Bà Xã Đừng Chạy
Chương 76
Sau khi về nhà.
“Cười khúc khích cái gì!” Trâu Thần ngồi ngay ngắn trước bàn, bộ dáng giống như thẩm vấn, đột nhiên gõ lên mặt bàn.
Tân Đồng ngồi đối diện không để ý nhiều như vậy, chăm chú ăn bữa tối đầy dinh dưỡng mà anh chuẩn bị cho mình “Thật tốt vì anh đã về.” Cái miệng đang ăn còn không quên nói những lời dễ nghe.
“Khụ” Anh có chút lúng túng, bộ dáng vốn dĩ nghiêm chỉnh lại bị một câu nói của cô khiến cho bật cười, mím môi nói “Đừng đùa với anh, nói, trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì?”
Mếu máo, uất ức “Mạnh Phỉ bắt nạt em, em lại không cách nào liên lạc với anh, Lý Trung Khải lại không giải thích rõ, em liền không có nơi nào để đi.” Nói xong, cô đột nhiên lại không có khẩu vị, dựa vào ghế ngồi bộ dáng như đang chờ khoan hồng.
“Sau này Mạnh Phỉ sẽ không bắt nạt em nữa, anh đã về, em cũng nên quay về chứ?” Nhìn cô không ăn, lại sợ cô đói bụng, vì vậy không nói những lời hung dữ “Mau ăn đi, ăn xong còn dọn.”
Cô ăn vạ đẩy cơm về phía trước “Ăn không vô.”
“Sao vậy?” Anh nhíu mày “Không bỏ được sao?” Một câu nói khơi hết tâm tư của cô.
“Không phải là bỏ được hay không” Cô suy nghĩ một lúc lâu, không biết phải diễn đạt suy nghĩ của mình thế nào “Thật ra thì em rất biết ơn đàn anh” vừa nhìn thấy anh nhíu mày, cô lập tức giải thích “Ở trên trường đàn anh đã giúp đỡ em rất nhiều, hơn nữa trong khoảng thời gian chúng ta tách ra hai năm, anh ấy cũng giúp em rất nhiều, mặc dù anh ta làm cho người ta khó hiểu, nhưng quả thật không có thương hại em.” Cô cúi đầu nhận sai “Chỉ là, hơn hai năm qua anh ấy nhờ Tống Viện Viện ở trong phòng em đưa thông tin nên rất nhiều lần làm như vô tình gặp em, sau này nghĩ lại cũng có một chút đáng sợ, hơn nữa lần này, vốn dĩ chuyện đã rất huyên náo, anh ấy còn nói không rõ ràng, khiến cho em không cách nào giải thích rõ, nhưng, nói như thế nào đây?” Cô nghẹo đầu có chút không nói được.
“Em muốn lấy cớ thực tập ở công ty cậu ta để xem cậu ta là hạng người thế nào?” Anh lại mở miệng.
Chân mày cô nhíu lại “Anh ấy là hạng người thế nào không liên quan đến em, thật ra thì em muốn nhân cơ hội này thực tế một chút, hơn nữa trong khoảng thời gian anh rời khỏi đây, luôn có một loại cảm giác có gì vây quanh, cảm giác không tốt lắm, không phải em bị ảo tưởng rồi chứ?” Cô thận trọng nhìn anh.
“Cho nên em tính toán vẫn ở lại công ty của cậu ta? Nghĩ muốn xác nhận nguyên nhân có phải do cậu ta hay không?” Hé miệng, rõ ràng anh đã rất không bình tĩnh rồi “Không phải là em muốn tìm lý do đến gần cậu ta sao? Nếu như em có dự cảm, tại sao không rời xa cậu ta một chút, lại muốn tới gần để người ta hại? Tân Đồng! Muốn rời khỏi anh cần phải tìm nhiều lý do như vậy sao? Cửa luôn mở, em muốn đi lúc nào cũng được! Anh biết rõ, xem như không phải cậu ta, sau này cũng sẽ có người khác! Trong lòng em căn bản không có anh!” Anh giận dữ, không biết vì sao lần này sau khi quay về, anh không có cách nào bình tĩnh nói chuyện? Rốt cuộc là cô thay đổi hay là anh thay đổi? Hay là bởi vì lúc ngồi trên xe quay về thì nhận được điện thoại......Vu Phi đã quay về?
“Em nào có!” Cô uất ức.
“Đừng tưởng anh không biết, Vu Phi cũng đã quay về, rốt cuộc tâm tư của mình thế nào thì em em hiểu nhất!” Anh đập bàn chuẩn bị đứng dậy, không muốn nói thêm gì, sợ cô lại làm ầm ĩ.
“Trâu Thần!” Cô uất ức nhưng lại không muốn nhìn anh tức giận rời đi “Em có thể có ý định gì chứ? Sau khi đoạt giải thưởng, người đầu tiên nghĩ muốn thông báo chính là anh! Bản thiết kế do em làm sẽ được sản xuất với số lượng lớn, loại cảm giác hưng phấn này em chỉ muốn chia sẻ với anh! Thật vất vả em mới có thể có một bước tiến lớn, có thể đến gần anh hơn một chút, chẳng lẽ anh muốn em lui về sau sao? Hai năm trước, em nhìn thấy anh cùng Trịnh Dao ở chung một chỗ, anh có biết trong lòng em cảm thấy hâm mộ cùng tự tin nhiều thế nào không? Em cũng đã làm phẫu thuật, mỗi ngày đều sống trong tự ti, hai bàn tay trắng, mà cô ấy lại đạt được điều mà mình mơ ước, đứng trên cao với anh, nếu như anh là em, anh sẽ nghĩ thế nào? Em cố gắng trong suốt hai năm chỉ vì muốn có thể đứng cạnh anh! Anh lại nói em như vậy! Trong lòng anh em là một người như vậy sao?” Lần này cô không khóc, mà lặng lẽ nhìn anh.
Anh rất phiền não, không biết bản thân bị cái gì kích thích mà có thể nói những lời đó, chẳng lẽ bởi vì cô không nói rõ chuyện của mình với Lý Trung Khải sao? Hay bởi vì cô công thành danh toại quay về?
Nhìn anh không muốn nói gì nữa, cô hít mũi một cái, mím môi đứng dậy, quay đầu nhìn anh một lần cuối, có lẽ, bọn họ thật sự không thích hợp? Hai năm trước là cô không tin tưởng anh, hai năm sau là vì anh không tin tưởng cô......Anh như vậy......Lắc đầu một cái, mở cửa đi ra khỏi nhà......
Ngẩng đầu, nhìn bầu trời thành phố A vào ban đêm, chỉ có ánh trăng sáng cô đơn, giống như cô lúc này, rời đi khỏi Trâu Thần, một mình đi bơ vơ ngoài đường, thành phố phồn hoa náo nhiệt này chưa từng thuộc về cô, nụ cười của người khác không thể đi vào lòng cô, nhìn chung quanh thành phố mà mình đã ở đây chờ đợi hơn ba năm, lại đột nhiên phát hiện ra sao mà xa lạ, thì ra, chỉ vì có anh, cô mới có cảm giác gia đình, nhưng lúc này, không có anh, không có nhà, không có bản thân......
Tân Đồng đứng ở góc đường, ôm chặt lấy cơ thể mình, khóe mắt khô khốc chảy không ra nước mắt, rốt cuộc bản thân mình thế nào? Thích anh như vậy, tại sao không thể vì anh mà rút lui? Chẳng lẽ không thể buông tha mọi thứ của mình chỉ để bên cạnh anh? Trừ mơ ước, những cố gắng của mình, không phải là kỳ vọng có thể đứng bên cạnh anh sao? Tại sao lúc này rời khỏi anh vì những cố gắng của mình chứ? Phiền não vò rối tóc mình, cô giống như ở trong một vòng lẩn quẩn, bản thân không ra được, người khác cũng không thể tiến vào.
Cơn gió lạnh lẽo mùa thu theo cổ áo chui vào trong quần áo cô, khiến cho cô nổi da gà, chẳng biết từ lúc nào, có người yên lặng ngồi bên cạnh cô, thay cô chặn cơn gió lại, nghiêng đầu nhìn cô đau lòng khổ sở, cũng không lên tiếng quấy rầy,có lẽ có thể im lặng nhìn cô như vậy cũng đã trở thành một loại hy vọng xa vời, cậu ta cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời ở đây không khác gì với ở nước ngoài, cố hương của cậu không khác cô, lại không thể tìm thấy được hạnh phúc ban đầu......Hít một hơi thật sâu không khí nơi này, dịu dàng cười, như vậy cũng đủ rồi.
Nghe thấy bên cạnh có tiếng hít sâu, cô kinh ngạc quay đầu lại, nhưng lại không nghĩ tới lại nhìn thấy cặp mắt từng dịu dàng kia, nhất thời trở nên sững sờ.
Cậu cười, giống như lúc bọn họ còn học cấp ba, dịu dàng cùng cưng chiều, nhìn bộ dáng cô ngơ ngác, không nhịn được lại đưa tay nhéo khuôn mặt cô, đáng tiếc, khuôn mặt béo mập của cô đã biến mất, thay vào đó là khuôn mặt nhỏ nhắn “Cậu gầy quá.” Không tự chủ khẽ thốt lên một tiếng.
Cô đảo mắt, cuối cùng trở lại như cũ, quay đầu nhìn ra chỗ khác “Vu Phi, cậu về nước lúc nào vậy?” Thật sự không nghĩ tới, cách xa đã nhiều năm như vậy cô vẫn có thể nói chuyện với cậu như một người bạn cũ, nhớ lúc đó cô hận thề sau này sẽ xem cậu ta như một người xa lạ.
Nhìn cô quay mặt đi chỗ khác, trong mắt cậu thoáng vẻ đau thương “Lần này có việc cần phải quay về công ty, có thể một thời gian nữa lại đi.” Cậu cũng quay đầu, nhìn về phía trước, thật ra lần này cậu xin được quay về, đại học năm hai liền bắt đầu tới công ty hiện tại thực tập, bất luận là bị kỳ thị cùng chịu nhiều uất ức, cậu ta đều cắn răng chịu đựng, bởi vì không quên được cô, không quên được những tổn thương mình đã gây ra cho cô, chỉ là, khi cậu vất vả lắm mới có thể đạt được đỉnh cao, mới có thể bảo vệ cô, để cô có cuộc sống tốt, quay lại gặp cô lại phát hiện ra mọi thứ đã thay đổi, lại không dám bước tới con đường mà mình đã từng suy nghĩ , không muốn tạo thêm bất kỳ tổn thương nào cho cô.
“Có thời gian mời cậu ăn cơm, hai năm ở nước ngoài chắc sắp chán cơm ở đó rồi?” Nghe thấy cậu rất tốt, cô đột nhiên cảm thấy mình cũng bình thường trở lại, có lẽ đã thạt sự buông bỏ?
Nhìn cô lộ ra nụ cười, cậu cũng cười theo, giống như những năm trước, chỉ cần cô vui vẻ, cậu cũng sẽ cười rất lâu, cô khổ sở, cậu ta cũng sẽ không chịu được “Chúng ta vẫn là bạn chứ?” Không phải không muốn nhân cơ hội này, cậu chỉ không muốn ép buộc cô, tình huống bây giờ, cậu ta cũng biết được chút ít.
Cô mỉm cười gật đầu.
“Nghe tớ, hãy làm theo trái tim mình.”
“Hả?” Cô kinh ngạc nhìn về phía cậu “Vậy bây giờ tôi phải quay về tìm anh ấy sao?”
Cậu cười “Cậu đã biết lòng mình đang ở phương nào, tại sao lại do dự như vậy?”
Hé miệng “Không biết, có lẽ trừ anh ấy, còn lại đều không bỏ được?” Lại ngước nhìn bầu trời đêm.
“Con gái phải tự mình cố gắng, nhưng cũng không thể quá mạnh mẽ, ít nhất phải học được lúc nào thì nên thỏa hiệp......” Cậu đứng dậy duỗi tay về phía cô “Mình có thể ôm cậu một lần không?”
Cô lắc đầu cười “Thỏa hiệp thì không phải là Tân Đồng rồi, cảm ơn!” Cô không ôm cậu, ngược lại cầm tay cậu, trịnh trọng nói cảm ơn.
“Đúng vậy, không quật cường sẽ thỏa hiệp thì không phải Tân Đồng mà mình quen rồi! Một ngày đó anh ấy sẽ hiểu rõ!” Cậu cũng không miễn cưỡng, mặc dù thật sự muốn ôm cô một lần cuối “Đi thôi, mình đưa cậu về, cũng trễ rồi, một mình cậu ở bên ngoài, ai cũng không yên lòng.”
Đứng dậy, vỗ vỗ quần áo của mình, bĩu môi “Dường như bây giờ mình giống như bỏ nhà đi, tạm thời không có nhà để về. Thôi, đưa mình đi tìm Trì Phỉ đi, nương nhờ cô ấy mấy ngày, cô ấy cũng sẽ không để ý.”
“Phòng ở ký túc xá của cậu thì sao?”
“Có người không muốn gặp.” Tống Viện Viện vẫn còn ở trường học, cô không muốn gặp Lý Trung Khải trong thời gian này, chỉ là, cô xoay người nhìn lại phía sau, anh thật sự không ra tìm cô? Cười, có chút khổ sở......
Vài tháng sau.
“Không cần giải thích nữa, thiết kế của em giống với của Joe, căn bản là em chép của cậu ta!” Lý Trung Khải không nhịn được đem hai bản thiết kế để lên bàn “Tân Đồng, em phải biết, em từng đoạt giải cũng không nói rõ vấn đề gì, xem như không tìm được linh cảm, em cũng không thể chép của người khác!”
“Tại sao anh không điều tra rõ đã khẳng định em chép của anh ta?” Tân Đồng cũng không nhượng bộ, hai tay hung hăng đập lên bàn “Anh để anh ta hướng dẫn em, nhưng ngoài việc yêu cầu em phác thảo ra, còn lại không dạy em cái gì, ngay cả bản thảo của em cũng không có đóng góp bất cứ ý kiến gì, được, những thứ này có thể không nói, dạy hết cho đệ tử thì sư phụ chết đói, hơn nữa đây lại là ngành thiết kế. Nhưng mà, tại sao mỗi lần em đưa bản phác thảo cho anh ta xem, đến lúc đưa lên hội phúc thẩm lại giống của em như vậy? Chẳng lẽ cái này còn không thể nói rõ vấn đề sao?”
“Đưa cho cậu ấy xem, vậy em không tham khảo ý kiến của cậu ấy sao?” Anh ta cắt ngang lời cô “Đừng lấy cớ!”
“Anh ta giấu bản phác tháo kín mít, mắt em cũng không phải đèn pha! Xem như anh là người ngoài, chẳng lẽ thiết kế của anh ta lúc trước chênh lệch quá xa so với bây giờ anh cũng không nhận ra sao? Anh ta đường đường là một người đàn ông, tại sao lại tất cả thiết kế đều là dựa trên phụ nữ? Một lần hai lần, có thể xem là trùng hợp, nhưng liên tục mấy tháng đều như nhau, đàn anh, anh mù sao?” Cô không kiềm chế nổi.
“Chú ý cách dùng từ của em!” Giọng điệu của Lý Trung Khải đột nhiên trở nên mềm lại “Tiểu Đồng, dù sao cậu ấy cũng là tiền bối, em phải tôn trọng cậu ấy một chút.”
Tân Đồng cười nhạo một tiếng “Anh dứt khoát đưa ý nghĩ thiết kế của em đưa cho anh ta, lần trước em nhìn thấy bản phác thảo của anh ta là Pass, kết quả anh cũng thấy thấy, không có ai giống nhau, nhưng anh thì sao? Đàn anh kính yêu, anh để cho anh ta sửa đổi thiết kế của em, anh ta dựa vào cái gì mà nhận giải thưởng thiết kế, ngay cả lượng tiêu thục cũng thuộc về anh ta, cái này xem là gì? Nếu như thành quả nhập vào công ty thì em sẽ không nói một chữ nào, nhưng lúc nhận lợi nhuận lại dựa trên danh nghĩa của cá nhân anh ta, Lý Trung Khải, anh cũng đừng có bắt nạt người khác quá đáng!”
Ánh ta nhấp miệng, trừng mắt nhìn cô, anh ta không thể nghĩ tới được một cô gái nhỏ không rành sự đời lại có thể vỗ bàn trừng mắt với anh như vậy, hơn nữa từng chữ còn như kim chích, đâm vào khiến người anh đau đớn khó chịu, anh ta dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực khẽ run lên “Vậy em có thể từ chức, là anh lúc đầu mê muội, lại đi giúp em như vậy, có lẽ em thật sự không hợp với việc này.”
Bốp bốp, Tân Đồng mỉm cười liên tục vỗ tay “Không hổ là đàn anh của em, lợi dụng xong liền có thể đá văng đi nơi khác, xem như anh không đuổi, tôi cũng không muốn ở lại đây nữa!” Cô bộp một tiếng ném bản thảo tới trước mặt anh ta.
Anh ta giận run lên, lại mím chặt nhịn xuống “Em dán rời khỏi đây, anh cam đoan tất cả các công ty đều sẽ biết chuyện em sao chép thiết kế!” Anh ta làm sao có thể dễ dàng để cô bị công ty đối thủ cạnh tranh tuyển đụng? Mặc dù chuyệ này cô có thể giấu kỹ, nhưng trên đời này không có bức tường nào là gió không thể lọt qua.
Cô tức giận đến cả người run lên, làm thế nào cũng không thể nhấc chân, vết nhơ như vậy, sao cô có thể chịu đựng.
“Tiểu Đồng, ở lại bên cạnh anh, em sẽ nhận được tất cả những gì mà em muốn.” Im lặng một lúc lâu, rốt cuộc anh ta cũng nói ra những điều trong lòng.
Cô tức đến thở không nổi, khẽ mở miệng thở hổn hển, cuối cùng quay đầu lại “Tôi muốn cách xa mọi thứ liên quan đến anh! Đàn anh, vậy làm phiền anh phải thông báo với tất cả các công ty khác rồi, thiết kế của tôi không thể dung hợp với thiết kế của các người, cảm ơn anh lúc trước đã giúp đỡ và chăm sóc tôi, bây giờ xem như tôi trả anh gấp mấy lần!” Cuối cùng cô không quay đầu lại rời đi.
Lý Trung Khải ngồi trên ghế, xoay người nhìn ra thành phố phồn hoa bên ngoài cửa sổ, tại sao chuyện lại phát triển tới mức này? Mấy tháng trước nghe nói cô cãi nhau với Trâu Thần, anh ta liền cảm thấy may mắn, nhưng khi cô vùi đầu vào thiết kế thì ngược lại anh ta lại thấy sợ, tại sao? Hai mắt nhắm lại, trong đầu đều là hình ảnh cô hưng phấn khi lần đầu tiên đoạt giải, nhưng chính anh ta lúc này lại không thể nào chấp nhận sự thành công của cô.......
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
72 chương
85 chương