Bà Xã, Em Không Ngoan
Chương 27 : Nguy hiểm như săn báo
Tám giờ tối, Triển Du thừa dịp nguyệt hắc phong cao lén chạy đến trụ sở tạm thời của Liệp Ưng một chuyến, Hình Thiên vừa nhìn thấy cô thì bệnh cũ đã tái phát: “Xem ra mấy bài thuốc dinh dưỡng của Nam Khôn không tồi nha, đồng chí Triển Du, gần đây khí sắc của bạn càng ngày càng tốt nha.”
Mặt Triển Du nóng lên, giận dữ mắng trả: “Có vài người đầu óc như cái thùng rác, thấy rác rưởi là nạp vào hết!”
Hình Thiên: “À, em yêu sao em biết rác rưởi trong đầu anh là em thế?”
Triển Du: “…”
“Du nhi sao hôm nay em lại tự mình tới đây, có gì mới sao?” Từ sau đêm hôm đó mỗi lần Mục Hàn nhìn thấy Triển Du thì tâm tình đều phức tạp, nhưng cho tới bây giờ trên mặt anh vẫn không có bất kì biểu hiện bất thường nào, bất cứ lúc nào cũng tỏ ra hiền hòa dịu dàng.
“Không có, em ghé qua đây xem thôi, bên này mọi người có tiến triển gì không?” Thật ra là cô đặc biệt đến đây tìm Mục Hàn.
“Hình Thiên tra ra được trước kia khi Nam Duệ du học ở châu Âu còn được gia tộc Kono tin dùng, nghe nói lão đại tiền nhiệm của Kono từng có đụng chạm khá nghiêm trọng ở thị trường vũ khí Trung Đông với ông ngoại hắn trước kia, Nam Duệ lại còn làm việc cho gia tộc Kono, em không thấy rất kì quái sao?”
Gia tộc Kono là thế lực mafia nổi tiếng nhất ở Bắc Âu, đồng thời cũng là gia tộc buôn bán vũ khí có lịch sử hàng trăm năm giống nhà họ Nam.
Hiện giờ kẻ đứng đầu nghe nói là Sicko, sau khi lên nắm quyền cho tới bây giờ vẫn chưa hề lộ diện, là một kẻ vô cùng thần bí, bên ngoài có người nói hắn đã chết, cũng có người hắn chỉ giả bệnh, thật thật giả giả, giả giả thật thật, không ai biết tình hình thật sự.
Triển Du nói: “Anh hoài nghi sự kiện nội chiến trong nhà họ Nam lần này có liên quan đến gia tộc Kono?”
Mục Hàn gật gật đầu: “Như lời Nam
Khôn nói, Nam Duệ tỉ mỉ bày ra tất cả, nếu như sau lưng không có mang lưới quốc tế cùng người có thế lực hùng mạnh hậu thuẫn, hắn sẽ không có khả năng nằm quyền thuận lợi như vậy, chỉ có gia tộc Kono mới có thực lực cung cấp cho hắn tất cả tài nguyên trong kế hoạch lần này. Nhưng mà, trước mắt ngoại trừ biết rõ quan hệ giữa Nam Duệ và gia tộc Kono thì những thứ khác đều không thể tra ra, cho nên anh cũng chỉ hoài nghi vậy thôi. Ngày mai sẽ thương lượng với Nam Khôn một chút, để xem tổ chức Hắc Hổ có thể điều tra ra đực dấu vết gì không.”
Triển Du “ừ” một tiếng, trong lòng có việc nhưng không biết phải mở miệng thế nào, nhìn Mục Hàn muốn nói lại thôi.
Dường như Hình Thiên biết rõ cô có chuyện muốn nói riêng với Mục Hàn, hiếm khi thức thời như vậy, “Đói bụng quá, lão đại tôi ra ngoài tìm ít đồ ăn đây, hai người cần không?”
Triển Du cùng Mục Hàn đồng thời lắc đầu.
Hình Thiên đi, chỉ còn lại hai người họ bốn mắt nhìn nhau, không khí bốn phía yên tĩnh ngượng ngùng.
Mục Hàn cười cười, hỏi trước: “Có phải muốn nói chuyện Nam Khôn với anh không?”
Triển Du gật gật đầu, chột dạ nói: “Lão đại, thật sự xin lỗi.”
Câu “thật sự xin lỗi” này nghe như cô chỉ đang nhận lỗi vì không phân biệt được công tư, lợi dùng thời gian làm việc nói chuyện yêu đương, nhưng trên thực tế cô lại đang xin lỗi vì đã làm cho ba mẹ Mục Hàn thất vọng. Bởi vì ba mẹ Mục Hàn đã yêu thương cô như con dâu của nhà họ Mục.
Khi còn bé cô không hiểu, chỉ cảm thấy
Mục Hàn và mình vốn đã là người một nhà, có phải là vợ hay không cũng không sao cả. Về sau hơi hiểu một chút về chuyện tình cảm nam nữ, cô đã rất vui vẻ theo sát Mục Hàn cùng đội Liệp Ưng, công việc mới lạ kích thích đã làm cho cô cảm thấy thành tựu cùng thỏa mãn chưa bao giờ có trước đây, hơn nữa công việc này dường như đã chiếm hết phần lớn thời gian, bình thường cô cũng không còn thời gian lo cho chuyện cá nhân. Khi hai nhà tỏ vẻ muốn cô và Mục Hàn đến với nhau, hai người bọn họ vẫn chưa từng phản đối, chỉ cảm thấy cứ thuận theo tự nhiên là được rồi.
Trước kia khi chưa gặp Nam Khôn, cô cũng nghĩ nhất định sau này mình sẽ theo ý nguyện của người lớn hai bên mà kết hôn với Mục Hàn, sau đó bình thản ấm áp đi đến hết cuộc đời – dù sao thì tính chất công việc của cô và Mục Hàn nên bọn họ đã biết mình không thể tìm được một người bạn đời nào khác có thể hoàn toàn hiểu cũng như vô điều kiện ủng hộ công việc của họ, mà cô và Mục Hàn bất kể là phương diện nào cũng hoàn toàn xứng đôi.
Nhưng mà hiện giờ đã có Nam Khôm, cô lại trở nên “tham lam”, không muốn chấp nhận nữa.
Đương nhiên Mục Hàn hiểu cô xin lỗi cái gì, hỏi: “Hai người thật sự đến với nhau sao?”
Triển Du gật đầu.
Mục Hàn lẳng lặng nhìn cô nửa ngày rồi đột nhiên nở nụ cười, nửa thật nửa giả nói: “Thật tốt quá, cuối cùng cũng vứt bỏ được cô vợ trước như em rồi, sau này có ra ngoài cua gái cũng không cần áy náy trong lòng nữa.”
Triển Du: “…”
Mục Hàn thấy cô trở nên nhẹ nhõm cũng dần dần nheo mắt vui vẻ, nghiêm túc nói: “Nghe này Du nhi, trước kia anh và em không phải bạn trai bạn gái, cho tới bây giờ cũng chưa từng thề hẹn yêu đương gì. Nguyện vọng của người lớn có tốt đẹp đến đâu cũng không thể hy sinh hạnh phúc của con cái, bọn họ sẽ hiểu thôi. Em và Nam Khôn muốn thế nào là quyền tự do của em, anh không có quyền can thiệp, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc của chúng ta thì không cần báo cáo với anh, hiểu chưa?”
Triển Du ngước mắt lên nhìn anh, không biết nên nói gì, bởi vì giờ phút này có nói gì cũng chỉ là ngụy biện – cô biết rõ Mục Hàn với cô ngoại trừ tình thân tình bạn thì trong lòng cũng có tình cảm khác, bây giờ nói như vậy cũng chỉ là không muốn cho cô nặng lòng mà thôi.
Mục Hàn thấy cô không nói gì lại hỏi: “Còn có chuyện gì khác sao?”
Triển Du nói: “Simon và Thanh Mộc đã trở lại.”
Mục Hàn: “Anh biết rồi.”
Triển Du: “Em đi đây.”
Nói xong thì quay người đi gấp.
Mục Hàn luôn ôn hòa lúc này cũng tức giận: “Đồng chí Triển Du có phải em đã quá trọng sắc khinh bạn không hả, yêu đương cuồng nhiệt cũng đâu phải phong cách yêu của em, cả ngày dính với nhau như vậy không thấy ngán sao?”
Quả thật Triển Du khóc không ra nước mắt, vội vàng chạy tới ôm đùi ai đó: “Lão đại em sai rồi, em không nên buông tha cho anh để chọn Nam Khôn, anh dịu dàng biết quan tâm, lại thông tình đạt lí, khéo léo hiểu lòng người như vậy cơ mà. Quả thật là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, trên thế giới này không có ai anh tuấn rộng lượng, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong như anh, anh chính là chân mệnh thiên tử kiếp trước của em, kiếp này cũng sẽ là phu quân của em.”
Đầu Mục Hàn đầy hắc tuyến: “Sặc! Thôi em mau đi đi mà.”
Khi ánh trăng đã lên cao, Triển Du trở lại chỗ ở của Nam Khôn, không ngờ tới Simon và Thanh Mộc đã ở đấy.
Thanh Mộc mất tích một chuyến trở về dường như đã có thêm vài phần bất thường, Triển Du trở về thấy cô ta đang ở đó, trong vô thức đã lén xoay người rời đi, nhưng mà con mắt của tiểu điên kia lại soi quá kĩ, từ xa đã nhìn thấy cô, trong lúc đó sóng điện tia lửa bùng lên, chỉ thấy cô ta mãnh mẽ ngóc lên từ trong lòng
Simon, giống như một trận gió, trong nháy mắt đánh tới Triển Du, miệng còn kích động gọi: “Aki!”
Một nguồn lực mãnh liệt đánh vào khiến cô lùi vai bước, thân thể bị cánh tay như kìm sắt của cô ta siết chặt lại, giữ lấy, xương cốt đều muốn vỡ ra.
Chết tiệt! Không phải như vậy cũng nhận ra được chứ?!
Trong lòng Triển Du vang lên hồi chuông cảnh báo, vẻ mặt vẫn tỏ ra trấn tĩnh, trong vẻ trấn tĩnh lại tỏ ra kinh ngạc: “Chuyện gì đây?!”
Những người khác đều bị hành động bất thình lình của Thanh Mộc làm cho sững sờ.
Nam Khôn không để lại dấu vết liếc nhìn cô một cái, ý bảo cô đừng hoảng hốt.
Sau khi Simon kịp phản ứng, mặt sa sầm, quát lớn: “Em lại lên cơn điên gì nữa vậy?! Cô ấy không phải Aki! Buông ra!”
Lúc này Thanh Mộc mới nghe lời buông lỏng tay, lùi lại vài bước, chắn trước mặt Triển Du, cặp mắt đen nhánh trong trẻo không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô, đáy mắt tỏ vẻ như là hiếu kì, cũng như đang hoài nghi, còn mang theo một vẻ phẫn nộ, không thể phân biệt rõ ràng.
Ánh mắt Triển Du bình tĩnh nhìn cô ta, không nói gì rồi vượt qua cô ta muốn rời đi.
Thân phận hiện giờ của cô là Thiên Diện Hồ tính tình lạnh lùng ngạo mạn, không thể thấy ai cũng bày ra vẻ mặt tươi cười.
Nào biết hôm nay cơn điên của Thanh Mộc lại không dứt, Triển Du vừa thoát ra thì thân thể Thanh Mộc lại chấn động, thuận tay bắt lấy cổ tay cô.
Triển Du cảm thấy phiền toái, đột nhiên trở tay nắm thật chặt, trước khi Thanh Mộc ra tay đã giữ cố cổ tay non mịm của cô ta.
Chỗ hiểm bị khống chế, vẻ hung ác khát máu dâng lên theo đôi cắp xám đen lạnh lẽo kia của Thanh Mộc, sát ý nổi lên bốn phía.
Mắt thấy hai người đang sắp khai chiến,
Simon bước thật nhanh tới, hung hang đá một cước vào eo Thanh Mộc, vừa chuẩn vừa mạnh, hoàn toàn không chừa lại lối thoát. Tiểu điên nhất thời bị đạp một cước phải lùi lại vài bước, té ngã trên mặt đất phát ra một tiếng vang nặng nề trầm đục.
“Lisa thật là có lỗi, hôm nay người này thần trí không được bình thường, đắc tội rồi.”
Triển Du nghe thấy thoáng nhướn mày nhìn Thanh Mộc, bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt khi tầm mắt giao nhau, trong đáy mắt Thanh Mộc đột nhiên dâng lên một vẻ khát máu, làn môi mỏng sắc bén lạnh lùng nói ra hai chữ: “Long Ảnh”
Chết tiệt! Cái tên này không phải là thần trí không tỉnh táo mà rõ ràng là tâm sáng như gương mà!
Triển Du cô vô cùng không muốn nhắc tới thân phận “Long Ảnh”, cũng cực kì ít người biết rõ, sao Thanh Mộc có thể nhận ra cô?!
“Thanh Mộc, đừng khiêu chiến với sự chịu đựng của tôi!” Giọng nói của Simon lạnh như băng, lão không biết cụ thể Long Ảnh là nhân vật phương nào, nhưng vừa rồi khi Triển Du nghe thấy hai chữ này thì sát ý trong ánh mắt đã khiến lão hiểu rõ, không thể để cho Thanh Mộc ở đây nữa.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
111 chương
100 chương
59 chương
41 chương
10 chương
15 chương