Đường Diệc Thành mở cửa cho Trình Tranh, cô ung dung bước vào, tâm tình cực kì tốt, chiếc ghế của anh hay ngồi nay lại nhường cho cô, cô rất tự nhiên đến ngồi trên đó, trên môi luôn có một nụ cười. "Hình như hôm nay em rất vui " anh nhìn cô nói. Người tựa vào bàn, đối mặt với cô. "Đúng vậy " cô cười nhìn anh, tay không yên phận mà vọc đồ trên bàn. "Chuyện gì làm em vui đến thế?" anh hỏi, mắt vẫn luôn quan sát cô. Trình Tranh ngẫm một lát, sau đó lại cười thật tươi với anh, anh lại ngơ ngẫn nhìn cô. "Đường Tổng" Hạ Viên Viên bước vào, sắc mặt cực kỳ không tốt, nhìn cảnh trước mắt lại càng không tốt... Trình Tranh ngồi ở ghế chủ tịch, Đường Diệc Thành lại đứng một bên rót nước cho cô, con mèo lại đào bới đống giấy tờ, vậy mà anh không tức giận. "Chuyện gì?" giọng anh lãnh đạm, dường như không kiên nhẫn. Hạ Viên Viên đứng đó không nói, ấp úng mãi không thôi, lại đối mặt với sự bình tĩnh của Trình Tranh cô lại càng tức giận, móng tay găm chặt vào da thịt, Hạ Viên Viên cố nặn ra nụ cười dịu dàng, tinh tế, nhưng vẫn không thoát nổi mắt cô. "Đường Tổng, tôi muốn biết khi nào đi Thượng Hải " Trình Tranh thôi cười, sắc mặt đanh lại điều này làm cho Hạ Viên Viên có phần vui vẻ, Trình Tranh liếc nhìn Đường Diệc Thành, anh cũng đang nhìn cô. "Em không biết anh sẽ đi Thượng Hải" cô đưa tay chọt chọt bụng anh, mặt vờ tức giận. "Là đột suất, anh định về nhà sẽ báo cho em" anh cười dịu dàng nhìn cô, nhìn mặt cô lại muốn nựng. Hình ảnh ngọt ngào đó lọt vào mắt Hạ Viên Viên, móng tay găm chặt làm chảy máu, lúc này cô ta thật sự không làm cái vẻ mặt nhu mì ban nãy nữa, dùng ánh mắt viên đạn nhìn chằm chằm cô, cô hoàn toàn không để ý, vẫn làm cảnh tình tứ với anh, anh cũng rất biết ý, chiều theo cô, trong lòng rất vui vẻ. "Vậy bao giờ anh đi " Trình Tranh kéo lại chiếc caravat cho anh, anh cũng cuối người xuống cho cô chỉnh. "Có lẽ sáng mai " anh nói, một tay lại vuốt ve phần lông của Fou, ánh mắt hết sức cưng nựng, hoàn toàn không để Hạ Viên Viên lọt vào mắt hai người.Mãi một lúc im lặng, anh mới nói "Cô chưa nghe sao?" ánh mắt sắc bén lướt qua Hạ Viên Viên rất nhanh, sau lại dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Trình Tranh, khiến Hạ Viên Viên không khỏi rùng mình một cái. "Tôi...biết rồi " Hạ Viên Viên ấp úng nói, gương mặt tái nhợt lùi ra ngoài. "Hạ Viên Viên" Trình Tranh kêu lên một tiếng, cô ta liền dừng chân, quay lại nhìn cô, ánh mắt rất phẫn nộ, Trình Tranh cười nhẹ một tiếng, dùng giọng hiển nhiên nói "Không biết cô nhớ không, trước đây tôi từng nói tôi hy vọng cô đừng lâm vào cảnh tiểu tam, cô có nhớ không Hạ Viên Viên? " Trình Tranh đan hai tay lại với nhau,chống cằm lên đó, cô bây giờ không khác gì nữ hoàng có thể thao túng tất cả, Đường Diệc Thành ở bên cũng nhìn cô mỉm cười, dường như rất thích hành động này của cô. Hạ Viên Viên tức giận nhìn Trình Tranh Vậy ra lúc đó lời của cô ta có ý nghĩa như vậy Hạ Viên Viên giậm giày cao gót thật mạnh rời khỏi phòng. Đường Diệc Thành nhìn cô, miệng cười nhếch lên trông rất quỷ quyệt. "Anh không thấy được mặt này của em, có phải anh vừa mở rộng tầm mắt không?" Anh vân vê ngón tay cô, vô thức nói. "Đúng là anh vừa mở rộng tầm mắt " cô cũng vờ nghiêm túc chọc anh, mắt đối mắt sau lại cười haha với nhau, cứ như vậy, mãi một lúc sau, cô không cười nữa, chăm chú đọc tờ giấy trên tay mình, anh e dè mở miệng. "Tranh Tranh" tiếng nói nghe rất thân thương, cô không khỏi rung động, chỉ ừm một cái, anh lại nói tiếp "Em có thích anh không?" câu nói này tác động lớn tới Trình Tranh, cô quay đầu nhìn anh, mắt mở to như không thể tin được, phản ứng này làm anh có phần đau lòng nhưng lại không thể hiện trong mắt. Trình Tranh lúc này lại có ý nghĩ hoảng sợ, môi đỏ cứ mấp máy mãi không thốt nên lời... "ĐƯỜNG DIỆC THÀNH!" tiếng mở cửa rất lớn, làm Trình Tranh giật mình, lời chưa nói ra liền bị chặn lại, Đường Diệc Thành cũng ngạc nhiên, liếc mắt về phía cửa, anh liền có một suy nghĩ Có phải tên này sinh ra là để cản đường mình không?, tên này không ai khác chính là Khương Tuấn. Khương Tuấn mặc áo sơ mi xám ca rô, trên vai là một túi hành lí, so với lần cuối khi cô gặp anh có vẻ anh đã đen hơn trước, mà điệu bộ của Khương Tuấn bây giờ rất khốn đốn, tóc tai bù xù, áo quần không ngay ngắn, còn có cả mồ hôi, mặt mày thì dường như đang tức giận. "Tên khốn kiếp!" Khương Tuấn thả cho túi xách rơi xuống, chạy tới túm lấy áo của anh, nhưng vẻ mặt anh lại có vẻ rất thản nhiên, Trình Tranh lại bị dọa. "Khương Tuấn! Anh làm gì vậy!?" cô lên tiếng mắng anh, lúc này Khương Tuấn mới phát hiện đến sự có mặt của cô, mặt anh dịu lại 8 phần. "Tiểu Tranh" câu nói này làm ánh mắt Đường Diệc Thành thay đổi, thay vì vẻ dửng dưng ban nãy, anh lại hiện lên sự tức giận. Anh vốn thích sạch sẽ, vậy mà bây giờ cũng không quan tâm đến việc áo mình đang bị túm, chỉ quan tâm đến việc hai tiếng tiểu Tranh kia thật ngọt, nghe rất chói tai. "Chị Tranh Tranh" là một giọng rất thánh thót, lời cất lên liền thu hút tất cả mọi người, Trình Tranh chưa kịp nói gì liền bị ngắt đi, Đường Diệc Thành cũng giấu đi ánh mắt giết người ban nãy. "Âu Âu " Đường Âu xuất hiện xinh xắn đáng yêu trong chiếc đầm hồng nhạt, tóc được tết lại nhìn rất dịu dàng, đánh thêm chút phấn hồng làm càng làm cô giống nữ sinh cấp ba, không ai nghĩ đã 23 tuổi, cô bé tính chạy lại ôm Trình Tranh, thấy Khương Tuấn nắm áo Đường Diệc Thành, cô bé dừng lại, nhăn mày phồng má nhéo lỗ tai Khương Tuấn. "Anh lại làm trò gì nữa thế hả!?" "Ây.....đau...." mặc kệ Khương Tuấn bị phạt, Đường Diệc Thành phủi chỗ áo vừa bị nắm cho thẳng lại, kéo tay Trình Tranh về bàn cho khách, tự tay pha trà rót nước cho cô, Trình Tranh cũng rất hưởng thụ, việc Đường Âu thích Khương Tuấn cũng không phải ngày một ngày hai, cô cũng đã thấy nhiều, nên không ngại ngùng gì nữa. "Âu Âu, sao lại về sớm như thế? Chơi không vui sao?" Đường Diệc Thành hỏi, miệng cười như không cười, trông rất khiêu khích người khác, mà dĩ nhiên là đang chọc tức Khương Tuấn. Trình Tranh một bên ăn bánh, cũng xoay qua anh. "Âu Âu đi chơi sao?" Cô hỏi. Đường Âu gật gật đầu, cô là sinh viên nha hiện tại cũng trong năm học, cô được đi du lịch dĩ nhiên là chuyện lạ, nhưng cũng nhờ Đường Diệc Thành, cô mới được ba mẹ cho phép, vì anh rất yêu thương cô em gái này, so với Đường Nghiêm Vĩnh, Đường Âu vẫn dễ sai bảo hơn... "Sao không đi lâu một chút" anh gõ gõ tay vào thành ghế, mắt xếch lên nhìn vẻ mặt cau có của Khương Tuấn, tâm trạng thực rất tốt. "Tại anh Khương Tuấn cả, nhất quyết đi về" Đường Âu nũng nịu ôm lấy cánh tay Khương Tuấn, trái với vẻ mặt vui vẻ của cô, thì chính là bộ mặt đưa đám của anh, điều này làm Trình Tranh và Đường Diệc Thành buồn cười nhưng không cười được.