Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn
Chương 4
Ads
Thủy Y Mễ gật đầu chấp thuận, có phải mất mạng cô cũng sẽ nhớ kỹ cái tên này, chỉ mong hắn đừng bày ra với cô nụ cười khiến người ta câm như hến như vậy nữa, trái tim bé nhỏ yếu ớt của cô không chịu nổi hắn dịu dàng đến khiếp sợ như vậy đâu
Haizz, ai bảo mình quá ham ăn, giờ thì tốt rồi, có muốn thay đổi lại mọi việc cũng không có cách, mà bản thân lại không đủ can đảm đối mặt với cái người vẻ mặt thì dịu dàng hòa ái nhưng khi phát ngôn thì lại không cho người ta có quyền cự tuyệt nhă hắn
Trời sinh cô có trực giác cũng rất chính xác, vừa rồi trong nháy mắt đã vì vẻ đẹp dễ gần của hắn là cho mê mẩn, nhưng khi tỉnh táo lại trực giác nói cho cô biết người đàn ông này không hề giống như vẻ bề ngoài ôn hòa vô hại a
Lần này phải làm thế nào đây, có lẽ cô đã rước về cho mình một cục phiền toái to đùng rồi nha!
"Làm sao anh biết chỗ này?" Hơn nữa còn gặp cô rất đúng lúc như vậy, còn nhận ra cô nữa chứ.
Thủy Y Mễ trong lòng lầu bầu, cô nhớ rõ là chưa từng gặp mặt hắn bao giờ nha, thậm chí ngay cả ảnh của hắn cũng chưa từng thấy nữa, làm sao hắn có thể nhận ra cô được nhỉ?
Hừm…, không phải vì quá nôn nóng muốn nàng có thể nhanh nhanh bước chân vào xã hội thượng lưu nên cha đã chủ động dâng “ảnh ngọc” của nàng đến cho hắn xem chứ? Đúng rồi, việc này rất có khả năng.
"Quá ghê tởm!" Nghĩ tới đây, Thủy Y Mễ tức giận bật thốt lên mắng một câu
Nhìn cô đang chìm trong mạch suy nghĩ của mình,Đông Nhật Dương lạnh nhạt tự nhiên mà tựa lưng vào ghế ngồi, chăm chú thưởng thức vẻ mặt ngày càng phong phú của ai đó.
Cho tới bay giờ hắn mới biết hóa ra phụ nữa lại có vẻ mặt phong phú đến vậy, trước kia kia những phụ nữ bên cạnh hắn đều có dáng vẻ kệch cỡm khiến hắn vô cùng chán ghét, nhưng Thủy Y Mễ trước mặt hắn lại không như vậy, rốt cuộc là tại sao chứ?.
Lần đầu tiên Đông Nhật Dương cảm thấy bị mê hoặc.
"Em vừa nói gì đấy?" Một hồi lâu sau hắn mới cố ý hỏi.
Thủy Y Mễ lập tức định thần lại liền vội vàng lắc đầu, “Không có ….không có gì, chỉ là tôi đang muốn hỏi anh xem anh có muốn ngồi xuống ăn cơm cùng tôi không?”
Lời vừa ra khỏi miệng cô lại hối hận, không nên mời hắn tiếp tục ở lại nha, phải lập tức đuổi hắn đi mới đúng chứ! Cô âm thầm đánh một cái vào đầu mình, đúng là quá ngu ngốc rồi, hừ.
Đông Nhật Dương giống như là không nhìn thấy cô đang hối hận, cười nói: "Vậy anh liền cung kính không bằng tuân mệnh vậy." Nói xong, hắn liền cầm đũa đặt trước mặt cô lên, rất ưu nhã mà dùng cơm.
Thủy Y Mễ nhìn chằm chằm đôi đũa trong tay hắn, thấy hắn không hút do dự mà bỏ vào trong miệng mình, trong đầu lập tức oanh một tiếng, phút chốc mặt đã đỏ bừng như tôm luộc.
Hắn. . . . . . Hắn thế nhưng. . . . . . Đó là đôi đũa cô đã dùng rồi nha!
Đây là bữa ăn khó nuốt nhất mà từ trước đến nay cô gặp phải, cô chưa hề có kinh nghiệm nha…
Từ trước đến giờ cô luôn mang tâm tình vui vẻ khi ăn cơm, không nghĩ tới nguyên tắc lâu nay của cô đã bị phá hỏng, càng làm cho cô không thể tin được là bọn họ mới gần đầu tiên gặp mặt (trong một hoàn cảnh hết sức tự nhiên) thế mà cô còn chưa kịp ý thức về nguy cơ đang tiềm ẩn đã nhanh chóng ngồi vào xe của hắn.
“Ách, xin hỏi bây giờ chúng ta đi đâu đây?” Thủy Y Mễ nắm chặt đai an toàn trên ngực, giả bộ trấn định, lễ phép hỏi
“Một nơi mà hai chúng ta có thể thoải mái nói chuyện mà không bị làm phiền” Đông Nhật Dương liếc xéo cô một cái, khóe môi nhếc lên nụ cười ôn hòa.
Thủy Y Mễ lại cảm thấy một hồi rùng mình, giống như người đàn ông dịu dàng đang ngồi bên cạnh này trong nháy mắt hóa thân trở thành một tên ác ma.
"Tôi. . . . . . Tôi muốn về nhà, nếu trở về muộn quá…….sẽ không tốt." Thủy Y Mễ đưa ra một lý do cực kỳ gượng gạo, ngay cả chính cô cũng cảm thấy lý do đó thật là ngu xuẩn
Nhưng Đông Nhật Dương lại không vạch trần lời nói láo của cô, ngược lại nụ cười trên môi lại càng mở rộng thêm.
"Nếu như vậy thì anh cũng không miễn cưỡng." Hắn làm ra vẻ thông cảm mà lộ ra một nụ cười
"Vậy sao anh còn không quay đầu xe ?" Thấy tay cầm tay lái của hắn vẫn không có bất kỳ động tác nào, cô nhăn mày lại hỏi.
"Đây chính là đường trở về nhà em, không phải đến cái này em cũng không nhận ra chứ?" Hắn cười nhẹ ra tiếng, liếc cô một cái đầy hứng thú.
Thủy Y Mễ nhất thời cứng họng, ngượng ngùng xoay mặt, không thể cho hắn biết mình là một người bị mù đường, căn bản là không biết đường.
Đông Nhật Dương không có để ý việc cô tùy hứng, ngược lại còn có chút hưởng thụ bộ dạng xinh đẹp kiều mị của cô.
Xe vững vàng dừng sát trước biệt thự Thủy gia, Thủy Y Mễ vội vàng cởi dây nịt an toàn ra để xuống xe.
Vào lúc tay nàng đặt trên cánh cửa chuẩn bị mở cửa xe thì bất thình lình cổ tay cô bị hắn bắt lấy,kéo cô về đem ôm vào ngực
"Không nói lời tạm biệt với anh sao?" , giọng nói trầm thấp vang lên bên tai khiến cô khẽ run rẩy một hồi.
"Buông . . . . . Buông tôi ra." Khuôn mặt cô trong nháy mắt bị nhuộm đầy một mảng màu hồng, Thủy Y Mễ nằm trong lòng hắn nhẹ nhàng dãy dụa. ( Em muốn được ôm như chị )
Cơ thể đầy đặn mềm mại đang ngọ nguậy trong lòng, dù là Liễu Hạ Huệ cũng không thể không động lòng nha, Đông Nhật Dương khẽ thở dài trong lòng, cô gái này đơn thuần quá mức, cô không hề biết đàn ông đáng sợ thế nào sao ?
Vậy nên hắn không thể làm gì hơn đành phải dạy dỗ vợ tương lai này một chút, để cô sau này không dám tùy tiện hành động như vậy nữa.
"Tiểu Y Mễ." Hắn cúi đầu xuống nỉ non bên tai cô, lè lưỡi ngậm vành tai láng bóng như châu ngọc của cô
"A!" Thình lình xảy ra thân mật, cô bị dọa sợ đến mức muốn nhảy dựng lên.
Chỉ tiếc Đông Nhật Dương lại ôm cô rất chặt, làm cho cô không thể động đậy, phải để mặc cho hắn giở trò, hắn nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, cực kỳ bá đạo mà hôn cánh môi mềm mại đỏ mọng.
Trong nháy mắt, đầu óc của Thủy Y Mễ giống như là bị người ta san phẳng, cô không ngờ sẽ bị hôn, đôi môi của hắn thật ấm áp, cảm xúc thân mật này vô cùng chân thật, nhưng rồi lại không rõ ràng, bởi vì cô vẫn không thể tin, vẫn không cách nào chấp nhận cô đang bị hắn ôm hôn cuồng nhiệt
Rốt cuộc, cô cũng hồi hồn lại, vội vã tránh ra nhưng lại bị bàn tay của hắn giữ cái ót lại, tiếp tục hôn sâu tựa như đang chiếm đoạt, môi lưỡi cô bị hắn triền miên cắn cắn mút mút khuấy động cả khoang miệng, cứ một chút thời gian trôi qua thì tim cô lại đập càng mạnh mẽ.
Bàn tay cô đánh vào bờ ngực rắn chắc của hắn thì nhanh chóng bị hắn vững vàng tóm được, cô thấy tâm ý hoảng loạn, cảm giác bản thân mình nằm trong ngực hắn trở nên nhỏ bé, yếu mềm, cuối cùng giống như là nụ hôn này có mang theo ma lực, khiến cô tự giác đắm chìm, tự động đáp trả hắn.
Một hồi lâu sau Đông Nhật Dương mới thỏa mãn mà buông tha cho cánh môi sưng đỏ của cô.
"Hôn lễ của chúng ta sẽ được tiến hành vào tháng sau." Giống như là đang ban tuyên cáo, âm thanh trầm thấp nhẹ nhàng gõ từng cái vào trái tim cô.
Thủy Y Mễ sững sờ xuống xe, cô không biết mình đã đi như thế nào mà có thể vào đến cửa nhà, chỉ biết vào lúc cô hồi phục được tinh thần thì đã thấy cha mẹ nhìn mình bằng ánh mắt vui mừng.
"Sao mọi người lại nhìn con như vậy ? " Cô đỏ bừng mặt, không tự nhiên mà dời ánh mắt mình đi nơi khác.
"Tiểu Mễ, chúng ta đã thấy." Mẹ Thủy cười đến vô cùng mập mờ, "Hai đứa ở trên xe hôn đến nhiệt tình như lửa nha "
Mặt giống như là bị lửa đốt, Thủy Y Mễ không biết nên giải thích thế nào khi mình mới vừa rồi cũng đắm chìm vào nụ hôn đó
"Mẹ, mẹ đừng có cười gian tà như vậy có được hay không?"
"Tiểu Mễ, Đông đại thiếu gia có đồng ý cùng con kết hôn hay không?" Đây mới là chuyện ba Thủy quan tâm nhất
Thủy Y Mễ nhớ đến vừa rồi bản thân nghe được Đông Nhật Dương nói một câu rất quan trọng, nhưng rốt cuộc là hắn nói gì đây ?.
"Con. . . . . . Không nhớ rõ."
"Cái gì?" Ba Thủy rống to, "Chuyện quan trọng như vậy tại sao con có thể quên đây?"
"Không nhớ rõ chính là không nhớ rõ a." Thủy Y Mễ ăn vạ hô to sau đó mặc kệ ba mình ở phía sau gào thét, nhanh chóng chạy thẳng về phòng của mình.
"Đứa nhỏ này. . . . . ." Hai vợ chồng nhìn con gái biến mất, chỉ biết nhìn nhau lẩm bẩm.
Về đến nhà Đông Nhật Dương trực tiếp nói cho cha mẹ hắn nguyện ý cưới Thủy Y Mễ, về phần tại sao hắn đột nhiên chuyển biến lớn như vậy thì một chữ cũng không nói.
Mà ba Đông cũng không quan tâm cái này, hắn vui vẻ là vì Ngự Trù Phường rốt cuộc được cứu rồi, cho nên hắn hưng phấn không thôi vội vàng bảo bà xã nhanh chóng gọi điện thoại thông báo cho Thủy gia, còn có người nắm quyền Đông gia là Đông Lão Thái Gia nữa.
Sau khi nhận được sự đồng ý, công tác chuẩn bị cho chi tiết buổi lễ được hùng hùng hổ hổ triển khai, nhưng hai đương sự nhà mình thì lại làm như không có chuyện gì liên quan đến họ, cứ như bình thường mà tiếp tục đễn công ty làm việc, cho đến ngày tổ chức hôn lễ thì hai người mới gặp mặt nhau lần thứ hai.
Thủy Y Mễ nhìn bữa tiệc đang cực kỳ náo nhiệt, lại nhìn chằm chằm vào ảnh cười cực lớn, khóe mắt không nhịn được mà co quắp. Kỹ thuật bây giờ cũng thật là quá lợi hại a, bọn họ không có đi chụp ảnh cưới nhưng bây giờ lại có bức ảnh cả hai đang nhìn nhau vô cùng đắm đuối đang ngang nhiên xuất hiện ở đây =.=
A, trời ạ, nàng thật sự đã kết hôn!
Đến giờ phút này cô mới nhận thức được thì ra là mình quá ngây thơ rồi, thế mà lại vì để được ăn mấy món đồ ăn thất truyền đấy mà đem mình chôn vào cái hố hôn nhân, có phải là quá thiểu suy nghĩ hay không? Đáng tiếc, bây giờ nói gì cũng đã chậm,cô cũng không có can đảm trước mặt bao nhiêu người như vậy mà đào hôn a !
"Sợ sao ?" Thật vất vả lắm mới thoát khỏi đám người ngoài kia cứ bám lấy mình, Đông Nhật Dương đi đến bên cạnh cô.
"Nếu như bây giờ tôi chạy trốn thì sẽ như thế nào?" Thủy Y Mễ đối với ông xã mới nhậm chức của mình rất vô tư mà đùa cợt.
"Bà xã yêu quý, em nói sao cơ?" Đông Nhật Dương cười đến rất nhẹ, nhưng là trong mắt lại tản mát ra ánh sáng bén nhọn, Thủy Y Mễ bị dọa sợ tới mức lông tóc đều dựng đứng .
"Ha ha, đừng nóng giận, tôi chỉ đùa thôi mà." Cô vội vàng lấy lòng hắn mà cười gượng mấy tiếng.
"Em yêu, thay vì ở chỗ này suy nghĩ lung tung không bằng thay ông xã của em đi kính khách khứa mấy ly rượu đi ." Hắn nói xong liền dắt tay cô đi thẳng đến đám khách kia
Thủy Y Mễ tự biết mình đuối lý, đành để mặc cho hắn lôi đến đám người đang vừa uống rượu vừa tán gẫu kia, vừa đi hết một vòng mặt của Thủy Y Mễ đã trở nên đỏ bừng, đầu có chút choáng váng
Cô kéo cánh tay Đông Nhật Dương, dựa hoàn toàn vào người hắn “ Tôi … không đứng nổi nữa” Cô nhỏ giọng cầu cứu hắn “Có nên uống nữa không?”
Đầu bắt đầu đau,cô níu chặt cánh tay chồng mình, năn nỉ nói: "Mau nghĩ biện pháp đi”
Đông Nhật Dương nghiêng đầu nhìn thấy cô say đến mặt đỏ như quả cà chua, không thể làm gì khác hơn là đưa tay ra hiệu với phù rể để hắn tới đây tiếp rượu, sau đó đỡ Thủy Y Mễ rời khỏi đại sảnh tổ chức bữa tiệc bảo tài xế đưa bọn họ trở về Đông gia .
Mới vào đến cửa nhà Thủy Y Mễ liền chạy tới phòng tắm ói đến thất điên bát đảo .
"Em có sao không?" Đông Nhật Dương đứng ở cửa phòng tắm, nhìn dáng vẻ khó chịu của cô thì cảm thấy lúc trước mình nhất quyết kéo cô đi mời rượu là một quyết định không sáng suốt .
Hồi lâu, Thủy Y Mễ cảm thấy đầu không có đau đớn như trước nữa thì chậm rãi đứng dậy, cặp mắt mông lung nhìn hắn nũng nịu: "Tôi muốn tắm, anh đi ra ngoài đi." Nói xong, còn đẩy mạnh hắn đi ra ngoài, không khách khí chút nào đóng sầm cửa lại.
"A, xem ra đã say đến mức hồ đồ rồi sao?" Bằng không sao có thể đẩy mạnh hắn ra ngoài như vậy?
Đông Nhật Dương buồn cười, xoay người đến một gian phòng tắm khác để rửa sạch mình, nửa giờ sau, hắn ra khỏi phòng tắm thì lại không nhìn thấy Thủy Y Mễ đâu.
"Thủy Y Mễ, em vẫn còn ở bên trong sao?" Hắn gõ nhè nhẹ đánh cửa phòng tắm.
Bên trong truyền đến ừng ực ừng ực, âm thanh mơ hồ không rõ
"Em đang nói cái gì?" Đông Nhật Dương gọi thêm lần nữa, đợi cô mãi không thấy lên tiếng thì lấy tay dựt mạnh cửa phòng tắm “ Anh vào nha”
"Em rốt cuộc. . . . . ." Đông Nhật Dương nhất thời ngây ngẩn cả người, thân thể đầy đặn trắng noãn của cô ở trong bồn tắm không hề che dấu gì mà bày ra trước mắt hắn.
Thủy Y Mễ nằm ở trong bồn tắm ngủ ngon lành, môi đỏ mọng khẽ mở ra rồi lại khẽ đóng lại, hô hấp có quy luật, Đông Nhật Dương cảm giác hô hấp của mình cũng trở nên gấp rút, bụng thoát ra một cỗ nóng rực, không ngừng đốt cháy lý trí của hắn.
"Cô gái ngốc này." Đông Nhật Dương nhịn không được mà mắng, rút khăn tắm trên người mình ra, tiến lên đem cô từ trong nước bế lên, dùng khăn tắm bao lấy thân thể mềm mại của cô.
"Cũng không sợ ngã bệnh." Hắn lầu bầu, ôm lấy cô rời khỏi phòng tắm.
"Ưm. . . . . . sao vậy?" Đột nhiên bị lay động khiến Thủy Y Mễ mở mắt ra, nói lầm bầm: "Đây là ở đâu?"
Thì ra cô gái này quên hôm nay là ngày mình kết hôn?
"Đây là phòng của chúng ta." Đông Nhật Dương tức giận trả lời, cắn răng đem đêm tân hôn của hai người biến thành lúc hắn phải phục vụ cô thật tốt.
"Ừm" Lầu bầu một tiếng, cô lại an tâm dựa vào bộ ngực hắn tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Em cứ như vậy mà yên tâm về anh sao?" Hắn nhìn gương mặt ngủ không chút đề phòng của cô tự nhủ, "A. . . . . ."
Nửa đêm, Thủy Y Mễ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, bàn tay nhỏ bé mập mạp dùng sức đẩy người đang gủ rất say bên cạnh, "Tôi muốn uống nước. . . . . . Uống nước. . . . . ."
Đông Nhật Dương bị cô đánh thức nên ngồi dậy nhìn cô một lúc, thấy cô càng càng thét không ngừng, lông mày ngọn núi càng thêm nhíu chặt, sau khi hít sâu một hơi, hắn đành chấp nhận xuống giường đi lấy nước cho cô.
"Uống xong thì không được náo loạn nữa." Người đàn ông chịu đựng tâm tình khó chịu, dùng ngữ điệu uy hiếp nói, cũng không cần biết cô có nghe được hay không.
Thủy Y Mễ đưa ly nước lên miệng uống ừng ực ừng ực , không còn kịp nuốt xuống , nước từ khóe miệng chảy xuống cô theo bản năng đưa lưỡi màu hồng phấn ra liếm liếm.
Đông Nhật Dương cả buổi tối phải chịu nghẹn một bụng tức giận, giờ lại thấy một màn kích thích như vậy thì tiện tay đem nước đặt lên tủ ở đầu giường, cúi xuống ngậm đôi môi hồng nhuận của cô.
"A. . . . . ." Thủy Y Mễ bất thình lình bị hôn nên lập tức tỉnh hắn, khẽ giãy giụa, "Ưmh. . . . . ."
Nhẹ nhàng cạy cánh môi mềm mại ướt át, đầu lưỡi của hắn như một con rắn mà chui vào khoang miệng của cô nhẹ nhàng liếm liếm thành miệng, từ từ câu dẫn cái lưỡi non mềm của cô, hắn không ngại phiền phức khi lặp đi lặp lại một động tác khiến người dưới thân liên tục thở gấp
Đông Nhật Dương khẽ nâng tròng mắt đen lên, cúi đầu nhìn xuống cô gái trong kiều mị ngực đã trở nên ý loạn tình mê, đôi môi non mềm của cô khiến hắn lưu luyến không dứt, mà cô lại đem thân thể đầy đặn mềm mềm dán chặt vào hắn không chút kẽ hở khiến bụng dưới của hắn chịu không được mà phóng tới một cỗ nhiệt bừng bừng thiêu đốt……..
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
97 chương
38 chương
22 chương
67 chương
10 chương
88 chương