Bà Xã, Em Không Ngoan
Chương 24 : Tự rước lấy nhục
Mấu chốt chính là, Nam Uy đã bị giết!
Chuyện này không chỉ có nghĩa là kế hoạch hành động của Liệp Ưng bị triệt để quấy rầy, còn có nghĩa là có người đứng sau lưng quấy phá Nam Khôn!
Vốn là Nam Uy thuê tổ chức Hắc Hổ, chuẩn bị thứ năm tuần sau Nam Khôn đến tham dự một bữa tiệc sinh nhật của một quan chức trong ngành hải quan sẽ nhổ cái đinh trong mắt, chẳng ngờ chính mình lại bị ám sát trước, còn bị giết thê thảm như vậy – đầu lìa khỏi thân, đầu bị chặt vẫn không biết ở đâu.
Bởi vậy Nam Khôn muốn mượn cơ hội trừng phạt cậu cả của hắn một chút, thậm chí còn tự dưng chuốc lấy phiền toái.
Bởi vì trong suy nghĩ của Nam Hạo chỉ có Nam Khôn mới lòng dạ độc ác như vậy, cũng chỉ có Nam Khôn mới có năng lực một tay che trời, hiện giờ ánh mắt hắn ta nhìn Nam Khôn đều tràn ngập thù giết cha, nếu như không thể tìm ra hung thủ, không chừng hắn ta sẽ gây sự không ngừng.
Nam Khôn biết trong lòng hắn ta có nỗi hận nên cũng không so đo vớn hắn, phong kín tin tức, tạm thời không phát tang, lén điều động một lượng nhân lực lớn truy tìm hung thủ, nhưng hung thủ kia giống như có thần trợ giúp, mặc cho người ta đào sâu ba thước vẫn không thể tìm ra bóng dáng của hắn.
Cuối cùng bất đắc dĩ bọn họ phải đặt người ta làm một cái đầu bằng sáp giống như đúc, tuyên bố ra ngoài Nam Uy bị bệnh qua đời.
Kết quả ngày đưa tang, một cái hộp gỗ từ trên trời rơi xuống, trước đó lại đột nhiên hiện ra trong huyệt mộ, khiến cho lời tuyên bố của nhà họ Nam trở thành trò cười lớn, bởi vì trong cái hộp kia không phải thứ gì khác mà chính là cái đầu đã mất tích nhiều ngày của Nam Uy.
Lúc người mở chiếc hộp ra thấy đầu lâu bên trong thì không dám cầm nữa mà ném thẳng xuống, Nam Trân cũng khóc không ra hơi, chỉ có Nam Hạo là nhìn chằm chằm vào đầu lâu, trong mắt chằng chịt tơ máu, nắm tay như đá, hận đến nỗi toàn thân run rẩy.
So với việc lớn nhỏ trong nhà họ Nam lòng đầy phẫn nỗ thì đồng bọn bí mật Simon lại tình bĩnh lạ thường đối với cái chết của Nam Uy, không riêng gì vẻ bề ngoài mà cuộc sống hàng ngày của lão cũng không có gì ngoài vẻ bình an, tinh thần cũng không có gì khác thường.
Triển Du cảm thấy chuyện này quả thật trong ngoài đều rất quái dị: “Hung thủ kia đến tột cùng là xuất phát từ mục đích gì? Nếu như hắn nhằm vào Nam Khôn thì cứ trực tiếp một nhát chém chết Nam Uy chẳng phải sẽ càng bớt việc, sao lại còn chặt đầu xuống, ngược lại giống như biểu hiện của người có thâm thù đại hận với Nam Uy hơn.”
Mục Hàn trầm ngâm một lát, nhìn về phía Nam Khôn ở đối diện, hỏi: “Có khả năng là cậu hai của anh giở trò không?”
Lần trước Nam Uy đặt bẫy vu oan, không chỉ làm cho Nam Trọng mang tội danh cõng rắn về giết gà nhà, bị tước đoạt quyền lợi, còn bị đuổi lên đảo ở, chuyện này vô cùng nhục nhã, với tính cách có thù tất báo của Nam Trọng, thật sự có thể nhịn sao?
Nam Khôn vẫn không nhúc nhích ngồi trước bàn làm việc, đầu lông mày hơi nheo lại, như đang có điều suy nghĩ. Qua một lúc sau mới nghe thấy giọng nói trầm thấp không mang theo cảm xúc gì của hắn vang lên: “Ông ấy không có năng lực đó.” Giọng nói của hắn không lớn nhưng ngữ khí lại rất chắc chắn.
Triển Du biết rõ hắn không phải người hay mạnh miệng, lại hỏi: “Đoàn Quốc Hùng?”
Tầm mắt Nam Khôn đảo qua, đôi con ngươi vốn không gợn sóng lại tăng thêm một chút dịu dàng: “Nếu như Đoàn Quốc Hùng muốn cho tôi không thể thoát ra được thì đêm đó đã không cố ý mời tôi đến bữa tiệc từ thiện, hơn nữa mối quan hệ giữa lão và cậu cả của tôi rất tốt, không cần phải giết ông ấy, càng không cần phải làm nhục ông ấy như vậy.”
Triển Du ngẫm lại cũng đúng, vì vậy trong lòng càng thêm nghi ngờ: “Hiện giờ Nam Uy đã chết, phản ứng của Simon lại rất bình tĩnh, giống như cái chết của Nam Uy căn bản chỉ là râu ria, vậy lúc trước vì sao lão lại phải phí nhiều công sức đi tạo dựng mối quan hệ với Nam Uy làm gì?”
Nam Uy chết, Simon đã không vội vã đi tìm con rối mới, lại cũng không có ý nghĩ mua thêm vũ khí từ Nam Khôn, nói nhỏ thì là vô cùng an phận, bình thường luôn giữ nụ cười chân thành, nói gần nói xa đều không nghe ra dấu vết gì nhưng quả thật lại khiến cho người ta khó nghĩ.
Mục Hàn: “Có thể Nam Uy chỉ ngụy trang thôi không, đối tượng ông ấy chính thức hợp tác lại là một người hoàn toàn khác?”
Lời vừa nói ra thì ánh mắt sâu thẳm của Nam Khôn lại trở nên lạnh lùng, rõ ràng trong lòng có việc nhưng hắn lại không nói ra.
Vừa trùng hợp lúc này có người gõ cửa, mặt Nam Khôn sớm đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Vào đi”
Sau khi A Đông bước vào cũng không nghĩ đến việc chào hỏi Mục Hàn, bước thật nhanh về phía trước nói: “Tứ gia, chú Hoa dẫn người tới đây.”
Chú Hoa trong miệng hắn chính là một nhân vật cấp lão làng, cả năm người đều là tâm phúc rất được lão gia tín nhiệm, đến nay vẫn còn nắm trong tay 1% cổ phần của Xích Thủy, ở Xích
Thủy tuy không quyền cao chức trọng như Nam Khôn nhưng lại có địa vị quan trọng trong nhà họ Nam. Năm người kia hiện giờ tuổi tác đã cao, lúc bình thường không hay ra mặt, lúc ra mặt tất nhiên nhà họ Nam đang xảy ra chuyện lớn, phải để bọn họ đi ra giải quyết.
Khóe mắt Nam Khôn giật giật: “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Bắt được hung thủ rồi.” Mặt A Đông có vẻ ngưng trọng, ngừng một lát lại tiếp tục nói: “Là Quỷ Thủ.”
Câu này khiến cả Mục Hàn và Triển Du kinh ngạc.
Bởi vì Quỷ Thủy là người của Hắc Hổ, nói cách khác hung thủ giết Nam Uy là người trong đội quân của Nam Khôn.
Người khác có lẽ không biết nhưng bọn người chú Hoa lại biết rõ, lão gia đã để lại cho Nam Khôn một nhóm người bí mật, trừ khi Nam Khôn tự mình hạ lệnh, nếu không thì trên đời này không có ai có thể sai khiến bọn họ đi giết người, kể cả người nhà họ
Nam.
Khó trách bọn họ sống chết cũng không bắt được hung thủ, có lá chắn giúp hắn bịt tai che mắt mọi người như Nam Khôn, tìm được người mới là lạ.
Việc nhà người ta, người ngoài không tiện nhúng tay vào, Nam Khôn trở về biệt thự, Mục Hàn và Triển Du cũng trở lại cương vị công tác.
Lúc nào trong phòng khách của biệt thự chính đang nhao nhao thì thầm, có người lửa giận ngập trời, có người lòng đầy căm phẫn, cũng có thường bi thống muốn chết.
Nam Khôn vừa vào cửa thì những ánh mắt sắc bén đều đồng loạt bắn tới, nếu có thể hóa thành thực thể thì trên người hắn đã có đến vài ngàn lỗ hổng.
“Giải thích đi, Tứ gia!”
Nam Hạo đẩy người ra trước mặt, vẻ mặt tràn đầy hung ác nham hiểm nhìn Nam Khôn, ánh mắt kia, thật sự hận không thể khoét vài lỗ trên mặt Nam Khôn.
Nam Khôn cũng không thèm liếc nhìn hắn ta một cái, bắt chuyện với mấy vị trưởng bối, trầm giọng hỏi người kia: “Cậu cả của tôi bị cậu giết?”
Gã tên Quỷ Thủ kia tay chân bị trói, quỳ trên mặt đất, cúi đầu, lưng lại thẳng tắp, toàn thân không hề tổn thương gì, nghe thấy tiếng Nam Khôn nói, gã chậm rãi ngẩng đầu lên, hai tròng mắt đục ngầu chứa đựng vẻ áy náy nồng đậm: “Tứ gia, thật sự xin lỗi.”
Lời nói này bề ngoài là xin lỗi Nam Khôn nhưng chỉ cần không phải kẻ ngốc đều có thể nghe ra gã đang nhận tội.
Sặc, cái bô ỉa chết chóc này thật là lớn.
Hai con mắt sắc bén của Nam Khôn hơi nheo lại, ánh mắt hiện lên một vẻ tàn khốc, không nói gì.
Nam Hạo gào lên: “Nam Khôn, con mẹ nói mày đừng ở đây đóng kịch nữa! Ai cũng biết người trong đội hộ vệ chỉ nghe lệnh một mình mày, nếu như không phải mày ra lệnh thì hắn dám giết ba tao sao? Tên khốn khiếp này đã thừa nhận, con mẹ nó mày còn ở đây giả vờ cái *** gì nữa!”
Hắn ta vừa mắng xong thì đại phu nhân và Nam Trân khóc càng lớn tiếng, hơn nữa vừa khóc vừa chỉ cây dâu mắng cây lựu.
Âm thanh sắc nhọn đâm vào đàm người khiến tất cả rung động.
Chú Hoa và mấy vị lão làng thấy hai mẹ con khóc đến thương tâm, lúc này cũng không nhịn được lên tiếng: “A Khôn cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?”
Nam Khôn không lên tiếng, tầm mắt đảo qua từng người, vẻ mặt bình tĩnh đến chết lặng, lại khiến cho người ta rét run không lí do.
Nam Hạo cho rằng lúc này “bằng chứng như núi” khiến Nam Khôn á khẩu không nói được gì thì dáng vẻ bệ vệ càng tăng vọt, hận không thể xông đến cắn xé hắn, đang lúc muốn mở miệng mắng thì đã thấy Nam Khôn cười một cách khinh bỉ, nụ cười kia vừa mỉa mai vừa lạnh lẽo.
Hắn nói: “Người của tôi làm sao có thể sau khi sự việc bại lộ lại để cho các người bắt được.” bọn họ sẽ tự kết thúc mạng mình trước.
Năm vị nguyên lão nghe thế đầu tiên là sững sờ, tiện đà ngồi lại vị trí, ánh mắt như đã hiểu rõ.
Người trong đội cấm vệ cả đời này tuyệt đối chỉ thuần phục cũng chỉ nghe lệnh người cầm quyền của nhà họ Nam, nếu như Nam Khôn ra lệnh mật bảo bọn họ giết cậu cả của mình, bọn họ dù có chết cũng không để cho người khác nắm được bất kì yếu điểm nào của
Nam Khôn, làm sao có thể ngốc đến nỗi tự mình nói lời xin lỗi với Nam
Khôn!
Nam Hạo thấy thế phẫn nộ khó kìm chế, vẫn còn muốn mở miệng nói chuyện.
Nam Khôn lại không cho hắn ta cơ hội, giọng điệu đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Người này không phải Quỷ Thủ, nửa tháng trước Quỷ Thủ đã chết rồi.”
Lời này vừa nói ra, mọi người lại sững sờ.
Nam Hạo không cam lòng, hung dữ chất vấn: “Mày có chứng cứ gì chứng minh hắn không phải là Quỷ Thủ?!”
“Người này vẻ bề ngoài hoàn toàn không hề khác biệt Quỷ Thủ, nếu như là giả, chỉ cần mời vài chuyên gia đến phân biệt là được.” Lần này chú Hoa lại đứng ra trở thành “người giải hòa”
Nam Khôn không để lại dấu vết liếc nhìn
“Quỷ thủ”, đối phương che giấu suy nghĩ, sắc mặt không biểu cảm, trong
ánh mắt lại cất giấu một vùng biển chết.
Hắn nhíu nhíu mày, lãnh đạm nói: “Làm sao phải phiền toái như vậy, bên căn cứ lính đánh thuê không phải vừa mới mua về hai chiếc máy phát hiện nói dối mới sao? Nghe bộ trưởng Chu nói hiệu quả vô cùng tốt, còn mô phỏng được cả trí nhớ trong não người.
Trùng hợp tôi cũng muốn nhìn xem tôi đã hạ lệnh cho cậu ta giết cậu cả tôi lúc nào!”
“Quỷ Thủ” vốn nghe thấy lời nói của chú Hoa vẫn còn giữ được dáng vẻ thấy chết không sờn.
Kết quả Nam Khôn vừa lên tiếng thì sắc mặt của hắn ta đã căng hết cỡ, không hề do dự cắn viên thuốc được giấu trong kẽ răng.
A Đông còn chưa kịp tới ngăn cản thì đã thấy hắn ngã lăn ra mặt đất, miệng mũi trào máu tươi, không ngừng co giật.
Tình huống này thật khiến cho mọi người bất ngờ, nhất là Nam Hạo, mắt trừng đến độ tròng mắt sắp rớt ra, mặt tràn đầy kinh ngạc.
Nam Khôn nhìn hắn, ánh mắt âm độc lạnh lẽo: “Tên này anh tìm thấy ở đâu?”
“Tôi…”
“Mang ra ngoài, cứu sống hắn, không cứu sống được thì ngày mai cút khỏi nhà họ Nam cho tôi.”
Dứt lời không đợi mọi người lên tiếng phản bác hắn đã bất thình lình đứng dậy, phất tay áo bỏ đi, để đám người có liên quan tự sinh tự diệt trong phòng khách.
Đại phu nhân quả thật sắp khóc đến nỗi ruột gan đứt từng khúc, tiếng gào thét sắc nhọn công thành đoạt đất, bay thẳng lên cao.
Nam Hạo tự dời tảng đá đập bể chân mình, mặt tái đi, vội vã đi theo người vào bệnh viện.
Vài vị nguyên lão được mời đến chủ trì công đạo lại không làm được gì, cuối cùng cũng than thở rời đi.
Chiều nay Nam Khôn từ trước tới giờ vẫn luôn bình tĩnh lại giận giữ một trận trong phòng khách, sau khi đi vào thư phòng vẫn không hề bước ra, đến tối người hầu cũng không ai dám vào gọi hắn xuống ăn cơm, Triển Du cũng biết chuyện xảy ra trưa nay từ A
Đông, đến tối sau khi xử lí công việc xong cũng tới.
Nam Khôn ở trong thư phòng xử lí công việc, nghe thấy tiếng gõ cửa cũng không ngẩng đầu lên: “Vào đi.”
Triển Du bưng đồ ăn bước vào, thấy hắn đang ngồi múa bút thành văn, trêu ghẹo: “Mất ăn mất ngủ như vậy, không phải vì thời tiết thay đổi đấy chứ?”
Nam Khôn vốn tưởng là bác Trương, không nghĩ tới lại là Triển Du, hắn ngẩng đầu lên, cũng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô như vậy.
“Bác Trương nói gần đây anh mất ngủ, đã hầm canh gà với sâm cho anh, đến ăn chút đi?”
Nam Khôn kéo người qua, để cô ngồi lên trên đùi mình, ngậm lấy vành tai cô nói khẽ: “Em cho tôi ăn bất cứ thứ gì đều có hiệu quả hơn mấy thứ thức ăn dinh dưỡng tôi từng ăn.”
“Tâm hồn đen tối, đừng có mà cậy mạnh nữa, ăn cơm trước đi Tứ gia.” Triển Du bắt lấy móng vuốt đang sờ tới sờ lui trên người mình rồi đưa thìa cho hắn, “Ăn xong tôi còn có việc muốn thương lượng với anh.”
“Em nói đi.”
Nam Khôn cũng không quyết tâm phải làm lúc này cho nên trêu chọc một chút rồi ngừng, cầm thìa lên đưa súp vào trong miệng từng muỗng một.
Triển Du nói: “Chiều nay tôi đã nghe A Đông nói chuyện này, anh không thấy tất cả các sự việc đều rất kì lạ sao? Cậu cả của anh bị giết một cách khó hiểu thì không nói tới, chúng ta đã tìm nhiều ngày như vậy cũng không tìm thấy hung thủ, cuối cùng lại do Nam Hạo tìm được. Hơn nữa trước kia anh ta cũng không hề biết anh có liên quan đến tổ chức Hắc Hổ, chỉ trong vòng vài ngày sao anh ta có thể biết rõ tất cả như vậy?”
Nam Khôn quăng thìa xuống, cầm giấy lên lau miệng: “Em đang muốn nói có người đứng sau lưng giúp hắn sao?”
Triển Du nghĩ một lát rồi nói: “Anh đã biết kẻ đó là ai rồi sao?”
Nam Khôn không trả lời, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại trên bàn làm việc như đang có điều suy nghĩ, hoặc như đang đợi cái gì đó.
Triển Du bụng đầy hoài nghi, muốn hỏi hắn đang nghĩ gì, còn chưa kịp mở miệng thì chuông điện thoại vang lên.
Nam Khôn cười cười, nói: “Đến đây.”
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
111 chương
100 chương
59 chương
41 chương
10 chương
15 chương