Một bà già và một phụ nữ trẻ hơn ngồi với nhau trong vườn, dưới gốc cây anh đào già. Người giáo viên danh tiếng và cô sinh viên yêu quý năm xưa của bà. Anya và Alexandra. Nicky đứng trong nhà Anya, chăm chú nhìn hai người qua cửa sổ. Họ uống cà phê trên chiếc bàn sắt, và sôi nổi trò chuyện như vẫn thế. Trông họ thật thoải mái. Anh nhận thấy người trợ lý cũ của anh vẫn đáng yêu như thuở nào, dù mái tóc đen của cô cắt ngắn hơn. Chiếc áo vét bằng vải kẻ màu xám của cô cắt may rất khéo, rất hợp với bộ váy ngắn. Nổi bật nhất là cặp chân tuyệt đẹp. Cô đeo hoa tai bằng vàng và một dây chuyền vàng vòng quanh cổ. Như thường lệ, cô mặc trang phục ban ngày hết sức trang thanh lịch. Ngồi cạnh Alxa, bà Anya là một bà lớn nổi bật, tác phong rất vương giả, rất ưa nhìn với mái tóc vàng hớp thời trang và trang điểm thật hoàn hảo. Anya mặc bộ đồ bà gọi là quần áo làm việc: quần fflanen mềm màu xám, áo sơmi lụa trắng và áo khoác ngắn tay màu xanh nước biển. Nó làm cho bà có vẻ rất Anh. Liếc nhìn đồng hồ, Nicky vừa bước ra vườn vừa nói: − Xin chào các quý bà! Cả hai ngừng nói chuyện và nhìn anh, Alexa nhảy bật lên, chạy đến với Nicky và vòng tay ôm lấy cổ anh. − Tôi xin lỗi đã đến sớm một chút làm gián đoạn thời gian của cô với bác Anya - Nicky nói. Anh liếc nhìn bà bác - Cháu xin lỗi. − Không sao đâu, đằng nào thì chúng tôi cũng đã xong cuộc thảo luận dài và thú vị rồi. Ngồi xuống đây, Nicholas thân mến . Bác không chịu được cái kiếu cháu cứ lảng vảng đâu đó như một người hầu vậy . Nicky cười vang lúc rảo bước đến cái ghế bằng sắt xếp quanh bàn và ngồi xuống . Quay sang Alexandra, trìu mến chạm vào cánh tay cô, bà Anya nói: − Tuần trước cô đã bảo Nicky làm một việc cho cô, và hẳn là cả cho em, Alexa ạ. Cô cho là Nicky đến để báo cáo với cô thôi. Alexa hết nhìn bà Anya đến Nicky, vẻ bối rối . − Mấy tuần trước, bác Anya đã nghĩ là cô không đến dự tiệc sinh nhật bác ấy vì Tom Conners - Nicky nói - Bác ấy gợi ý tôi hỏi thăm tin Tom, tìm hiểu xem anh ấy đang làm gì và tình hình anh ấy nói chung. − Em hiểu - Alexa lẩm bẩm, cô ngồi rất lặng lẽ - Em biết anh ấy vẫn ở Paris. Khi nhận được giấy mời của cô, em đã gọi điện đến văn phòng của Tom. Rồi em đặt máy lúc anh ấy trả lời . Em cho rằng em đã mất bình tĩnh . − Vậy là cậu ấy vẫn ở trong tâm tưởng em - Anya nói - Cô cho là rất nhiều nữa - Bà cảm thấy Nicky ủng hộ nhận định của bà . − Vâng, thưa cô Anya. Cô thấy đấy, em muốn giải thoát cái chuyện dỡ dang này đi. Lúc ấy có lẽ em mới có thể bắt đầu một cuộc đời mới . − Hay lắm! - Bà Anya xác nhận - Vậy là chúng ta đã làm cho em một việc đòi hỏi phải dày công. Hay đúng hơn là Nicky đã làm bằng mọi giá . Alexa gật đầu . Lúc này, cô nôn nóng muốn nghe anh nói gì . − Tôi đã liên hệ với nhiều nơi - Nicky bắt đầu nói, anh nhìn thẳng vào Alexa - Tom chưa lấy vợ, cũng không gặp gỡ một ai đặc biệt . Dù sao tôi cũng nghe tin là không ít phụ nữ lượn quanh anh ấy . Tom vừa được thừa kế tiền nong của một người họ hàng, và đã mua một dinh cơ ở Provence. − Có nghĩa là anh ấy đã rời Paris? - Alexa đánh bạo hỏi . − Tôi không biết - Nicky đáp - Tôi e rằng cô đã có toàn bộ những gì tôi phát hiện, Alexa ạ, không kể việc anh ấy vẫn khoẻ và sung sức, và theo lời cô bạn Angélique của tôi, thì Tom vẫn điển trai như thường . Alexa bỗng cảm thấy nhẹ hơn hẳn trong những năm qua. Dường như một gánh nặng đã cất khỏi ngực cô. Cô mỉm cười . − Cảm ơn anh đã làm một việc vất vả, Nicky. Em nợ anh chuyện này. Đã đến lúc chúng ta thảo luận về bộ phim chưa hở anh? Cuối ngày hôm nay chẳng hạn? − Tôi e là không được - Nicky nói và liếc nhìn đồng hồ - Tôi rất tiếc, Alexa ạ, nhưng tôi phải về nhà thay đồ . Tối nay tôi có một cuộc hẹn ăn tối đặc biệt - Anh đứng dậy, đến gần Anya và hôn lên má bà - Chắc bác sẽ vui khi nghe tin cháu mời Maria ăn tối . − Bác thực sự hài lòng, nó là một phụ nữ trẻ rất đáng yêu - Anya đáp và vỗ tay nhẹ . Nicky đi vòng quanh bàn đến bên Alexa và hôn cô: − Nếu cô rỗi chúng ta có thể đi ăn trưa mai. − Vâng được, anh Nicky. Chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu? − Tôi sẽ đưa cô đến Le Relais ở Plaza Athénée . Chúng ta gặp nhau lúc một giờ nhé. − Vâng - Alexa đáp . Anya đứng dậy, khoác tay anh và cùng anh đi vào nhà: − Cảm ơn Nicky vì những tin tức của Tom. Bác đánh giá cao việc này . − Cháu nghĩ Alexa cũng thế - anh nói khẻ bằng giọng tin tưởng - Bác có thấy trông cô ấy nhẹ hẳn người đi không? Có lẽ vì biết anh ấy vẫn còn độc thân. − Có lẽ vậy - Anya đáp, không chắc chắn lắm . Suốt bao năm dài làm cô giáo, bà đã học được một điều: phụ nữ trẻ có thể rất phức tạp . − Cô rất vui vì em không cho cô là bà già hay xen vào chuyện người khác - Anya nói với Alexa sau khi tiễn Nicky ra về, bà trở lại bên chiếc bàn dưới gốc hoa anh đào - Một số người có thể thế, em ạ. − Thứ nhất là em chưa bao giờ nghĩ cô già, Và thư hai, cô không can thiệp - Alexa quả quyết - Biết trước là sẵn sàng trước, cô ạ . Em tin là cô nghĩ như thế, có phải không ạ ? − Hoàn toàn đúng . − Em rất ngạc nhiên là không bị Nicky trách - Alexa buột miệng - Nicky và Larry vẫn cảnh báo em về Tom. Cả hai vẫn bảo Tom chỉ làm em khổ thôi. − Cô biết Nicky hay chọc tức người khác, nhưng nó là người tốt bụng, Alexa. Chúng ta phải thấy rằng Nicky không nhận xét sai. Cả Larry cũng vậy . − Cô bao giờ cũng đúng - Alexa nhìn cô giáo cũ chăm chú, và hỏi châm chọc - Mấy phút trước, Nicky có nhắc tới Maria Franconi phải không ạ? Anh ấy có ngụ ý gì chăng? − Cô tin là thế - Anya ngồi lại, bà ngoảnh mặt đi giây lát, cố nén tiếng cười nghẹn trong cổ . Rõ ràng là Alexa rất sửng sốt trước lời tuyên bố hẹn ăn tối của Nicky. Bà biết Alexa và Maria đã gây gổ với nhau trước khi tốt nghiệp, và mất cả tình bạn bè . − Em không tin được! Em nhất định không tin. Anh ấy có vợ rồi . Với Connie Aykroyd - Alexa lắc đầu . − Không kéo dài hơn đâu. Nicky đã chuyển đi từ lâu rồi, và cô cho rằng nó có thể hẹn hò với người phụ nữ khác nếu nó muốn . Và nếu người phụ nữ ấy bằng lòng . − Rõ ràng là Maria Franconi bằng lòng rồi! Ôi cô Anya, thật là một sự hoà trộn khó hiểu! − Ồ, thế mà cô không biết đấy . Nicky hoàn toàn mê đắm cô ấy . − Thực thế ạ? Lạ thật đấy . Còn cô ấy thì sao? − Maria có vẻ rất khá . Và mãn nguyện vì đã giảm được 23 không. − Maria béo lên à? - Alexa nói rồi cười phá lên. Cặp mắt cô hẹp lại - Ôi trời ạ, em cho tất cả là vì món mì ống thôi. Anya thoáng cười đáp lại. Bà buồn cười thấy Alexa có ác ý một lần trong đời . Bà nói: − Ít ra thì nó cũng đã làm một việc gì đó về trọng lượng . Nhưng nghe giọng em, cô thấy em vẫn còn khó chịu vì Maria và "hành động phản bội" của cô ấy. Có hồi em đã gọi thế phải không? − Cô ấy là một kẻ phản bội - Alexa đáp, giọng cô đanh lại. − Sau từng ấy năm, em vẫn không sẵn sàng kể cho cô nghe chuyện ấy sao? − Vâng, thưa cô Anya. Chuyện ấy kinh khủng quá, rất khó chịu, và cô ấy là người tệ nhất với em. Anya biết tốt nhất là không nên thúc ép. Bà nói: − Jessica cũng đã ở đây, và cô nghe tin Kay Lenox sắp đến . Cô chân thành mong cả bốn em sẽ chôn vùi, xoá bỏ những chuyện bất đồng . Alexa chú ý đến vẻ xót xa nhẹ nhàng trong giọng bà Anya. Cô đưa tay vỗ nhẹ vào bàn tay bà: − Tất nhiên là chúng em sẽ thế - Cô cười, rồi tuyên bố - Em sẽ đánh cả bọn để bắt chúng quy phục! Anya bật cười: − Ôi Alexa, em có thể làm ta cười bất cứ lúc nào em muốn, nhất là lúc em cố tỏ ra khắc nghiệt . − Em là người khắc nghiệt, cô ạ. − Không đâu - Anya hơi rùng mình và đứng dậy - Trời lạnh hơn rồi, Alexa, chúng ta vào nhà thôi. Em nhìn kìa, mặt trời đã khuất sau đám mây. Họ cùng đi đến ngôi nhà cổ xinh đẹp . Anya dẫn đường, còn Alexa theo bà vào thư viện nhỏ . Anya đi quanh phòng, bật đèn rồi bảo Alexa: − Alexa, em nhóm lửa hộ cô. Cô thấy rét . − Em làm ngay đây - Alexa đáp và quỳ trước lò sưởi . Trong lò có sẵn nhiều mảnh báo cuộn tròn và những dăm gỗ, và cô tìm thấy diêm trong cái giỏ bằng đồng đựng đầy củi . Giấy báo bùng cháy, cô quỳ cho đến lúc đám dăm gỗ bắt cháy, cô cho thêm vào mấy thanh củi rồi đến bên chiếc ghế bành bọc nệm và ngồi xuống . Anya ngóc đầu lên khỏi chồng gối trên chiếc ghế đối diện: − Cảm ơn em, Alexa. Anya nói tiếp câu chuyện lúc trước: − Em đã làm một việc tốt cho tôi và cho em. Giải quyết với Tom Conners. Nếu em thấy cần ra đi, thì cứ đi. Sống cuộc đời mới không có anh ta. Sẽ có ngày em gặp người đàn ông khác - Bà nhìn Alexa bằng cái nhìn nghiêm nghị - Cô thực sự ngạc nhiên thấy em chưa sẵn sàng làm việc ấy . − Nhưng em có làm đấy chứ, cô Anya. Với Jack - Tên anh ấy là Jack Wilton. Anh ấy là hoạ sĩ, rất có tài và thành đạt . Anh ấy muốn cưới em. − Còn em thì sao, Alexa? Em thấy thế nào ? − Em rất thích Jack, nhưng... - Cô lắc đầu - Không giống như Tom. Cô cắn môi và ngoảnh đi. Cuối cùng, lúc nhìn lại Anya, cặp mắt cô phiền muộn: − Em quá cầu toàn nên không thể lấy một người mà trong lòng mong mõi người khác - Alexa nói . − Đúng vậy, lúc nào em cũng là một phụ nữ trẻ trọng danh dự . Nhưng danh dự có đáng là danh dự không nếu thiếu lòng can đảm? Em đừng sợ đương đầu với Tom, và cả với Jack nữa, nếu cần phải thế. Dũng cảm lên, và phải thành thực trong lúc đối mặt . − Em biết, và cô nói đúng, cô Anya ạ . Anya cười khích lệ cô, rồi liếc nhìn toàn bộ cái bàn nhỏ trong góc phòng . − Điện thoại ở đằng kia. Em gọi cho Tom đi. Xem cậu ta phản ứng ra sao khi nghe giọng em. Alexandra thấy mình run lên giây lát trên ghế . Nhưng rồi cô đứng dậy và bước qua phòng . Bàn tay cô run rẩy lúc nhấc ống nghe, nhưng làm ra vẻ không biết đến điều đó, cô quay số trực tiếp của cô ở văn phòng . − Tom Conners đây - Anh trả lời sau hồi chuông thứ hai. Cô thấy không thể thở nổi . Dựa vào bàn, cô nuốt nước bọt, miệng cô khô khốc . − Tom Conners đây - Anh trả lời lần nữa, giọng anh trầm trầm . − Chào anh Tom... Cô cắt ngang: − Alexa! Em đang gọi từ đâu thế? − Em đang ở Paris, Tom ạ. Anh khoẻ không? − Anh khoẻ, vẫn khoẻ. Em đến vì công việc? − Đại loại thế - Cô đáp, và mừng vì giọng cô bình thường - Thực ra là em đến mừng lễ kỷ niệm sinh nhật lần thứ 85 của cô Anya. − Khó mà tin bà Anya 85 - Tom nói và cười vang - Anh mong là đến tuổi bà, trông anh vẫn được như bà . − Em cũng thế - Alexa đồng ý . − Chúng ta có thể gặp nhau được không, Alexa? Em có thời gian không? Cô thấy vừa yếu đuối vừa nhẹ lòng khi nghe những lời ấy: − Có ạ. Em cũng muốn gặp anh. Bao giờ hở anh? − Trưa mai được không? − Em không thể . Em đã hẹn ăn trưa mai với Nicky Sedgwick rồi . Em sắp làm cùng anh ấy một bộ phim vào cuối năm nay, và chúng em có nhiều việc phải bàn . Vì thế em không thể thay đổi được . − Không sao. Thế tối mai? Em rảnh chứ? − Vâng. − Chúng ta đi ăn tối nhé? − Vâng, được, anh Tom. − Em đang ở đâu? − Khách sạn Meurice. − Khoảng sáu rưỡi anh sẽ đến đón em, được không? − Vâng. Hẹn gặp anh. − Thật tuyệt vời - Cô nói và đặt máy . Alexa đứng, tay nắm chặt ống nghe và nhìn bà Anya trừng trừng . Anya cười phá lên: − Cuối cùng cũng không đến nỗi khó quá, phải không? − Không khó, nhưng em run quá . Run hết cả người . Em tưởng chừng như em vẫn đang yêu anh ấy . − Có lẽ thế thật . Nhưng em sẽ không biết em thực sự cảm thấy ra sao, cho đến lúc gặp Tom tối mai.