Bà Xã, Anh Chỉ Cưng Chiều Em!
Chương 57
Chẳng hiểu vì sao Lam Tử Tuyết phút trước vẫn có thể bẻ gãy cổ tay người khác, lúc này khi nhìn thấy hắn đến, không quở trách hay truy vấn cô, chỉ nắm tay cô kéo đi thật xa, rời xa khỏi chốn thị phi đó. Mặc dù có hơi thô bạo nhưng lại khiến cô cảm thấy ấm áp, cả trái tim lẫn thân thể đều mềm đi, vô lực mà ngã xuống trong vòng tay vững chãi đó.
Ở bên cạnh anh đúng là sự dày vò ngọt ngào nhất dành cho em.
Lửa ở khắp mọi nơi, cô cứ kêu cứu, kêu cứu, nhưng lại chẳng có ai tới. Cả Amy, Doãn Lâm đều đã chết trong biển lửa, cả người họ đang mở to mắt mà nhìn cô, là cô, là cô đã hại chết bọn họ, là cô chia rẽ bọn họ, khiến bọn họ không được ở bên nhau.
"Em thật độc ác!"
Không! Phong, anh đừng đi! Không phải là lỗi của em! Không phải đâu!
Cô rất muốn gọi, muốn níu lấy tay hắn nhưng không thể, cả người không thể cử động, cổ họng đau buốt như bị lửa thiêu rụi, ngay cả một tiếng cũng không thể thoát ra.
"Không... Đừng đi..."
"Tử Tuyết."
Tạ Nhạc nắm chặt lấy cánh tay đang run rẩy của cô, không ngừng chà xát nó. Bàn tay mảnh khảnh lạnh đến kinh hồn, khiến hắn đột nhiên thấy sợ, rất sợ.
"Ưm..." Lam Tử Tuyết chậm rãi mở mắt, đầu cô rất đau, thật sự rất đau, xem chừng bệnh cũ lại tái phát, nếu không chắc cô cũng quên mất thân mình không phải khỏe mạnh gì.
"Nhạc." Lam Tử Tuyết yếu ớt nhấp môi, cổ họng cô đau buốt, không còn chút sức lực nào.
Tạ Nhạc nhìn cô, gật đầu một cái. Mặc cho Lam Tử Tuyết muốn rút tay về, anh vẫn giữ chặt lấy tay cô, mãi cho đến khi nó ấm lên, Lam Tử Tuyết cũng tỉnh hẳn mới buông ra, không nói tiếng nào rời đi.
Lam Tử Tuyết còn chưa nhìn trần nhà được bao lâu thì Tạ Nhạc trở lại, trên tay là một cái khay đựng đồ ăn lớn, thế mà lại chỉ đựng mỗi bát cháo nhỏ và cốc nước.
Lam Tử Tuyết thở ra một hơi bất lực. Tạ Nhạc đến gần, giúp cô kê gối ngồi dậy, đen mặt bưng bát cháo lên. Lam Tử Tuyết còn chưa đón được bát cháo anh đã thu tay lại, sắc mặt càng ngày càng không tốt mà ra lệnh:
"Em mau há miệng ra!"
Lam Tử Tuyết ngơ ra một lúc rồi mới há miệng, để Tạ Nhạc từng muỗng từng muỗng đút tới. Rõ ràng biết cô ghét ăn hành mà cứ bỏ nhiều hành như vậy, chắc chắn là Tạ Nhạc nấu rồi, chứ chị đầu bếp không bao giờ làm vậy.
Kĩ năng nấu nướng của Tạ Nhạc không tệ, chỉ có duy nhất một nhược điểm: anh chỉ biết nấu mỗi cháo!
Cũng chẳng thể trách Tạ Nhạc. Từ nhỏ đến lớn anh đã bao giờ xuống bếp đâu, nhưng bây giờ thì khác, số lần Lam Tử Tuyết phát bệnh đã chẳng thể đo đếm được, mà không phải lúc nào cũng có người giúp việc ở đây, nếu anh không nấu thì chắc cả hai người đều chết đói mất thôi.
Lam Tử Tuyết chỉ ăn có nửa chén mà tốn hơn ba mươi phút, thế mà Tạ Nhạc không tỏ vẻ tức giận gì, đưa nước cho cô uống xong còn giúp cô lau miệng. Khi anh từ phòng bếp trở vào thì Lam Tử Tuyết đã ngủ mất, chăn kéo đến nửa mặt, mái tóc rối mù không đâu vào đâu.
Tạ Nhạc thật nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường, anh biết cô khó ngủ lại dễ tỉnh, chắc vì hôm nay quá mệt nên mới ngủ say như vậy.
Vậy anh nên cảm ơn hắn hay cho hắn một trận đây?
Từ đầu Tạ Nhạc đã không đồng ý với quyết định của cô. Tính cách Tạ Phong năm năm trước đã bất thường, ngoài mặt trầm ổn nhưng bên trong chẳng khác nào dã thú. Vốn Tạ Nhạc vẫn nghĩ dù sao hai người họ cũng đã từng yêu nhau, chắc hắn cũng không ra tay quá ngoan độc.
Nhưng nhìn xem! Chỉ mới là ngày đầu mà khiến cô mệt đến phát sốt, vết thương đã lâu ở lưng lại tái phát, có nguy cơ rạn nứt xương lần nữa, áo quần dính đầy cà phê, trên người thì phủ đầy vết bỏng, trên ngực một ít trên tay một ít, làm cô phải băng bó khắp người. Nghĩ đến vẻ mặt không một chút run sợ của Tạ Phong khi hắn trực tiếp đưa người đang bế trong tay cho anh, thần trí cô lúc nãy đã không rõ ràng, Tạ Nhạc tức đến siết chặt lấy ga giường.
Lam Tử Tuyết đột nhiên động động mi mắt, người lại giật giật, trên trán bắt đầu chảy mồ hôi lạnh, bắt đầu mê sảng:
"Không... Đừng đi... Con..."
Cánh tay đột nhiên vơ loạn xạ trong không trung nhưng lại chẳng nắm được thứ gì. Tạ Nhạc thấy tim mình âm ỉ đau, đưa tay nắm lấy tay cô, vỗ nhẹ lên nó, giọng anh khàn khàn:
"Không đi... Không đi đâu cả..."
Lam Tử Tuyết nghe thấy tiếng người thì không vơ loạn xạ nữa, cả người thả lỏng, chân mày cũng khẽ giãn ra. Cô cười, nụ cười mà khi thức giấc anh chưa bao giờ được nhìn thấy.
"Tốt quá! Mẹ nhớ con lắm!"
Tạ Nhạc nắm tay cô một lúc, đến khi nghe thấy tiếng thở đều nhè nhẹ của cô vẫn không muốn buông ra, một cánh tay khác vươn ra gạt tóc mái của cô sang một bên, hôn nhẹ lên trán cô.
Căn bệnh trầm cảm của Lam Tử Tuyết về cơ bản đã khỏi, bác sĩ đã nói chỉ cần uống thuốc đều đặn thì sẽ không sao nữa. Nhưng biết làm sao được, Tạ Phong đã trở về, đối với Lam Tử Tuyết chính là một niềm hạnh phúc đau đớn, từng giây từng phút dày vò cô, mà dấu hiệu đầu tiên chính là những ác mộng ngày trước cứ kéo đến dồn dập.
Tạ Nhạc từng nhìn về năm năm qua của mình. Anh mất cha, mất mẹ, mất luôn cả người anh tin tưởng nhất, nhưng anh vẫn còn hi vọng sống, đã tìm được thứ để bản thân mình cố gắng, để đoạt lấy.
Còn cô, thứ cô mất đi lại là hi vong sống, chẳng có nó, cuộc đời này chẳng còn ý nghĩa gì cả. Thứ duy nhất giữ lại Lam Tử Tuyết ở trên cõi đời này chỉ còn mỗi Đồng Đồng mà thôi.
Tạ Nhạc nhìn ra cửa sổ, nơi đó có treo một cái chuông gió phía trên lọ hoa tử đằng mãi chẳng chịu nở rộ.
Có lẽ em ấy đang đợi, tôi cũng đang đợi. Em ấy đợi hoa nở, còn tôi đợi em ấy.
Bệnh tình của Lam Tử Tuyết đột nhiên chuyển biến xấu, theo lời khuyên của bác sĩ thì ít nhất cũng phải ở nhà tĩnh dưỡng một tuần. Mà cô lại không muốn nghỉ làm nhiều, chỉ ở nhà một ngày rồi đi làm lại. Tạ Nhạc cũng chẳng có ý kiến gì, bởi trước giờ anh chưa từng trái ý cô.
Rút kinh nghiệm từ ngày đầu tiên đi làm, hôm nay mới bảy giờ cô đã có mặt ở công ty, thì ra giờ làm việc chính thức là vào đúng bảy giờ. Công việc cũng không nhiều lắm, nhưng mọi người trong công ty hình như đều không thích cô, một câu tử tế cũng chưa nghe ai nói.
Ngày đầu tiên đã phải giải quyết một núi công việc, còn phải đeo bao nhiêu vết thương trên người, Lam Tử Tuyết đã sớm chuẩn bị tâm lí cho những ngày tiếp theo. Thế nhưng, khi bước vào căn phòng trống trải, bên cạnh cửa sổ đã mất đi một bóng người, cô mới biết Tạ Phong đã đi công tác, hơn nữa còn là hẳn một tuần.
Không có hắn ở đây cũng chẳng còn ai cứ năm phút là sai cô lấy nước, cà phê hay tài liệu nữa, cũng chẳng có người chất lên lưng cô cả núi công việc hay thùng đồ nặng trịch. Căn phòng hôm nay yên tĩnh đến lạ, khiến Lam Tử Tuyết cảm thấy không quen lắm.
Người nên đến thì đến, người không nên đến lại đến. Trên đời này có nhiều sự trùng hợp, đến nỗi không cho Lam Tử Tuyết cơ hội chuẩn bị tâm lí trước.
"Lâu quá không gặp! Em vẫn khỏe chứ?" Nghiêm Đình Đình nở nụ cười nhàn nhạt, vẫn xinh đẹp như ngày nào, dường như năm tháng chưa từng đi qua trên gương mặt cô.
Lam Tử Tuyết cũng nhẹ nhếch khóe môi, vừa thân thiết lại xa lạ, rất tự nhiên mà chào hỏi lại.
"Tạ Phong không có ở đây sao?" Trông nét mặt của Nghiêm Đình Đình chắc hẳn cô đã biết chuyện Lam Tử Tuyết giờ đã là thư kí của Tạ Phong, trong phòng còn có Milada nhưng vẫn rât tự nhiên mà hỏi cô.
"Nghe nói là đi công tác rồi!" Lam Tử Tuyết cảm thấy hơi lạ, Nghiêm Đình Đình đáng lẽ phải biết rõ hơn cô chứ?
Nghiêm Đình Đình à một tiếng, vẻ mặt không được tự nhiên lắm. Đúng là bình thường Tạ Phong có đi công tác ở đâu cũng đều nói với cô một tiếng, nhưng lần này lại không nói lời nào mà biến mất, ngay cả việc hôm nay cùng cô hẹn ra ngoài ăn cũng quên mất.
Milada đang đứng ở kệ sách, lục tìm một cuốn tài liệu, đột nhiên liếc mắt đầy ẩn ý về phía hai người.
"Nghe nói em đã kết hôn rồi, sao ngay cả thiếp mời cũng không gửi cho chị?"
Lam Tử Tuyết chỉ cười, từ chối cho ý kiến. Cô không biết Nghiêm Đình Đình hỏi thế là có ý gì, đang nhắc nhở cô không nên làm phiền hai người sao?
"Nhìn vợ chồng hai người chắc là hạnh phúc lắm. Chị cũng sắp kết hôn rồi, hôm nào sẽ gửi thiệp mời cho em!"
Thiệp mời? Kết hôn?!
Nghiêm Đình Đình vẫn cười, nụ cười nhàn nhạt không tỏ ý. Lam Tử Tuyết đột nhiên có cảm giác khó thở, tức ngực, chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.
"Nhất định em phải tới đấy!" Đột nhiên Nghiêm Đình Đình cầm lấy tay cô, giọng điệu cực kì thân thiết, ai không biết còn tưởng hai người thân thiết còn hơn chị em ruột thịt ấy chứ.
"Tử Tuyết, cô mau qua đây tìm giúp tôi vài thứ!"
Milada đột nhiên đi về phía hai người, sắc mặt không được tốt lắm, giựt cánh tay Lam Tử Tuyết từ tay Nghiêm Đình Đình, kéo đi. Trước khi đi còn không quên liếc Nghiêm Đình Đình một cái, giọng không đổi mà nói:
"Cô Nghiêm, không biết cô và sếp của chúng tôi lúc nào sẽ kết hôn nhưng tôi khuyên cô không nên mời khách trước như vậy. Lỡ đâu ngày đó không bao giờ xảy ra thì phiền lắm!"
Milada gật đầu một cái coi như chào tạm biệt rồi rời đi. Nghiêm Đình Đình lúc đầu là sững sờ, sau đó là tức giận đến điên người, siết chặt nắm tay, lúc rời đi ngay cả cửa cũng đóng rầm lại.
"Sao cô lại ngốc thế hả? Cô bao nhiêu tuổi rồi mà còn để người ta ức hiếp?!"
Milada đưa tay đỡ lấy trán, tức giận mà chỉ tay vào mặt Lam Tử Tuyết hét lên. Chẳng phải hôm trước cô ta còn bẻ gãy cổ tay của cô ả kia sao? Hôm nay ăn nhầm thứ gì mà lại để cho người ta nói nặng nói nhẹ một hồi mà vẫn không phản kháng vậy?!
Lam Tử Tuyết ngồi xuống ghế sofa, im lặng không nói lời nào, cũng chẳng liếc nhìn Milada lấy một lần, một lúc sau thì sắc mặt biến đổi, càng lúc càng tái nhợt đi, tay cô ôm lấy ngực, cắn chặt môi đến rướm cả máu làm Milada cũng hoảng theo. Cô vội chạy đến chỗ để túi xách của mình, lục lọi một hồi rồi lôi ra một hộp thuốc, lấy một viên đưa cho Lam Tử Tuyết uống.
"Cái này là thuốc của chị tôi, tôi không biết nó là thuốc gì nhưng chị tôi cũng hay bị tức ngực khó thở như cô, uống vào chắc không sao đâu!" Milada trông thấy sắc mặt của cô đã tốt hơn mới thở phào nhẹ nhõm. Là sếp trước khi đi còn căn dặn cô nhớ trông chừng Lam Tử Tuyết, nếu không thì cô còn một đống việc phải giải quyết, rảnh hơi đâu mà quan tâm người xa lạ.
"Cảm ơn cô!" Lam Tử Tuyết bình ổn nhịp thở rồi mới nói. Đôi mắt sâu thăm thẳm chìm trong bóng tối của cô bất giác khiến Milada không muốn nói gì thên nữa.
Milada đi theo Tạ Phong năm năm, gặp qua không ít kiểu người suốt ngày bám theo sếp, nhưng trong đó chỉ có mỗi Nghiêm Đình Đình là có được sự quan tâm của Tạ Phong, những người còn lại ngay cả để vào mắt hắn cũng không thèm. Lúc đó Milada còn nghĩ đến 8 phần 10 là người phụ nữ này trước sau gì cũng chỉ thành phu nhân của sếp. Tính cách Nghiêm Đình Đình ôn hòa lại dễ gần, về khoảng đối nhân xử thế coi như khá tốt, nên cô đối với Nghiêm Đình Đình dù không thân thiết nhưng cũng chả ghét bỏ gì.
Còn David thì khác, cô dám cá cả đời này phụ nữ xinh đẹp mà anh ta được thấy chỉ đếm trên đầu ngón tay, vậy mà đối với người có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hoa nhường nguyệt thẹn như Nghiêm Đình Đình anh ta lại vô cùng lạnh lùng, còn tỏ vẻ chán ghét.
Giờ cô đã hiểu tại sao lại như vậy.
Milada và David đi theo Tạ Phong đã lâu, ít nhiều cũng bị lây nhiễm tính cách của hắn, David ngay từ đầu hẳn đã nhìn thấu con người thật của Nghiêm Đình Đình.
Phụ nữ xinh đẹp đều đáng gờm, hơn nữa đó còn là phụ nữ đang yêu. Không biết giữa ba người bọn họ có mối quan hệ như thế nào, nhưng xem cách nói chuyện của Nghiêm Đình Đình ngày hôm nay xem ra không bình thường chút nào. Tạ Phong lúc nào nói muốn kết hôn? Lừa ai vậy! Cô đây một ngày ở cạnh hắn hơn 12 tiếng đồng hồ còn chưa nghe nói gì đây này!
Milada bĩu môi một cái rồi lại nhìn về phía Lam Tử Tuyết. Đột nhiên có loại cảm giác bất lực, người này trông yếu đuối nhưng lại rất kiên cường, kiên cường đến nỗi Milada có muốn ghét cũng không ghét được.
"Chỉ với bằng cấp của một trường đại học trong nước mà được tuyển thẳng, còn không cần thực tập. Chưa thử việc ở cấp độ nhân viên bình thường đã vọt lên vị trí thư kí chủ tịch, còn ngang nhiên đá tôi ra mà ngồi cùng văn phòng với chủ tịch. Ngày đầu đi làm muộn, còn bẻ gãy cổ tay đồng nghiệp, ngày thứ hai nghỉ không xin phép."
"Cô xem chiến tích của cô đi! Tôi đã đi làm được gần 6 năm rồi mà cũng chẳng bằng một góc của cô đấy!"
Hai mắt Lam Tử Tuyết mở lớn, càng nghe Milada nói sắc mặt cô càng nhợt đi, một lúc sau đã hơi tái. Chính cô cũng cảm thấy bản thân quá tài giỏi, khả năng gây họa tốt như vậy, cô cười nhạt một tiếng, chẳng rõ bản thân đang cười mình ngây thơ ngốc nghếch, cười hắn thích đặt bẫy cô như thế, hay là đang cười ông trời trên cao kia, rảnh rỗi không có việc gì làm nên trêu đùa cô sao?
"Cảm ơn cô." Lam Tử Tuyết mấp mấy môi mãi mới trả lời Milada.
Milada cũng chỉ có thể thở dài, vỗ vai cô rồi rời khỏi phòng. Căn phòng rộng lớn phút chốc chỉ còn lại mình cô. Ngón tay Lam Tử Tuyết lướt trên màn hình điện thoại, đã đôi lần chạm xuống đến giữa chừng vẫn nhấc lên, cuối cùng là bị cô vứt vào một góc.
Lam Tử Tuyết nhắm đầu, gục đầu xuống tay, lặng lẽ cảm nhận nỗi đau nhen nhóm trong lồng ngực, ngày càng lan rộng, đã sớm chiếm đóng tim cô. Thuốc của Milada chẳng có tác dụng gì cả, cô đã uống được một lúc rồi mà vẫn thấy lồng ngực đau thắt, đau đến không thở được.
Một tuần cứ thế trôi qua. Việc Tạ Phong đột nhiên biến mất cũng không khiến các nhân viên bàn luận nhiều, dường như đã là chuyện hiển nhiên. Lam Tử Tuyết đã biết được nguyên nhân các đồng nghiệp có ấn tượng xấu với mình, trong một tuần này luôn cải thiện quan hệ với mọi người. Tính cách Lam Tử Tuyết trưởng thành trầm ổn, không quá nhiệt tình nhưng luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác, rất nhanh liền có được thiện cảm của mọi người. Nếu cô không làm vậy e rằng chưa bị Tạ Phong đá ra khỏi công ty đã bị ánh mắt ghẻ lạnh của mọi người giết chết rồi.
Tạ Phong chưa trở về, nhưng có một người lại đến.
"Gần đây chị còn đau đầu, tức ngực, khó thở, hay mơ thấy ác mộng nữa không?"
"Không!"
"Vậy gần đây chị có uống thuốc thường xuyên không?"
"Có!"
"Tôi muốn sắp xếp một cuộc xét nghiệm tổng quát, được chứ?"
"Đương nhiên!"
Truyện khác cùng thể loại
211 chương
55 chương
363 chương
29 chương
139 chương
57 chương
16 chương
75 chương
15 chương
20 chương