Edit: susublue Khi ánh mắt anh nhìn chiếc xe phía sau thay đổi, anh nhếch khóe miệng lên, lạnh lùng liếc mắt một nhìn chiếc xe phía sau qua kính chiếu hậu, lập tức tăng tốc, chiếc xe việt dã biến mất trong nháy mắt. “Nhanh chút nhanh chút, anh ta chạy rồi, đừng để mất dấu.” Hai người đàn ông ngồi trong chiếc xe phía sau lập tức quát. Hai người đều có một tâm nguyện, là nhấn chân ga tiếp tục cuộc truy kích, nhưng mà, bọn họ hoàn toàn không coi trọng sự thay đổi trong ánh mắt của người đàn ông phía trước, đột nhiên chiếc xe màu đen có màn che chuyển tay lái xoay tròn một vòng, trước mắt bọn họ, cũng là một cảnh tượng khiến bọn họ kinh hãi, chiếc xe màu đen đang dừng cách khúc cua trăm mét, chắn ngang đường chờ bọn họ. “A... Ngừng ngừng ngừng...” Hai đàn ông trong xe cùng hoảng sợ kêu lên, phải biết rằng, nếu xe bọn họ đụng phải xe bọc sắt, chỉ có bọn họ toi mạng thôi. Cách khoảng ba trăm mét, chiếc xe lao nhanh với tốc độ điên cuồng đã muốn ngừng lại, quả thật là muốn đòi mạng, mà người đang bình tĩnh lái xe, lúc này cũng trở nên hoảng loạn, tay chân không khống chế được, không biết làm sao, làm như nào hậu quả cuối cùng cũng tệ hại giống nhau, hai chiếc xe có ý đồ né tránh xe anh, tách ra làm hai hướng lượn quanh đường, nhưng mà, trong lúc cấp tốc, đột nhiên lại có sự thay đổi lớn, lốp xe vốn không chịu nổi, chỉ nghe một tiếng bùm vang lên, chiếc xe ở phía trước phát nổ, xe giống như món đồ chơi tông vào giải phân cách bên cạnh, lăn xuống vực núi, mà đồng thời, tuy rằng chiếc xe kia không phát nổ, nhưng cũng không khống chế được mà đập vào núi đá, thân xe nhất thời bị đè ép biến dạng, mấy tảng đá rơi xuống. Lúc này, xe bọc thép màu đen đã sớm chạy xa trăm mét, không thấy bóng dáng đâu, trên xe, tâm trạng Lãnh Mặc Phàm cực kỳ tốt, lúc này, anh mới nghe thấy di động trên xe đang đổ chuông, anh gài tai nghe vào tai bấm nhận điện thoại,“Ừ.” Jack ở đầu dây bên kia thở phào một hơi giọng điệu thoải mái,“Lãnh tổng, sao ngài không nhận điện thoại, hiện tại ngài đang ở đâu?” “Đã gần đến núi Lạc Cơ.” “Vậy ngài có chú ý tới hai chiếc xe khả nghi phía sau không?” Jack vội hỏi. “Ừ! Người theo dõi tôi đã giải quyết rồi.” Lãnh Mặc Phàm thoải mái nhún vai, hoàn toàn không để vào mắt. Jack ở đầu dây bên kia vừa vui vừa sợ, tâm trạng căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng, “Lãnh tổng, ngài làm như vậy thật sự rất mạo hiểm.” “Điều tra rõ vị trí của Tô Cẩm cho tôi, phát hiện ra thì báo vào điện thoại của tôi.” Lãnh Mặc Phàm trầm giọng ra lệnh. “Dạ, lập tức sẽ gửi cho ngài, nhưng Lãnh tổng, ngài trăm ngàn lần phải cẩn thận! Vụ kiện này là vụ án quốc tế, lần này cảnh sát quốc tế cũng xuất động hơn hai mươi người, ba phi cơ trực thăng, chỉ sợ bất lợi với ngài.” Mắt Lãnh Mặc Phàm trào dâng sự lo lắng, trong lòng cười khổ, xem ra lần này Tô Cẩm thật sự đã phạm phải án chết, nhưng mấy tin tức này càng phát ra càng khiến anh muốn tìm được cô, ít nhất tìm được cô trước cảnh sát. Chỉ chốc lát sau, Jack gửi vị trí của Tô Cẩm, Lãnh Mặc Phàm nhập vào hệ thống máy tính trong xe, lập tức lấy tín hiệu vệ tinh định vị toàn bộ núi Lạc Cơ, một chấm đỏ nhanh chóng xuất hiện cách đây sáu mươi km, Lãnh Mặc Phàm bắt đầu vui vẻ, cuối cùng cũng tìm được cô, anh ác độc nhấn chân ga, xe chạy nhanh mấy ngàn mét. Tốc độ Tô Cẩm cũng không nhanh, bởi vì không quen địa hình ở ngọn núi này, cô chỉ có thể vừa lái xe vừa xem xét tình hình, tìm kiếm địa hình thuận lợi để chạy trốn, dãy núi trước mắt thuộc loại đất đồi núi, thực vật tươi tốt, không có nham thạch, vẫn duy trì môi trường sinh thái nguyên thủy, một khi vào, sẽ phải đối mặt với nhau, còn có dã thú nguy hiểm, dừng xe ở ven đường, Tô Cẩm thò đầu ra nhìn, con mắt thâm thúy nhìn đến sâu thẳm của vùng đồi núi, trong đầu tính toán chính xác đường để chạy trốn. Thời gian đã gần đến chiều, mặt trời chói mắt mà cay độc, phản chiếu xuống dãy núi, tỏa ra ánh sáng vàng, Tô Cẩm hít sâu một hơi, rốt cục quyết định chọn một đường cong để chạy trốn, trong đầu có bản đồ của nước Mĩ, cô tính tìm ra một nơi, từ đó có thể đến biên giới nước Mĩ, đến lúc đó, cô có thể lén nhập cư trái phép. Cách núi Lạc Cơ nửa tiếng bay, từ trên không nhìn thẳng xuống, có thể thấy được hình ảnh rất đẹp, con đường ở ranh giới nước Mĩ trống trải kéo dài vô cùng vô tận, diienxd8a2nnle*quy^d"ôn cánh đồng lúa vắng vẻ phập phồng trong gió, sau đó trên trời chậm rãi có những đám mây lắng đọng màu xanh nhạt, Lục Thiểu Đình thất thần nhìn chằm chằm, tâm trạng đã sớm mơ màng, anh đã nghiên cứu qua bản đồ, tính theo tâm lý của một sát thủ, con đường mà cô sẽ đi, chính là hướng Tây Nam, bởi vì cô muốn rời khỏi đây, nhất định phải đi qua cánh đồng lúa của ngọn núi này, đi đến biên giới. “Còn có 20 phút nữa.” Người điều khiển ngồi phía trước thăm dò nói một câu. Trên quốc lộ, xe Lãnh Mặc Phàm chỉ cần 15 phút, không, đã qua 7 phút, anh chỉ cách Tô Cẩm 8 phút chạy xe nữa, lộ trình ba mươi km, anh chỉ cần một khoảng thời gian ngắn như vậy, đã có thể thấy được anh liều mạng bao nhiêu. Trên cánh đồng lúa bát ngát trống trải yên tĩnh, tiếng gió sâu sắc chuyển phát mọi âm thanh chung quanh, lỗ tai Tô Cẩm cực kỳ mẫn cảm, cô nghe ra thứ âm thanh lẫn trong gió đó không phải của nơi này, đó là tiếng động cơ xe, cô hoàn toàn cả kinh, ở đây, sao lại có thể có xe chạy qua? Vài giây để phản ứng, cô lái xe trốn vào đám cây bụi, bước xuống xe núp sau một cái cây đại thụ, chăm chú nhìn nhất cử nhất động của cát sỏi trên đường. Tiếng xe càng ngày càng gần, theo tiếng xe có thể thấy được, chiếc xe này chạy rất nhanh, nhanh đến nỗi làm cho người ta khó tưởng tượng nổi, giống như tốc độ mạnh mẽ của con báo, rốt cục, ở khúc đường quanh co cách đây mấy ngàn mét, một chiếc việt dã màu đen điên cuồng chạy đến, tiếng động cơ vang ầm phá vỡ sự yên tĩnh của khung cảnh thôn dã này, có vẻ thực sự đột ngột. Tô Cẩm lặng yên không tiếng động sờ vào túi súng trên ống quần, mắt như sói chuyên chú nhìn chiếc xe tới gần, nếu chính là người qua đường, cô có thể cho anh ta rời đi, nếu không phải...... Ý tưởng này xuất hiện, chỉ thấy tốc độ chiếc xe cuồng dã đột nhiên chậm lại, mà động tác này đã làm cho Tô Cẩm giật mình, anh giảm tốc độ? Làm cho Tô Cẩm càng kinh ngạc là, chiếc xe này dừng ở chỗ vừa rồi cô đỗ xe, mà cô chỉ cách chiếc xe không đến năm mươi mét. Lãnh Mặc Phàm nhìn hai điểm đỏ giao nhau, anh chỉ biết Tô Cẩm nhất định ở một chỗ khuất nào đó nhìn chăm chú vào mình, nhưng anh cũng không lập tức mở cửa xuống xe, bởi vì anh không muốn vô nguyên vô cớ chạy ra để chịu một phát súng, lúc này Tô Cẩm là một người rất mẫn cảm, hơn nữa lại quan sát anh ở chỗ tối, anh sợ sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Ngừng vài giây, Lãnh Mặc Phàm mới đẩy cửa xe ra, dùng cửa xe làm lá chắn, lớn tiếng hô một câu,“Tiểu Cẩm, tôi là Lãnh Mặc Phàm.” Chính xác, Tô Cẩm trốn trong bụi rậm, họng súng trong tay đã sớm chỉ về phía cửa xe, chỉ cần phát hiện có chỗ không thích hợp, cô có thể lập tức bắn nát đầu đối phương, nhưng mà, giọng nam trầm thấp mà trong sạch, lại làm cho từng tế bào toàn thân cô sinh sôi nảy nở, ở trong này nghe thấy giọng của Lãnh Mặc Phàm, chắc chắn cũng hoảng sợ như khi gặp kẻ địch, nhưng tâm trạng cũng vui mừng. Tô Cẩm vén lá cây đi ra, chỗ cửa xe, người đàn ông cao thẳng dựa người vào xe không phải Lãnh Mặc Phàm thì là ai? Cô cho rằng mình đang nằm mơ, anh lại xuất hiện ở đây? “Sao lại là anh?” Giọng điệu của Tô Cẩm khó nén được vẻ kích động. 72 Sống chết cùng nhau.  Mắt Lãnh Mặc Phàm nhìn chăm chú vào cô một giây, dò xét đến cổ tay trái của cô, nhanh chân bước đến, giọng điệu hoảng sợ vội vàng hỏi,“Tay của em?” “Gãy, nhưng đã nối lại rồi.” Tô Cẩm nhẹ nhàng bâng quơ nói, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tao nhã đầy sương gió của người đàn ông này, mắt đột nhiên có chút ướt át, cô nhẹ nhàng lắc đầu,“Anh không nên tới nơi này.” “Tôi không nên đến đây thì phải làm gì? Ở khách sạn xem tivi sao?” Lãnh Mặc Phàm buồn bực gầm nhẹ một câu, cô có biết anh có lo lắng bao nhiêu hay không? Cảm giác sắp tắt thở gần chết, cảm giác sắp mất đi của cô, cô có biết sao? Cô lại nói nhẹ nhàng như vậy. --- Susublue ~ d i e n d a n l e q u y d o n --- Tô Cẩm sửng sốt một chút, nghĩ đến anh nhìn thấy tv đưa tin, mới truy tìm hành tung của cô tới đây, cô cắn đôi môi đỏ mọng, vẫn lạnh nhạt như cũ,“Tôi sẽ liên lụy anh, anh nhanh chóng rời đi đi.” Lãnh Mặc Phàm hiểu được suy nghĩ của Tô Cẩm lúc này, lo lắng anh sẽ bị chuyện này liên lụy, khiến cho anh thân bại danh liệt, nhưng anh tình nguyện không cần những thứ nông cạn đó, chỉ muốn cùng tiến cùng lui với cô, miệng anh nhếch lên một nụ cười tà ác,“Hiện tại em muốn tôi rời đi sao? Đùa giỡn cái gì vậy? Vất vả lắm tôi mới tìm được em, sao tôi có thể rời đi?” “Chẳng lẽ anh không sợ bị tôi liên lụy sao?” Tô Cẩm ngẩng đầu nhìn anh. “Em vẫn không biết gì về tôi, cho tới bây giờ tôi cũng không phải là một người an phận, ở trên thương trường, tôi và em đều có thân phận sát thủ, vì sao tôi lại sợ những thứ này?” Lãnh Mặc Phàm lại tò mò nhìn chăm chú vào cô. Trong lòng Tô Cẩm cười khổ, Lãnh Mặc Phàm thật sự là sát thủ hung tàn hơn cả cô, nhưng cô vẫn lo lắng như cũ bởi vì mình mà anh lâm vào khốn khó, có lẽ cho tới nay, mỗi chuyện cô đều học cách tự mình chịu đựng, chưa bao giờ muốn chia sẻ với ai, điều này làm cho cô không thích ứng được. Hai người trò chuyện, trong phút chốc, trong gió truyền đến tiếng vù vù, không phải tiếng gió thổi trong rừng cây, mà giống như là âm thanh của phi cơ trực thăng, Tô Cẩm và Lãnh Mặc Phàm liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều hiểu rõ, cảnh sát đã đến đây. “Lên xe.” Lãnh Mặc Phàm trầm giọng kêu một tiếng. Tô Cẩm nghĩ đến cái gì, lập tức chạy về phía xe của cô, lấy dụng cụ leo núi ở sau xe, lên xe anh, đóng cửa xe lại, ở giây tiếp theo xe vọt thẳng vào trong rừng cây, chui vào một rừng cây âm u, đây cũng là một con đường để ngắm cảnh, toàn bộ tầm mắt đều bị che phủ, không có một khe hở, hoàn toàn có thể che khuất tầm nhìn của phi cơ trực thăng. Tô Cẩm nắm chặt dụng cụ leo núi, nhìn mặt đường phía trước gồ ghề không bằng phẳng, cô hơi quay đầu nhìn Lãnh Mặc Phàm, chỉ thấy hai mắt anh kiên định, môi mỏng nhếch lên, toàn thân tỏa ra khí chất kiên nghị không sợ sệt, ai từng nghĩ đến anh là một thương nhân giàu có? “Rất tuấn tú sao? Cảm động không?” Lãnh Mặc Phàm đột nhiên quay đầu nhìn cô, khóe miệng lại có vẻ đắc ý. Tô Cẩm nhịn không được nở nụ cười,“Anh còn có tâm trạng nói giỡn sao?” “Em có biết tôi để ý suy nghĩ của em về tôi không, tốt nhất bây giờ em nên nói yêu tôi, tôi sẽ càng có thêm động lực.” Ngoài miệng Lãnh Mặc Phàm vẫn nói mấy chuyện xấu xa như cũ, nhưng trên thực tế là vì anh không thích bầu không khí quá nghiêm trọng thôi. “Yêu tôi, có chỗ nào tốt chứ? Mỗi ngày chạy trối chết theo tôi sao?” Tô Cẩm nói một câu hài hước, có hàm ý tự giễu. “Yêu em thật sự không có nào tốt, ngoại trừ vẻ bề ngoài mê người ra, có thể nói em là ác ma, nhưng, thế giới này có rất nhiều người sẽ yêu đến mù quáng, thật bất hạnh, tôi cũng là một trong số đó.” Lãnh Mặc Phàm nhếch môi cười rộ lên, nhưng hai mắt lại vẫn chăm chú nhìn đường như cũ, tốc độ xe không giảm. Tô Cẩm giật mình, lại có chút say mê cho anh một ánh mắt mê người, giọng nói nửa thật nửa đùa, cô giống như cảm giác được người đàn ông này cũng không nói quá vội vàng, có lẽ trời sinh cô không thích chuyện tình cảm, Diễn//dàn]llequys""đônn đối với tình cảm đều không tin tưởng và ngờ vực vô căn cứ, cô vẫn cảm thấy người đàn ông này nói yêu, nói thích mình, chỉ theo thói quen của anh, mà cô cũng đặt vào lòng theo thói quen, cũng không để ý, trước mắt, anh nói chuyện này trong lúc chật vật đang chạy trối chết như vậy, cũng có một ít tính chân thật. Tô Cẩm không nói gì, bởi vì cô không biết nếu nói chuyện tiếp thì có thể thoải mái được không, cô nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, có chút đăm chiêu. Biểu cảm trên mặt Lãnh Mặc Phàm cũng bắt đầu yên lặng xuống, có thể là sắc trời càng ngày càng đen, chiếu lên gương mặt anh, làm nó bị bao phủ một tầng âm u, tiếng phi cơ trực thăng trên đầu vù vù, đi qua đi lại, đi rồi lại trở về, xem ra phi cơ trực thăng đang tìm kiếm bóng dáng bọn họ trong khu vực này. Tô Cẩm nhẹ nhàng quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, đáy lòng thầm nghĩ, nếu có thể tránh được một kiếp này, sau này cô nhất định sẽ trả lại gấp bội cho anh, không nhất định là tình cảm, nếu có thể, có lẽ sẽ là mạng của cô. Phía trước đột nhiên xuất hiện một ngọn núi, xe bọn họ chạy tới ngọn núi đã không còn đường để đi nữa, Lãnh Mặc Phàm xuống xe nhìn thoáng qua, nói với Tô Cẩm,“Xem ra chúng ta phải đi bộ rồi.” Nói xong, anh cầm túi quân dụng ở ghế sau lên bỏ đồ ăn vào, đồng thời lấy ra hai cây súng ngắn ở phía sau ra, lấy mấy thanh đạn bỏ vào trong túi, đưa một cây cho Tô Cẩm,“Cầm phòng thân.” Súng trong tay Tô Cẩm đã vô dụng rồi, cô cầm lấy, gài vào túi quần. “Tạm thời bọn họ còn chưa tìm được chúng ta, đi thôi! Tranh thủ thời gian.” Lãnh Mặc Phàm chỉ vào một hướng, theo như bản đồ đó là nơi anh thấy thích hợp nhất để chạy trốn. Tô Cẩm nở nụ cười, “Chúng ta dự đoán được, nhất định bọn họ cũng tính đến, cho nên, tôi không muốn đi về hướng đó.” Ngược lại chỉ vào chỗ sâu nhất của ngọn núi,“Chúng ta đi từ nơi này.” “Mạo hiểm đi trong cây cối lớn rậm rạp sao?” Lãnh Mặc Phàm nở nụ cười. “Anh sợ sao?” Tô Cẩm trêu ghẹo anh. “Có mỹ nữ đi theo, chân trời góc biển cũng dám đi.” Lãnh Mặc Phàm nói xong, đi đến trước mặt Tô Cẩm, cầm tay cô dắt cô đi.