian trước rồi tính sau, không cần nóng vội sau này phải làm gì, như thế nào”
Công việc thì lúc nào cũng có,cô hiện tại sống một mình không lo cả nhà không có cơm ăn, những việc kia quan tâm làm gì.
Vạn Dạ im lặng, không lo lắng cô không có cơm ăn, cô bé này tính thương người sao thấp như vậy chứ
Đêm hơi khuya, Vạn Dạ một mình ra về, ít nhất anh nghĩ cần phải giữ vững phong độ quân tử của mình trước mắt người phụ nử mình yêu chứ
Tô Thiển tiễn anh ra cửa lớn, sau đó mới kéo thân mình mệt mỏi vào phòng tắm,vặn vòi sen thật mạnh như muốn dùng nước cuốn hết những xui xẻo trong ngày.
Trên da thit còn loáng thoáng những dấu vết mờ đậm màu đỏ giống như dấu vết kích tình hôm đó
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
60 chương
37 chương
9 chương
92 chương
70 chương
63 chương
145 chương
64 chương