Ánh nắng nhè nhẹ của buổi sáng mùa đông vô tình làm Lam Tử Tuyết thức giấc, cô nghiêng người, bất giác phát hiện bên cạnh mình không có ai, chỉ có chiếc áo khoác dày đắp trên người cô vẫn còn vương vấn mùi hương của người đó. Nhớ đến chuyện phát sinh đêm qua, khuôn mặt Lam Tử Tuyết bỗng dưng đỏ bừng, cả người đều cảm thấy đau nhức. Có phải mình như vậy là quá vội vàng rồi không? Lam Tử Tuyết vẫn còn đang chìm trong suy tư thì cửa phòng bật mở, cô vội vã chui đầu vào trong chăn, nhắm tịt cả hai mắt. Bích Chi trông thấy phản ứng này của Lam Tử Tuyết thì bật cười ha hả, khiến Lam Tử Tuyết xấu hổ chui đầu ra khỏi chăn, nghẹn nửa ngày vẫn không nói được câu nào. “Cậu... cậu...” “Sao hả, Tạ phu nhân? Người vừa mới lên chức đã muốn ức hiếp ta rồi sao?” Bích Chi vờ khom người hành lễ “Tiểu nữ biết sai rồi ạ! Mong người thứ tội!” Lam Tử Tuyết không giận nữa, bật cười, Bích Chi luôn là người khiến cô vui vẻ. “Cậu thấy sao rồi? Có đau quá không? Có cần bôi thuốc không? Có muốn ăn gì không?” Một loạt câu hỏi của Bích Chi khiến Lam Tử Tuyết đỏ mặt, chẳng lẻ cô cũng biết rồi sao? Bích Chi đương nhiên không để ý nhiều như vậy, thấy Lam Tử Tuyết cúi đầu liền nghĩ cô không vui, vừa bưng thức qua vừa thở dài: “Cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều! Cũng đừng trách anh ta, trong chuyện này vẫn là anh ta chịu thiệt!” “Haizz, tội nghiệp! Anh ta vẫn là không có được tự do của riêng mình!” “Chịu thiệt?” Lam Tử Tuyết hoài nghi nhìn Bích Chi đang tự vả miệng mình vì tội nhiều chuyện. “Ý cậu là sao?” “Cậu nghĩ sao về chuyện lần này?” Đồng Văn đăm chiêu quan sát biểu tình trên mặt Tạ Phong “Lần này chuyện không hề nhỏ đâu!” Tờ báo trong tay bay đến người Tạ Phong, đề rõ chủ tịch đã sớm rửa tay gác kiếm của DG đã lên tiếng xác nhận về việc Tổng giám đốc DG sẽ kết hôn trong tháng tới. “Tạm thời chưa có đối sách.” Tạ Phong bỏ hai tay vào túi, như một bức tượng đồng lặng người trước cửa sổ. Đồng Văn thở dài, ngay cả Tạ Phong cũng cảm thấy mịt mờ rồi sao. “Cậu có biết là ai đứng sau không?” “Hừ, cần gì phải nghĩ! Người có thể giựt dây cô ta đương nhiên là người gì đức hạnh của ả rồi!” Giọng hắn lạnh tanh, gương mặt không chút biểu tình giận dữ nhưng lòng bàn tay đã sớm nắm chặt, hận chính mình đã quá sơ xuất. Cả căn phòng rơi vào trầm mặc, ngay cả tiếng hít thở cũng chứa đầy lo âu và suy tư, rất lâu sau, Tạ Phong mới nhàn nhạt mở miệng: “Người tôi lo là cô ấy!” Con gái sắp lấy chồng, hơi nữa còn là một nhân vật lớn, Nhạc Vận đương nhiên vui mừng khôn xiết. Đúng là trong họa có phúc. Lam gia mấy ngày nay đều tràn ngập người ra vào, đều là đến chúc mừng đồng thời tạo dựng quan hệ, nhờ vả này kia, quà đã sớm để chật nhà. Lam Tử Trình buồn rầu nhìn người sau nối đuôi người trước ra ra vào vào, chỉ biết đẩy xe đưa Lam Chấn Vũ ra sau này, tránh xa nơi thô tục này. Những ngày qua cậu rất phiền lòng, ngày ngày nhìn thấy mẹ và chị ba hạnh phúc, cậu đương nhiên cũng cảm thấy vui lây. Nhưng còn chị hai thfi sao, những thứ này vốn dĩ là thuộc về chị ấy, là chị ba và mẹ dùng mọi thủ đoạn giành lấy, mà cậu, lại đang bao che cho họ. Có lẽ tội lỗi của cậu so với họ còn nặng hơn gấp bội lần. Chỉ còn mấy ngày nữa là đến Tết, mọi chuyện chuẩn bị trong nhà đều do Lam Tử Trình lo liệu, hôm nay cậu lại phải đi mua sắm những thứ cần thiết cả ngày. Xe buýt tuyến cuối cuối cùng cũng chịu dừng lại trước mặt cậu, Lam Tử Trình vội vã chạy lên, nếu như lỡ chuyến này, có lẽ cậu phải cuốc bộ về mất. Chiếc xe buýt cuối ngày rất vắng vẻ, chắc mọi người đều đang ở nhà ấm cúng bên gia đình, chứ chẳng ai lại chạy đôn chạy đáo khắp nơi như cậu. Lam Tử Trình thả người xuống ghế trống cạnh cửa sổ, nhắm mắt mệt mỏi, còn một đoạn nữa mới đến nhà, cậu nhanh chóng chìm vào cơn mơ, radio bắt đầu phát bài hát cậu thích nhất. “Duyên phận quả thực rất thần kì Mới khiến những người không liên quan như chúng ta quen biết nhau Yêu nhau Vậy nên đừng bao giờ chạy trốn khỏi vòng tay em Con tim này một em sẽ khó chịu biết bao.” Tiếng bước chân chầm rãi trầm ổn lại đều vang lên bên tai, Lam Tử Trình hé mi mắt, người đàn ông ngồi cạnh cậu cao lớn đạo mạo khoác một cái áo lông lớn khiến cậu thấy ấm áp. “Anh bạn, lúc nào đến trạm cuối cảm phiền gọi tôi dậy. Cảm ơn!” Không quan tâm người đàn ông kia có đồng ý hay không, cậu lại dụi đầu vào cửa sổ ngủ tiếp. Khóe môi người đàn ông giật giật rồi lại hạ xuống, vẽ thành một nụ cười nhàn nhạt. “Này, này!” Lam Tử Trình vì bị lay tỉnh mà cáu giận, cậu ghét nhất chính là không được ngủ tròn giấc “Kêu cái gì mà kêu, không thấy người ta đang ngủ à!” Chợt nhớ mình đang ở trên xe buýt, cậu dụi dụi đôi mắt tỉnh ngủ, vội vàng xin lỗi. Đối mặt với lời xin lỗi của cậu, người đàn ông kia chỉ ừm một tiếng, nhắc nhở:“Đến trạm cuối rồi kìa.” Hàng chân mày đen tuyền hơi cau lại. “À,... tôi biết rồi! Cảm ơn anh!” Lam Tử Trình cuống qua cuống quít lách người xuống xe, đến khi hai chân chạm đất, cậu đã không ngừng thở dốc. Lúc nãy lúc đi ngang qua người anh, cậu cảm nhận được tim mình đập nhanh, hơn nữa, hình nhưu hai người còn đụng chạm da thịt. Lam Tử Trình, bình tĩnh! Mau bình tĩnh lại! “Á!” Lam Tử Trình giật mình trố mắt nhìn vật nặng đang đè trên vai cậu, ánh nhìn tràn ngập sự mơ hồ hướng tới người đàn ông to lớn đang chắn gió phía sau cậu. “Trời rất lạnh!” Giọng người đàn ông ôn tồn rất dễ nghe khiến cậu có thiện cảm. Nhưng mà trời lạnh thì anh phải mặc áo mới đúng chứ? Lam Tử Trình còn chưa kịp hỏi người kia đã trả lời. “Cậu ốm yếu.” Lam Tử Trình bất giác nhìn lại mình, cậu dù thế nào vẫn là 1m7 có hơn, 50 kg thừa, nhưng so ra với người đàn ông kia thì đúng là ốm thật. Lam Tử Trình gật gù hiểu ý, đầu cứ như gà mổ thóc. Hình như phía sau truyền đến tiếng cười khẽ, Lam Tử Trình đỏ mặt cúi đầu. “Còn chưa về sao?” Người kia lại tỏ vẻ thiện ý nhắc nhở. “Ờ,.. ừm,... tôi về đây! Tạm biệt anh!” Lam Tử Trình như được giải thoát, cắm đầu chạy như điên về nhà. Người đàn ông đứng lặng trong gió lớn, ánh mắt nheo lại nghiền ngẫm, cầm di động gọi cho trợ lí. “Đưa xe đến đón tôi về, tiện thể điều tra cho tôi một người.” Đến khi Lam Tử Trình về đến nơi thì trời đã tối hẳn, hình như tiếng cười đùa vui vẻ trong nhà càng lớn hơn, có thể nghe rõ tiếng cười nói của mẹ cậu. Lê từng bước nặng trịch vào nhà, Lam Tử Trình nhìn người đàn ông cao lớn đang ngồi trên ghế sofa. “Sao anh lại ở đây?” Lam Tử Trình đầy phẫn nộ hỏi. “Tử Trình, con nói gì vậy?” Nhạc Vận nhíu mày “Còn không mau chào anh rể đi!” “Không!” Lam Tử Trình hai tay bấu chặt, chỉ bỏ lại một tiếng rồi đi mất. “Cái thằng này!” Nhạc Vận tỏ vẻ không hài lòng, đúng là nuôi chiều nó quá mới sinh hư như vậy! Bà ta quay sang Tạ Phong tiếp tục cười nói như thường. Tạ Phong chỉ thỉnh thoảng gật đầu, gật đầu vài cái cho có lệ, ánh mắt toàn bộ đều đặt lên người Lam Tử Yên khiến hai má cô ta hồng hồng, hia mắt không ngừng tỏa ra lửa tình nồng nhiệt. Nhạc Vận thấy vậy liền cười thầm, con gái bà ta đẹp như vậy, sớm muộn gì Tạ Phong cũng sẽ yêu nó thôi. Nghĩ thế nên Nhạc Vận lấy cớ đi làm đồ ăn, để hai người lại trong không gian rộng lớn. Lam Tử Yên dùng tay rẽ mái tóc nhuộm màu hạt dẻ óng mượt, ra vẻ ngượng ngùng nhìn Tạ Phong. Hắn cũng rất phối hợp khẽ mỉm cười đáp lại. Chợt lao người tới chỗ Lam Tử Yên lấy đi mảnh chỉ dính trên vai cô, giọng hắn trầm thấp, rất có âm sắc: “Sắc đẹp này không nên bị một sợi chỉ cỏn con làm bẩn!” Gương mặt Lam Tử Yên ửng hồng, cả người vô thức nhích lại gần gương mặt Tạ Phong, đôi môi hai người gần nhau trong tích tắc. Thân người Tạ Phong hơi nhích lên, vô tình đụng phải tách trà, một tiếng “choang” vang lên, hắn bình thản cúi người nhặt từng mảnh vỡ. “Để em!” Lam Tử Yên cũng thức thời mà cúi người xuống nhặt những mảnh vỡ thủy tinh trên sàn. khóe môi mím chặt thất vọng, cơ hội đã đến gần như vậy mà lại lỡ mất. Chết tiệt! “Á!” Đầu ngón tay vô tình chạm vào góc nhọn của mảnh thủy tinh, Lam Tử Yên nhăn mặt tỏ ra đau đớn. Tạ Phong trong mặt lộ ra tia cười khó thấy, nắm lấy tay Lam Tử Yên, dùng khăn tay của mình lau đi vết máu, ân cần hỏi: “Không sao chứ?” Lam Tử Yên lắc đầu nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ đáng thương câu dẫn. Điện thoại trong túi Tạ Phong rất đúng lúc mà reo lên, hắn nhìn lướt qua màn hình, tỏ ra áy náy giải thích: “Xin lỗi, tôi có việc!” Lam Tử Yên có đôi chút tiếc nuối, rất muốn giữ Tạ Phong lại nhưng đành phải lấy lùi làm tiến, nở nụ cười thông cảm, mở cửa tiễn Tạ Phong. Tiếng nước chảy cứ vang lên không ngừng, Đồng Văn dường như mất kiên nhẫn mà nhòm người vào bên trong, tay gõ lên vách cửa: “Này, rốt cuộc là cậu còn muốn ở trong đó bao lâu nữa hả?” Tạ Phong đóng vòi nước, dùng khăn lau thật kĩ đến nỗi đỏ ửng cả hai tay, ngẫm nghĩ một lúc mới rời khỏi nhà vệ sinh, nếu không phải Đồng Văn cứ kêu ca thúc giục, hắn nhất định sẽ rửa đến khi xóa sạch dấu vết mới thôi. “Cuối cùng cũng sạch rồi à?” Đồng Văn ngáp ngắn ngáp dài, mấy ngày nay hắn đều vì suốt ngày chạy đi chạy lại với người kia mà ngủ không đủ giấc, hai mí mắt sắp dính vào nhau luôn rồi. “Cậu mới mắc bệnh ưa sạch sẽ à? Mọi khi đâu có như vậy!” Đồng Văn rõ ràng đã biết còn cố ý trêu chọc. Tạ Phong lườm hắn một cái. Đồng Văn điếc không sợ súng, vẫn tiếp tục nói: “Người ta là đại mĩ nhân đấy! Được nắm tay người ta đã là phúc ba đời nhà cậu rồi đấy!” Tạ Phong rút một điếu thuốc, không thèm đôi co với Đồng Văn, trong làn khói mờ ảo, hắn lạnh lùng đáp: “Người như cô ta, đụng vào chỉ làm bẩn tay.” Hắn nhíu mày nhìn bàn tay đầy vết chai của mình, khóe môi vẽ thành một nụ cười “Hơn nữa, cô ấy sẽ không thích.” Đồng Văn bĩu môi, khắp người đều nỗi da gà. Làm việc chung với Tạ Phong bao nhiêu năm, đã quá quen với cái tính lãnh đạm của hắn, đột nhiên biến thành một người u mê ái muội vì tình, đột nhiên không thích ứng kịp. “Hình như lúc nãy cậu khen cô ta xinh đẹp” Tạ Phong ngẩng đầu liếc Đồng Văn “Có cần tôi nói cho Bích Chi nghe không?” “Cậu... cậu!” Đồng Văn nói không ra lời, rốt cuộc cuối cùng kẻ chịu thiệt vẫn là hắn. Tạ Phong hai tay cho vào túi, từng bước vững chãi mà rời khỏi hành lang, lúc Đồng Văn đuổi kịp hắn liền nhét vào trong tay Đồng Văn một cái khăn trắng có vết máu. Đồng Văn nắm chặt khăn trong tay, cười đắc ý. “Muốn dùng cái thai đó để trói chân tôi? Phải xem người đó có bao nhiêu bản lĩnh!” Muốn tên mình nằm cạnh tên hắn trong tờ hôn thú? Còn phải xem người đó là ai!