Đáp ứng yêu cầu lần trước, Tất Hạnh Trừng tới nhà Trần Phong đại sư. Trong phòng có mấy cái tủ bày biện ra rất nhiều loại máy chụp hình khác nhau, có máy trông rất cổ, có mấy ảnh cao cấp, cũng có máy ảnh kỹ thuật số theo trào lưu mới nữa, còn có cả loại chụp hình có chức năng chụp đơn Polaroid. Mấy thứ này đã đủ khiến cô than thở rồi, lại thấy có mấy gian phòng khác nhau, cách bài trí những chiếc giá khác nhau, phông hình, các loại đèn chiếu, đèn flash, màu ảnh, đặc biệt còn có các loại giấy để rửa ảnh sau khi lấy hình từ phim ra, cô dường như muốn hét thật to lên, đi đến cái đích cuối cùng của ngày hôm nay, phòng tối, cô thiếu chút nữa đã cảm động rớt nước mắt! ( Phòng tối: phòng để rửa ảnh đó các nàng) Không gian rộng rãi, nước rửa cũng được bày biện lên bàn chỗ có thể dễ dàng nhìn thấy nhất, bồn rửa, khay nước, cốc đong, các bản màu đầy đủ, máy móc chuyên nghiệp, lọc sắc ảnh, tăng nhiệt độ. . . . . . mọi thứ rất đầy đủ, máy điều hòa ở đây cũng là có người thiết kế riêng, cô chưa từng xem qua có phòng tối nào lại xa hoa như thế, chuyên nghiệp như thế, phải chăng đây chính là nhiệt huyết đam mê niềm mong ước của mọi nhiếp ảnh gia trên thế giới! Hôm nay hoạt động của xã đoàn mới kết thúc, Nhĩ Đông Thần tới hỏi cô buổi chiều có rảnh không, nói là Trần Phong đại sư. . . . . . Đó! Không, là ông ngoại của được mời tham dự hoạt động nhiếp ảnh số một tại Trung Quốc, đặc biệt bảo cháu ngoại đừng quên mời cô tới nhà. Đường đường là một đại sư nổi tiếng như thế lại đi quan tâm bồi dưỡng một vãn bối như cô, cô há lại không vui mừng sao? Đừng nói là lúc rảnh rỗi, cho dù muốn cô không lấy được bằng tốt nghiệp, cô cũng vui mừng mà cam chịu! Cô cảm thấy một loạt những ánh mắt có thể giết người từ “Đông Thành”, an toàn ngồi vào xe xã trưởng, cô không có cảm xúc gì khác ngoài trạng thái lâng lâng như sắp có được thứ gì quan trọng lắm vậy. "Tôi thật sự . . . . . Quá hạnh phúc!" Hai tay cô chống cằm, mắt hướng về phía trước, ánh mắt không giấu được niềm hạnh phúc đó! "Cô quá khoa trương!" Nhĩ Đông Thần không khỏi sững sờ bật ra một câu, chỉ là Tất Hạnh Trừng vẫn đang chìm đắm trong thế giới của cô, không để ý anh; bình thường phụ nữ chỉ lộ ra khuôn mặt đáng yêu như con nít khi có đồ mỹ phẩm cao cấp, quần áo giày dép thời thượng, hoặc là trang sức tinh phẩm, mới mới rơi vào trạng thái mộng ảo, nhưng trước mắt đều toàn là dụng cù cùng các loại máy móc, người này còn ở đây hạnh phúc cái nỗi gì chứ? Cũng may trên người cô mặc chính là quần áo, nếu không đặt cô vào đám mây, anh nghĩ chắc chắn sau vài giây cô có thể bay lên tận trời. "Cô thực thích chụp ảnh?" Anh nhìn cô cười tới không khép nổi miệng, không thể nói gì hơn với tình trạng kích dộng muốn lên trời của cô, mặc dù lâu rồi anh không mang phụ nữ về nhà, phản ứng của bọn họ rập khuôn theo mẫu, anh đã sớm biết nhưng không thể chê trách. Bình thường phụ nữ bị kích động là do bạn trai dẫn về nhà gặp trưởng bối, hơn nữa còn ăn diện thật đẹp mắt, trang sức lộng lấy, nhưng Tất Hạnh Trừng không có giống như vậy. "Rất thích, rất thích, thật sự rất thích!" Mặc dù đã cố gắng thể hiện xúc cảm mãnh liệt, nhưng dường như thế vẫn không đủ, đối với việc chụp hình mà nói dùng từ nhiệt tình yêu thích cũng không quá đáng, "Anh không thấy là rất khó tưởng tượng nổi sao? Máy móc cứng nhắc như vậy chúng ta lại dùng mắt thường để nhìn vào, hình ảnh nhìn thấy rất nhỏ; có thể lưu lại nhừng hình ảnh đã đi vào quên lãng, đem tất cả hiện ra trước mắt không tốt sao." "Tôi hiểu." Dĩ nhiên anh cũng khắc sâu cảm giác ấy, nếu không cho dù chịu ảnh hưởng của ông ngoại, anh cũng không lao vào con đường này điên cuồng tới mức không thể thoát ra mà cũng không muốn thoát. Chỉ là, trừ bỏ những cô gái có thiên phú về mặt này thì anh không kể, anh rất ít gặp những người phụ nữ có nhiệt tình với chụp ảnh, cho dù có, anh cũng chưa thấy qua loại nhiệt tình như thế, anh thấy vẻ rực rỡ lóe lên trong mắt cô, anh tin cô đây không phải đang diễn trò mà thực sự yêu thích chụp hình. "Thấy dụng cụ chụp hình chuyên nghiệp như vậy, anh cũng rất hứng thú đúng không?" "Ha ha, có thể." Hưng phấn? Nơi này là nhà anh mà, từ nhỏ anh đã không có việc gì liền vào phòng tối ngủ mê mệt, nhưng mà anh không nỡ dội cho cô một gáo nước lạnh, "Cho nên cô gia nhập nhiếp ảnh xã là bởi thực sự thích chụp hình?" Cô nhìn ra ngoài của xe một lúc rồi lại trầm ngâm, dường như giống như hôm nay cô đã quá ôm vọng tưởng rồi, anh vẫn nghi ngờ cô, anh một chút hứng thú với cô cũng không có sao? ất Hạnh Trừng không hiểu vì sao anh lại hỏi câu này, mấy giây sau liền bừng tỉnh "Xã trưởng, anh lo tôi đối với anh sẽ có lòng dạ xấu xa sao?" Anh nghe vậy dừng một chút, lòng dạ xấu xa? Thật ra thì cũng không có nghiêm trọng như vậy, "Tôi chỉ là . . . . ." "A! Thì ra là là anh lo lắng hôm nay tôi tới nhà anh có mục đích khác, dọc đường mới hỏi chuyện của tôi hả?" Tất Hạnh Trừng còn đáng nghi ngờ tự hỏi, xã trưởng bình thường rất trầm lặng sao hôm nay lại phá lệ hỏi cô nhiều vấn đè thế, "Ai nha! Yên tâm, mặc dù anh có đẹp trai, nhưng cá muối hay rau cải mỗi người đều có sở thích riêng, cũng có nhiều phụ nữ không thích kiểu như anh." "Đây là bao biện sao?" Từ nội tâm Nhĩ Đông Thần phát ra nghi ngờ, những lời này mặc dù là muốn để anh yên tâm, nhưng hình như nghe rất chói tai thì phải. . . . . . "Không phải bao biện, tôi nói bề ngoài của anh tuấn tú tài hoa, rất khó để có người không thường thức, nhưng cũng không thể người nào gặp anh cũng yêu thích được. . . . . ." Cô nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát nên giải thích lời nói kia của cô thế nào, "Ý của tôi là, không có cái gì là quá hoàn mỹ cả , nếu mọi người đều thích anh, đó không phải là chuyện quá quỷ dị sao?" Thấy cô rất thành tâm, không có điểm ác ý, Nhĩ Đông Thần dở khóc dở cười, cô đây là đang an ủi lòng anh sao, không phải mỗi người phụ nữ đều là Sói hoang? Cô đây là không hiểu lầm cái gì? Anh đây cũng sợ ngày nào đó bị phụ nữ ngày ngày vây lấy, mỗi ngày đều phải lo lắng đối phó. Tiếng chuông điện thoại nhẹ nhàng vang lên, Tất Hạnh Trừng cười xin lỗi anh một cái rồi quay đầu nghe điện thoại, Nhĩ Đông Thần đúng lúc có cơ hội để quan sát cô thật kĩ. Áo T shirt màu xám tro, quần jean, tóc buộc đuôi ngua, cũng không trang điểm, cô cũng không phải phụ nữ có ánh mắt trong veo, nhưng phong cách rất tươi trẻ tự nhiên, lúc không nói chuyện nhìn rất uyển chuyển, sau này chung đụng xem ra rất thú vị đây. Như chính cô nói, thực sự rất bộc trực, thẳng thắn có trắng trợn phải rồi trắng trợn rất buồn cười. "Tớ biết rồi! Tiểu Lam có nói sáu giờ rưỡi gặp nhau ở quán lẩu cay. . . . . . Tại sao phải đổi chỗ? Vậy cậu đi bác sĩ sao?" Âm thanh của Đường Vi hoàng khan khan rất yếu, Tất Hạnh Trừng không nghe thấy gì áp sát tai vào điện thoại, "Tôi cảnh cáo cậu, cậu hôm nay không đi bác sĩ, chủ nhật không cho phép cùng mọi người đi ra ngoài. . . . . . Người nào quan tâm cậu à? Tớ là sợ cậu lấy bệnh. . . . . . Cậu còn dám nói! Cậu trở về Đài Loàn trước một ngày, tớ không phải nói cậu nước lạnh lắm phải giữ ấm sao? Còn không phải quan tâm cậu, tớ sớm biết cậu dễ bị cảm, mỗi lần bị cảm lại bộ dáng nhếch nhác. . . . . . Cảm động cái gì á! Nói cho cậu biết tự lo cho mình cho tốt đi?" Tất Hạnh Trừng hiểu người chị em tốt của cô mỗi lần bị bệnh là giả chết, bởi vì cô ấy rất sợ phải đi gặp bác sĩ với lười uống thuốc, dứt khoát ra lệnh: "Phiền chết! Trước tiên đi bác sĩ, uống thuốc xong gọi lại cho tớ! Tối nay tớ sẽ tìm cậu, nếu để tớ biết cậu không đi bác sĩ, còn lừa gạt tớ, cậu sẽ chết chắc!" Tất Hạnh Trừng buồn bực cúp điện thoại, vừa quay đầu lại nhìn thấy Nhĩ Đông Thần, cô mới ý thức tới mình vẫn còn ở nhà người ta, "Ha ha! Thật ngại quá, đó là bạn thân của tôi, mấy ngày trước ra nước ngoài tham gia cuộc thi thiết kế thời trang, mỗi lần rời Đài Loan lại bị cảm, vì đxa quá quen thuộc nên chúng tôi nói chuyện sẽ không khách khí." Nhĩ Đông Thần chỉ cười không nói, nghe giọng điệu cô nghe điện thoại, anh hoàn toàn không hoài nghi cô và người gọi tới có giao tình tốt, nếu không sao lại nói sợ lây bệnh cảm, còn nói muốn kiểm tra thân thể người kia xem có dưỡng bệnh tốt không? Xem ra ở phương diện quan tâm tới người khác, cô vừa mạnh miệng vừa thẳng thắn! Tất Hạnh Trừng lại cảm thấy một hồi hoa mắt, mặc dù cô không có ý tưởng gia nhập vào nhóm hâm mộ xã trưởng, nhưng cô không hề có phòng bị, tại đối diện trực tiếp với nụ cười chết người này, không có người phụ nữ bình thường nào có thể đỡ nổi! "Xã trưởng, tính cách của anh nên ương ngạnh thêm một chút, không nên quá ôn hòa, nói không chừng có thể giảm bớt số đào hoa." Cô xuất phát từ lòng tốt mà khuyên nhủ. "A, là thế này phải không?" Ôn hòa? Nhĩ Đông Thần lại lần nữa mỉm cười, thì ra là cô cho rằng anh chủ động bày ra vẻ mặt ôn hòa đó với mấy người phụ nữ kia, là do tính anh quá tốt, cho nên, ở trong mắt cô, anh trở thành tên đàn ông ba phải. Là ý nghĩ của cô hoàn toàn khác biệt với người thường, còn những người phụ nữ quen lượn lờ trước mắt anh, làm sao có thể nói những câu như thế? Nhĩ Đông Thần không thích làm chuyện xấu, cũng không thấy mình là một tên đàn ông xấu xa, thậm chí còn ghét làm người xấu, cho nên mới không dứt khoát từ chối bướm hoa xung quanh; anh cũng không thèm để ý đôi lúc cũng có cái hư vinh được ái mộ, rảnh thì chơi đùa riết thời gian, đôi lúc anh thường tự hỏi: anh như vậy thì được xếp vào hạng đàn ông nào đây?. "A, không đúng!" Tất Hạnh Trừng bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, "Lúc anh không bình thường, độ đào hoa cũng không có giảm bớt đâu." "Cái gì mà lúc tôi không bình thường ?" Nhĩ Đông Thần nghi ngờ nhíu mày hỏi. "Chính là lúc anh cầm máy ảnh chụp hình đó!" Cô rất mực nghiêm túc giải thích, sau đó nhàn nhạt nhìn anh, "Xã trưởng, anh trời sinh đã là dạng đàn ông rất có sức quyến rũ rồi, Aiz anh nên chấp nhận số phận đi!" "Ha ha, tôi nghĩ vẫn có thể chấp nhận được." Chuyện gì đang diễn ra?! Cô bây giờ là đang khuyên nhủ anh nén bi thương sao? Nhĩ Đông Thần cố nén cười, anh không muốn cợt nhả với ý kiến của cô, cũng đành làm bộ nghiêm túc nhìn cô. "Xã trưởng. . . . . ." Tất Hạnh Trừng sợ hãi kêu lên. "Xảy ra chuyện gì?" "Cái đó. . . . . . Chúng ta đã lãng phí thời gian nói chuyện phiếm, tôi bây giờ có thể sử dụng phòng này chưa?" Cô lại còn nói là nói chuyện phiếm với anh rất lãng phí thời gian sao?! Nhĩ Đông Thần xuýt nữa ngoáy ngoáy lỗ tai xem mình có nghe nhầm không, nhưng bỗng nhiên cặp mắt giống như đèn LED sáng lên "Không thể chờ đợi" bốn chữ là chứng minh tốt nhất. Đợi đã nào...! Trước cô nói là cô học cái gì hệ chính văn? Nhĩ Đông Thần chợt lóe lên một ý tưởng. Anh không muốn vô cớ làm tổn thương người khác, nếu cô không có ôm ảo tưởng đối với anh, như vậy kế hoạch làm bạn tốt hai ngày trước, có lẽ. . . . . . Hai ngày trước, phòng làm việc xã đoàn. "Đừng khóc!" Nhĩ Đông Thần vừa kiểm tra lại kế hoạch chụp ảnh của xã viên ngày mai, vừa loay hoay cầm đống khăn giấy. "Thật vất vả mới có dũng khí tỏ tình, kết quả lập tức bị từ chối, làm sao cô ấy có thể làm như vậy?" Chúc Hanh nhìn nhìn anh trai để mong lấy ánh mắt đồng tình. Bị từ chối. . . . . . Chúc Sương còn chưa hồi phục tinh thần, bởi vì là em trai nên muốn làm nũng một chút, nhưng nhìn thấy biểu hiện kia lập tức mặt xám ngắt như tro tàn. "Bình tĩnh nào! Cũng không phải việc gì to tát, chỉ là thất tình mà thôi." Nhìn bộ dạng như trời sắp sập xuống kia, Nhĩ Đông Thần bất giác mỉm cười. "Thất tình. . . . . . thôi sao?" Chúc Hanh giương mắt, nhìn chằm chằm anh, "Anh cái tên ngốc này, đã từng hưởng thụ qua cảm giác thất tình sao?" Chúc hanh và Chúc Sương là anh em sinh đôi, Chúc Hanh ra đời muộn hơn anh trai mấy phút, gương mặt đường cong cùng thân thể so với anh trai thì tròn đều gấp đôi. "Ách. . . . . . Giống như không có." "Vậy anh có tư cách xem thường người bị thất tình sao?" Nhĩ Đông Thần sửng sốt mấy giây, sau đó thức thời sờ sờ mũi đáp: "Không có." "Hừ, thế gian lòng người khó đoán!" Tùy gia cảnh tốt, mọi thứ đều được, nhưng Chúc Hanh lại tuyệt đối không phải hạng người tỏ ra kiêu ngạo. Nhĩ Đông Thần không phản bác được, đứng một bên đưa tay cậu ta. "Thành thật mà nói, dù người đó hành động như vậy, một câu không cho cậu hy vọng, vẫn còn tốt hơn thái độ không rõ ràng khiến cậu ôm ảo tưởng, để rồi sau này khổ sở thất vọng!" Nói đến chuyện này lại khiến cho Chúc Hanh đau lòng. "Một đao kia cũng quá đau đớn đi! Những câu châm chọc như này mà anh cũng nói được hả? Đồ xấu xa!" Chúc Hanh căm giận nói; tuy nói đàn ông không dễ dàng gì rơi lệ, nhưng trước mặt anh trai kiêm bạn thân nhất, hắn không muốn duy trì bộ mặt kiên cường, nhịn không được nghẹn ngào. Nhĩ Đông Thần sốt ruột nhìn cậu ta, muốn nói thêm vài câu an ủi nhưng lại sợ chọc khiến cậu tathương tâm. "Anh cũng không biết Diệp Bách hợp đó cũng rất quá đáng, không thích em cũng không sao, lại còn nói đánh chết cũng không bao giờ yêu loại người như em!" Nếu không phải là vừa rồi hắn đứng ngoài nghe lén toàn bộ câu chuyện, Chúc Hanh rất khó tin rằng một cô gái bề ngoài thanh thuần như thế, thực ra lại rất đáng ghét, "Cô ta thậm chí còn coi thường bức thư mà em gửi đến, còn nói là phải lau tay rất phiền toái." "Cũng thật quá đáng, từ chối người khác cũng là một môn học, cần gì phải chà đạp tấm lòng của người khác!" Với hành vi tự phụ của cô gái đó, Nhĩ Đông Thần cũng cảm thấy tức giận. Không ngờ người mà hắn thầm mến nhiều năm lại là ngừi như thế. Chúc Hanh cuối cùng cũng không nhịn được khóc chảy cả nước mắt nước mũi. Nhìn bộ dáng cậu ta khóc đến thảm thương, Nhĩ Đông Thần nhìn không đanh lòng, muốn an ủi để hắn bớt thương tâm, nhưng lại thôi. "Ngoan! Đừng khóc, anh hai báo thù cho em được không?" Vỗ vỗ đầu em trai giống như đang an ủi đứa nhỏ, Chúc Sương nói "Anh hai tìm một người theo đuổi với cô ta, sau đó bỏ rơi cô ta, để cô ta nêm thử cảm giác đau đớn ! Hoặc là anh hai nghĩ cách để cô ta theo đuổi lại em, sau đó cự tuyệt cô ta, sau đó chuẩn bị khăn ướt lau tay trước mặt cô ta! Được không?" "Được lắm, được lắm!" Đã có men say Chúc Hanh cười lên nghi hoặc, đưa cho anh chai rượu bắt anh uống cạn. "Cậu muốn lừa cô ta, là thật không?" Nhĩ Đông Thần ghé vào bên tai hắn nhỏ giọng hỏi. "Đương nhiên là thật, chẳng lẽ anh em mình bị người ta chà đạp, chúng ta không nên giúp một tay sao? Chúng ta giáo huấn cô ta một chút để cô ta biết thế nào là chà đạp người khác, như vậy là thay trời hành đạo." "Chủ ý này quá mức thiu thối đi, muốn đánh gục một người phụ nữ kiêu ngạo luôn cho mình là nhất, phương thức trực tiếp nhất chính là đánh tan tự ái của cô ta; đem tiêu điểm của mọi người tập trung vào cô gái khác, để cô ta có cảm giác bị coi thường, mặt mũi không nhịn được, so với chiêu cũ kia thì chiêu này độc hơn đó." "Mặc dù mấy năm nay cậu ẩn dật không hành động hiều, nhưng đối phó với phụ nữ vẫn là quá ác đi! Chiêu này không tệ, vậy thì cậu ra tay đi!" Đánh rắn tùy gậy, Liên Khải há miệng cười, đây gọi là thuận nước đẩy thuyền. "Tại sao là tôi?" "Bởi vì, bởi vì cậu so với anh tôi còn mạnh hơn, chuyện này với cậu dễ như trở bàn tay!" Chúc Hanh vừa nói ra, Chúc Sương đầu gật như băm tỏi, bộ mặt Liên Khải Tường cũng cười cười. Thật là một đám nịnh bợ! Nhĩ Đông Thần tức giận cười. Chỉ là vừa nghe được Liên Khải Tường nói "Thay trời hành đạo" , hắn cũng bắt đầu nghiêm túc suy tính tới tới; dù thế nào đi nữa anh cũng rất coi thường thái độ của người phụ nữ đó, hơn nữa nhìn bạn tốt bị đả kích như vậy, anh cũng rất đồng tình. "Được rồi! Người an hem, tôi mời cậu một ly!" Muốn ăn một vài món nhẹ, lại không có khẩu vị, bởi vì món ăn hợp khẩu vị của cô không chỉ có một hai loại, Tất Hạnh Trừng mỗi lần đi ăn ở nhà hàng này lại là một trận giao chiến ác liệt. Cầm bữa ăn giới thiệu do dự hồi lâu, nàng thật vất vả mới hạ quyết định, khi phục vụ toàn bộ ghi món ăn xong một sau, Tất Hạnh Trừng đang định cầm ly nước lên uống thì mới phát hiện trừ Đường Vi Hoàng ở ngoài, còn lại toàn bộ chị em “ Hội cầu vồng” đang dùng ánh mắt kì lạ nhìn cô. "Xảy ra chuyện gì? Trên mặt tớ dính cái gì sao?" Cô nghi ngờ sờ sờ gương mặt, còn chưa đợi bọn họ lên tiếng cô lại nói "Mấy người rốt cuộc muốn làm cái gì?" "Thẳng thắn được khoan hồng, phản kháng nghiêm trị." Là người đứng ra chịu trách nhiệm đi tìm nguyên nhân! Cho dù giọng điệu của Ban Ninh Lục có nhẹ nhàng, lúc tra hỏi vẫn có một luồng khí thế. "Cậu thật là vẫn nghĩ đến chuyện kia sao!" Người có khí thế cường đại nhất trong số bạn bè của cô chính là Hạng Ưu Lam, nụ cười sâu xa làm cho mọi người kinh hãi. Quý Ương Tử cười như không cười cũng không nói gì, nhưng lại rất thâm ý nhìn cô, càng làm càng làm Tất Hạnh Trừng rợn tóc gáy, với cái cặp âm dương nhãn kia sẽ không thấy gì từ trên người cô chứ? Tất Hạnh Trừng bị mấy người họ nhìn không chớp mắt thì không được tự nhiên cho lắm, cộng thêm sự lo lắng trong lòng, cô cũng không dám mở miệng, chỉ là đưa ánh mắt vô tội nhìn về phía ba người họ. "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi hả ?" Mặc dù người bạn thân nhất , tính tình cổ quái, Đường Vi Hoàng đè ép lỗ mũi ngửi ngửi. "Vi Hoàng, Cậu không biết mấy ngày nay cậu bị ốm đã xảy ra chuyện lớn, xảy ra một chuyện lớn." Hạng Ưu Lam bỗng nhiên bộc phát, Ban Ninh Lục ăn ý lập tức đón lấy. "Trừng Trừng trong một tuần lễ, ngày ngày đã đến nhà của Nhĩ Đông Thần đó." Hạng Ưu Lam không quên bổ sung: "Hơn nữa Nhĩ Đông Thần còn tự mình lái xe đưa đón đó!" Hai người này đang ở đây hợp xướng sao? Tất Hạnh Trừng cau mày bĩu môi, đầu đầy vạch đen, "Đâu phải một tuần lễ mà khoa trương như vậy? Hôm trước tớ còn trở mẹ đi trung tâm mua sắm nữa mà!" "Cho nên là sáu ngày đúng không?" Đường Vi Hoàng trừng lớn mắt không thể tin, "Nhĩ Đông Thần. . . . . . Không phải chính là tên Nhĩ Đông Thần tớ biết rõ kia chứ? Nhất định là! Nếu như không phải Nhĩ Đông Thần trong trường nổi tiếng như vậy, có cái gì cần tham khảo chứ? Lại nói, rất khó có người có thể có tên họ trùng với hắn. "Các cậu bình tĩnh một chút hãy nghe tớ nói, tớ cùng anh ta là. . . . . ." Tất Hạnh Trừng nóng lòng giải thích, phục vụ vào cắt đứt mạch nói của cô, phục vụ vừa đi ra Đường Vi Hoàng đã bắn liên hồi. "Cậu với anh ta làm sao có thể đi chung đường? Lúc bắt đầu cái gì? Hiện tại phát triển đến giai đoạn nào rồi?" Đường Vi Hoàng hét to hơn, khí lực cũng tràn đầy, "Cậu thật to gan, chẳng lẽ không sợ bị người của『 Đông Thành 』đuổi giết? Hay là sức mạnh của tình yêu để cậu lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ?" "Đường Vi Hoàng, cậu không nên làm cái nghề thiết kế nữa? Tớ thấy cậu rất có triển vọng làm kí giả nổi tiếng đó!" Tất Hạnh Trừng không nhịn được xem thường. "Ý của cậu rất hay, có người khác để ý rồi, cái gì cũng không nghe chúng ta nói hả." Ban Ninh Lục tức giận mắng cô. Bên tai văng vẳng câu "Người khác để ý" , Hạng Ưu Lam đầu gục xuống, không khỏi chột dạ, cô nhếch môi một cái, làm bộ chuyên tâm điều chỉnh lửa ở nồi lẩu, một tay không tự chủ vuốt vuốt đuôi tóc, từ trước tới nay tóc cô đều ngắn, sau một thời gian không để ý nó đã dài qua vai rồi . . . . . "Các cậu hiểu lầm tớ rồi!" Tất hạnh trừng oan khuất không hiểu vấn đề, một miếng cá nguyên vẹn đã bị cô xé thành mấy mảnh không nhìn ra dạng gì nữa, "Đầu tiên tớ lên núi chụp hình, gặp phải Nhĩ Đông Thần cùng ông ngoại anh ta, ông ngoại anh ta chính là người nổi tiếng trong giới nhiếp ảnh Tần Phong đại sư đó, cũng là thần tượng của tớ; ông ngoại anh ta thưởng thức hình tớ chụp, cho nên mới hào phóng cung cấp thiết bị cho tớ dùng, Nhĩ Đông Thần chỉ là nghe lời ông ngoại anh ta, gần đây bọn tớ mới tiếp xúc thôi." Cô nói tóm tắt, thái độ thành khẩn, nhưng ba người vẫn đặt nghi vẫn như cũ trên mặt, còn viết rõ hai chữ "Không tin" . "Cho nên mỗi lần cậu đến nhà anh ta, ông ngoại anh ta cũng ở đấy đúng không?" Thật không là người thừa kế văn phòng luật, Ban Ninh Lục đã nói ngay vấn đề trọng điểm. "Ách. . . . . . Vừa mới xuất ngoại." "Sao lại trùng hợp thế?" Từ lúc còn nhỏ tới nay cô đã xem không dưới trăm vụ án, Ban Ninh Lục cũng không phải nhân vật hô mưa gọi gió gì, vấn đề của cô rất thực tế. "Thật như vậy, là vừa lúc mà!" "Cùng nhau lâu ngày như vậy, không phải người ta vẫn nói Nhật cửu sinh tình sao, cậu đối với Nhĩ Đông Thần không có chút rung động hay cảm tình nào sao?" Đường Vi Hoàng hỏi. Tiểu Lục cùng Vi Hoàng hôm nay hôm nay bị sao vậy, câu nào cũng nhắm vào cô? Hạng Ưu Lam lơ đãng liếc mắt một cái bộ dáng thâm trầm, rồi lại hốt hoảng cúi đầu giả bộ chỉnh lửa ở nồi lẩu. "Rung động, có cảm tình?" Tất Hạnh Trừng cảm thấy phục trí tưởng tượng của cô nàng, "Không có !" "Thật. . . . . . Không có sao?" Khiến mọi người ngoài ý muốn, lần này là Quý Ương Tử mở miệng. Thầy bói thường bảo Quý Ương Tử thể chất kém cỏi, cô ấy không mở miệng thì thôi, nhưng khi nói ra một câu lập tức gây chấn động, mọi người lập tức im lặng, nín thở trầm ngâm chuẩn bị nghe giảng đạo. Không biết vì sao, ở đáy mắt trong veo không thấy đáy kia, Tất Hạnh Trừng lại chợt nhớ về lời thề son sắt khi xưa.. Mặc dù là cùng một xã đoàn, nhưng cho đến khi có cơ hội nói chuyện phiếm chia sẻ, mới biết xã trưởng đối với chụp ảnh rất nhiệt huyết, tuyệt đối nhiệt tình không ít hơn cô, chẳng qua anh so với cô trầm ổn hơn mà thôi. Nhớ Nhĩ Đông Thần nói qua, mỗi lần anh cầm máy chụp hình lên, tâm tình liền lắng đọng bình tĩnh, biết ngày sau đó mình có thể chụp được một hình ảnh đặc sắc, trái tim liền kích động không thôi, muốn khống chế phần này nhiệt tình, phải thật tỉnh táo, bởi vì chụp hình là một môn nghệ thuật rất nóng bỏng. Mới mấy ngày ngắn ngủi, cô dôid với anh liền sinh ra cảm giác đồng cảm, khó trách mặc kệ anh làm ra vẻ mặt dịu dàng hay nghiêm túc, cũng có thể làm cho người ta điên cuồng; giống như tấm lòng với chụp hình làm cho người ta cảm động, Tất Hạnh Trừng rất rõ ràng Nhĩ Đông Thần có thành công như ngày hôm nay, không chỉ bởi vì là người kế thừa cho đại sư Trần Phong, mà còn bởi vì anh có ý tưởng, có kế hoạch nhất định, Nhĩ Đông Thần có thể biểu hiện nhã nhặn cũng có thể phúc hắc. Cô không dám nói xã trưởng đã đến trình độ nào, nhưng đối với cô luôn phản đối hai nhân cách trong một con người mà nói, hôm nay cô hết sức tán dương. . . . . . Tất Hạnh Trừng chưa tính đây là có rung động, nhiều nhất chỉ là thưởng thức, nhiều hơn chút xíu sùng bái, vậy cũng chỉ có thể nói là giai nhân luyến tiếc anh hùng mà thôi!! Cô vốn cho rằng chỉ gặp nhau một ngày, nhưng sau khi rửa ảnh xong, cùng xã trưởng thảo luận về ảnh, sau đó lại có cảm giác kích thích muốn chụp những tấm khác, cơ hồ là mấy ngày nay đều chạm mặt. Anh thân thiết đưa đón cô, thân thiết chỉ bảo cô kỷ xảo chụp còn thiếu, khi cô không tìm được cảm giác chụp hình thì cho cô khích lệ, còn rất nhiều chi tiết nhỏ nữa không kể hết, khiến tính cẩu thả của cô, dường như bị thụ sủng nhược kinh ( được đối đãi một cách quá tốt đến hoang mang lo sợ) Người nhà, bạn tốt, trừ trợ lý thân thiết phục vụ cô, cô cùng rất ít người gần gũi quá, cô cho rằng, xã trưởng đơn giản chỉ là một người rất thân thiện, không thể nào đối với cô có cảm giác, nhưng trái tim cô lại thình lình một trận cuồng loạn, cô không thể xác định nổi đáp án. "Trừng Trừng, Trừng Trừng, cậu làm gì mà không trả lời hả? chột dạ rồi phải không?" Đường Vi Hoàng cười đến mập mờ. "Tớ có cái gì sao? Tớ là không thèm để ý đến cậu." Tất hạnh trừng thản nhiên ăn một ngụm vanh cá lớn, canh nóng tới mức cô liên tục uống cốc nước lạnh trên bàn, nghe được mấy người bạn tốt đang cười trộm, không để cho bọn họ chèn ép được, cô quyết định chuyển sang chủ đề khác: "Vi Hoàng, anh cậu chết chưa?" "Cậu không có việc gì lại nguyền rủa anh tớ hả!" "Ai nói tớ không có việc gì nguyền rủa anh ta? Tớ rất nhớ Hồng Hồng, không phải cậu cũng nghĩ vậy sao, chúng ta là『hội cầu vồng 』 sao lại thiếu mất một mẩu? không phải do anh cậu làm hại sao!" "Sáu người chúng ta không thể thường xuyên cùng nhau chụp hình, thật đáng tiếc!" Hạng Ưu Lam giết người ánh mắt phi thẳng về phía Vi Hoàng, khiên cô phải chịu đựng tạo nghiệt của anh hai! "Không biết 『 Hội cầu vồng 』 Chúng ta có cơ hội tụ họp hoàn chỉnh không?" Ban Ninh Lục từ từ thở dài. Người ta nói tự gây nghiệt thì không thể sống, Đường Vi Hoàng lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, bộ dáng uất ức, "Các cậu không nên như vậy! Tớ cũng rất muốn Hồng Hồng, huống chi đó là anh hai tớ, tớ cũng chẳng dễ chịu gì." "Sớm biết như thế, ban đầu cần gì phải như vậy?" Hỏa khí bốc lên ngùn ngụt,giọng điệu Hạng Ưu Lam rõ ràng đã hòa hoãn đi nhiều, cô cũng biết Vi Hoàng cũng khổ sở, dù sao hắn cũng hại họ mất đi một người chị em thân thiết, thật sự rất khó tha thứ cho hắn. Bây giờ tiêu điểm không dừng ở trên người mình, lúc này Tất hạnh Trừng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù là vì để cho mọi người dời đi sự chú ý, nhưng cô thực sự rất nhớ An Thiểu Hồng. Mấy tháng nữa là tốt nghiệp, không biết hiện tai Hồng Hồng có sống tốt không? Hồng Hồng là người từng trải trong chuyện tình cảm, nếu như Hồng Hồng ở đây, chắc chắn sẽ không giống như mấy người đang ở đây ồn ào, nói không chừng có thể chấn an tâm tình đang hoảng loạn của cô. .