Bà Xã Đừng Chạy
Chương 22
Tân Đồng nghe thấy Trâu Thần hỏi lại bất mãn nhăn mũi, cúi đầu suy ngĩ sau đó khóe miệng khẽ nhếch miệng cười trộm, hai tay đan vào nhau “ Quan hệ thầy giáo cùng học trò, bảo mẫu cùng chủ nhân?” Khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo ngẩng cao đầu, bộ dáng vênh váo “Đi pha cho em ly nước chanh đi, em phải bổ sung vi-ta-min C!”
“... .....” Vuốt mũi phải nhìn mặt! Trì Phỉ còn nói tâm tình cô không tốt lắm? Anh thấy tâm tình cô rất tốt! Thấy vậy anh nghĩ muốn đả kích cô “Còn có một loại quan hệ mà em quên nói.” Anh cũng không còn cách nào khác, đi ra ngoài cửa còn nói chen vào “Quan hệ người chăn nuôi cùng heo!”
“Anh mới là heo! Heo lười! Heo đần! Heo chết tiệt!” Cô tức giận hướng về phía giường cầm gối ôm ném về phía cửa.
Anh có kinh nghiệm thực chiến phong phú, thoáng hướng về phía cạnh cửa liền trốn được, anh chưa kịp cười khuôn mặt đã trở nên nghiêm nghị.
“Tân Đồng!” Trâu Thần tránh được, gối ôm liền ném trúng mẹ Tân đang đưa nước trái cây lên, liền trở nên nóng tính “Ranh con!” Buông mâm đựng nước trái cây xuống cầm chổi lông gà đánh vào Tân Đồng đang chạy loạn trên giường.
“Mẹ! Mẹ! Đau!” Một bên la đau, một bên vội vàng trốn, lại nhìn thấy người đứng ở cạnh cửa cười đến vui vẻ “Mẹ......” Giọng nói mềm mại “Còn có người khác đang nhìn.” Làm nũng bắt lấy chổi lông gà trên tay mẹ.
Mẹ Tân lúc này quả thật nhìn thấy một người, vội vàng quay về bộ dáng đoan trang, thật tự nhiên bỏ lại vũ khí về chỗ cũ, thuận tay đẩy mâm nước trái cây lên bàn “Khụ, tiểu Thần, làm phiền cháu chăm sóc tiểu Đồng, đừng nhìn thấy vẻ ngoài con bé là một đứa trẻ hiểu chuyện biết nghe lời, thực tế lại chuyên đi bắt nạt người khác, chỉ cần một lỗi nhỏ, con bé có thể thù oán nhớ cháu cả đời, lúc trước chú Âu Dương xem trọng Trương Kiến Quốc cũng bởi vì đứa bé kia nhân hậu thật thà, có thể chịu đựng được tính tình chọc phá của con bé, cũng sẽ không đến mức chịu không nổi sẽ ra tay đánh con bé, nhưng mà dì cũng sợ đứa bé kia nếu ở cạnh Tân Đồng sẽ chịu oan ức. Bây giờ thì tốt rồi, dì tin tưởng cháu tuyệt đối có thể trị được con bé.” Nói xong còn trịnh trọng vỗ vỗ vai anh.
Đối với đánh giá về Tân Đồng, anh đồng ý nhưng mà dì......nói chuyện lại chứa hàm ý như vậy, Trâu Thần cảm thấy nghẹn khuất trong lòng! Vừa thấy bộ dáng hung hãn nhưu con hổ con của Tân Đồng, mẹ ruột cô còn tin tưởng anh có thể trị được cô? Anh hoài nghi rốt cuộc thì người lớn trong nhà cô an tâm cái gì......nhưng mà vẫn phải bảo trì tốt mặt mũi cùng phong độ “Dì, xem dì kìa, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt Tân Đồng!” Anh nhấn mạnh chữ “tốt”, trên mặt nở nụ cười như gió xuân.
“Được, dì không quấy rầy hai đứa nữa.” Nói xong mẹ Tân đi ra ngoài, đi được vài bước lại dừng lại “Tiểu Đồng, con điền vào phiếu nguyện vọng thi vào trường đại học nào chưa? Vừa đúng lúc tiểu Thần ở đây, con đưa anh ấy giúp con xem một chút!” Nói xong liền đi ra ngoài.
“Thái hậu tạo phản rồi?” Cái miệng nhỏ nhắn không tự chủ thốt ra một câu, nói xong đảo mắt nhìn Trâu Thần mặt mày ủ rũ đứng bên cạnh.
“Hẳn là như vậy đi, còn kém hai phần tử ngoan cố, cộng thêm một tiểu vô lại.” Mặt không dễ nhìn cho lắm.
“Anh nói ai vô lại?” Thái hậu đi rồi, , người nào đó lại bắt đầu như hổ trong rừng xanh xưng vương, xoa thắt lưng đứng từ trên cao nhìn xuống anh.
“Em muốn đăng ký vào trường nào?” Quay trở lại bàn học của cô, cầm giấy nguyện vọng đi ra “Có muốn đăng ký vào trường đại học trong thành phố không? Thật ra bị người khác xem như minh tinh cũng không tồi, không phải em thích cảm giác được nhiều người ủng hộ sao? Cái này rất thích hợp với em, trường đại học kia cũng không tồi, đối với người thích đùa giỡn không thông minh lại lười học có phần thích hợp.” Anh tự quyết định.
Cô lười tức giận với anh, nếu không cô đã sớm tức chết, vừa rồi mẹ còn nói cô, bây giờ nhìn xem, so với cô anh còn ghê hơn! Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy anh ở bệnh viện, vừa mới bắt đầu còn như ông lớn ra lệnh cho cô, đến khi lãnh đạo tới lại biến thàng cô vợ nhỏ, sau khi đưa cô về nhà ở trước mặt người lớn lại ra vẻ tao nhã biết vâng lời, thanh đổi nhanh chóng, tự nhiên, hại cô lúc trước còn tưởng anh bị tâm thần phân liệt nghiêm trọng! Ai biết ở chung một thời gian mới phát hiện ra người này căn bản là sói đội lót cừu!
Cô nhụt chí đi tới giường ngồi xuống “Anh đừng có điền giúp em! Em ghi danh trường nào không cần anh quản! Dù sao em cũng tuyệt đối không cùng anh quay về Bắc Kinh! Em lớn lên ở nông thôn, chịu không nổi không khí ở thành phố.”
Cô nhóc chết tiệt kia càng ngày càng không biết lớn nhỏ, lại còn dám dùng kế kích tướng với anh? Xem ra cô nhóc này vẫn chưa lớn, nhưng mà quá trình trưởng thành thế nào phải do anh xác định! “Dù em có về Bắc Kinh anh cũng sẽ không quay về!” Trước hết phải làm rõ quan hệ “Anh còn giấc mơ làm bác sĩ của mình, quay về rồi không phải ông nội chỉ xem anh là một bán sĩ nhàn rỗi sao?”
Bác sic lang băm? Trong não cô liền hiện lên bộ dáng, bức tranh râu cá trê, mặc áo dài lôi thôi, cầm một miếng vả bố có chữ “Chữa bách bệnh.”, lủi thủi đi trên phố, ánh mắt xinh đẹp ngay lập tức cười như hoa, sao mà thích thú mà vui vẻ.
Bốp! Không nặng không nhẹ đập lên đầu cô, lập tức đập tan hình ảnh mà cô tưởng tượng.
“Nghĩ cái gì vậy?” Xem vẻ mặt tươi cười không có ý tốt của cô, anh liền cảm thấy bản thân bị chính cô đem ra tưởng tượng, cô nhóc kia không có ham mê gì chỉ là hơi mơ mộng viễn vông, cộng thêm tinh thần muốn biến anh thành kẻ ác.
“Không, đang suy nghĩ muốn ghi danh vào trường học nào. Anh nói tiếng anh trong kỳ cuối này có tiến bộ, có thể đạt 130 điểm không?” Biểu tình đúng đắn, đôi chân mày nhăn lại “Anh tưởng em giống anh sao, không có việc gì làm liền nghĩ lung tung?” Bác sĩ lang băm không phải hết ăn lại uống sao? Cái miệng nhỏ nhắn chu lên, khóe mắt thầm cười trộm.
Anh không có việc gì làm liền hoang tưởng? Đều bận đến sắp chết rồi có biết không? Bởi vì lúc trước anh từng làm cùng một thầy hướng dẫn, cho nên các cuộc phẩu thuật gần đây trong bệnh viện đều không thể thiếu anh, mệt mỏi, áp lực không khác gì đang trong thời kỳ chiến tranh, chẳng qua anh biết tính toán chú ý mà thô, sao có thể giống như cô nhóc không có lương tâm này, chỉ biết học tập?
Nhưng mà một người đàn ông kể khổ với một cô nhóc , quả thật khiến cho người ta chê cười, cho nên anh duy trì sự im lặng, tỏ vẻ mình đại nhân đại lượng! “Với trình độ của em? Nguy hiểm! Vẫn là cẩn thận một chút! Đầu gỗ!” Hung hăng gõ một cái lên đầu cô “Không phải ngày mai phải nộp nguyện vọng rồi sao? Em tự mình cân nhắc cho kỹ, lát nữa đến hỏi ông ngoại cùng ba, đỡ phải sau này phải hối hận!” Anh vui mừng như không có việc gì, dù sao mặc kệ khỉ đột lợi hại thế nào, đều không thể thoát khỏi bàn tay của phật tổ không phải sao?
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
215 chương
280 chương
48 chương
243 chương
64 chương
20 chương