Cốc cốc... “Chủ tử, nước thuốc đã được đun xong, có cần khiêng vào trong phòng luôn không ạ?” Thanh âm cung kính của Vãn Hoa vọng vào từ ngoài cửa. In lại một nụ hôn nhẹ nơi chóp mũi Thụ Thanh, Mộ Hàm mới vừa lòng đứng dậy: “Khiêng vào đi.” “Dạ.” An trí mộc dũng xong, Vãn Hoa đang định tới giúp Thụ Thanh cởi bỏ y sam, mâu quang của Mộ Hàm lập tức liền hiện lên tức giận, không biết đã ra tay như thế nào, một luồng chưởng lực vô cùng lớn đã phóng tới khiến Vãn Hoa đập mạnh vào trên bức tường cách xa mười bước phía sau, chật vật rơi xuống mặt đất. “Hắn là người ngươi có thể chạm vào sao?” Thanh âm lãnh như băng bao hàm phẫn nộ, làm cho người ta cảm nhận được hàn ý lạnh đến tận xương. Không dám lau đi vết máu trên khóe miệng, Vãn Hoa mang theo gương mặt tái nhợt, quỳ hai đầu gối chấm đất: “Thuộc hạ đáng chết, xin chủ nhân trách phạt.” Áp chế lửa giận, Mộ Hàm lạnh lùng nhìn kẻ đang quỳ gối trước mặt: “Lui ra.” “Dạ.” Cước bộ của Vãn Hoa có chút hư nhuyễn, nhưng vẫn rời khỏi phòng rất nhanh. Nhìn thoáng qua cánh cửa đã đóng chặt, Mộ Hàm đứng lên, dùng ngón tay điểm vào thụy huyệt của Thụ Thanh, cởi bỏ vạt áo hắn, rút đi lớp y sam mỏng trên người đối phương, nhìn làn da tái nhợt dần dần hiển lộ ra trước mắt, hô hấp của Mộ Hàm cũng trở nên dồn dập, y dùng ngón tay chạm đến thân hình chỉ còn da bọc xương của Thụ Thanh, vẻ gầy yếu không hề có mỹ cảm lại vẫn khiến Mộ Hàm tâm động không ngừng. Chứng kiến thân thể Thụ Thanh từ từ quang lõa, hơi thở của Mộ Hàm cũng dần trở nên bất ổn, nhắm lại song đồng tràn đầy lửa nóng, chờ đến khi mở ra lần nữa, toàn bộ tâm tình trong mắt đã bị áp chế xuống tận đáy lòng, y bế Thụ Thanh lên, mềm nhẹ đặt vào trong mộc dũng ngập đầy nước thuốc, nhìn làn da kia dần dần huân hồng, tâm Mộ Hàm mới chính thức buông lỏng. Y lẳng lặng canh giữ ở bên cạnh Thụ Thanh, cho đến ba canh giờ sau, mới đem Thụ Thanh vớt ra, vội ôm vào trong ngực, thấy hắn vô thức run rẩy co giật vì lạnh, Mộ Hàm rất nhanh liền vận công đem thực khí trong người mình truyền vào thân thể Thụ Thanh, cảm giác được thân mình cứng ngắc của hắn dần dần mềm ra, Mộ Hàm mới vươn tay kia, lấy xuống chiếc khăn đã vắt sẵn bên cạnh, cẩn thận lau khô từng phiến da thịt trên cơ thể Thụ Thanh. Dàn xếp xong xuôi hết thảy, tiếng gõ cửa cũng lại lần nữa vang lên. “Chủ nhân, máu tươi đã mang tới.” In lại một nụ hôn nhẹ trên môi Thụ Thanh, Mộ Hàm mới đứng dậy: “Bưng vào.” Vãn Hoa nhẹ đẩy cửa bước vào phòng, đem một bát đầy máu tươi đưa tới trong tay chủ nhân: “Chủ nhân, thuộc hạ xin cáo lui.” Mộ Hàm nhìn lướt qua sắc mặt tái nhợt của Vãn Hoa, mở miệng lạnh lùng nói: “Tới dược quán lấy một lọ Hồi Nguyên đan đi.” Trong mắt Vãn Hoa hiện lên một tia cảm kích: “Tạ chủ nhân.” “Đi ra ngoài đi!” “Dạ.” Lại đỡ Thụ Thanh tựa vào trong ngực, trút hết chén máu tươi vào miệng mình, Mộ Hàm mới thật cẩn thận đem môi mình dán lên đôi môi không có chút huyết sắc của Thụ Thanh, hương vị huyết tinh rất nhanh liền lan tỏa trong miệng hai người, chờ đến khi đã đem giọt máu cuối cùng rót xuống bụng Thụ Thanh, Mộ Hàm mới buông ra thần cánh hoa mềm mại của đối phương. Ủng Thụ Thanh vào lòng, nhìn khuôn mặt hắn đang dần chuyển biến tốt, khóe môi Mộ Hàm liền lan tỏa ý cười, y từ từ nhắm mắt lại, chậm rãi tận hưởng loại cảm giác thoải mái này, thì ra có thứ để vướng bận lại tuyệt vời đến thế, tuy rằng y không thể giải thích được vì sao người mình chọn lại là một Thụ Thanh chỉ mới gặp qua vài lần, nhưng trái tim y dường như đã sớm nhận định hắn, cõi lòng đắm chìm trong hạnh phúc ấm áp dào dạt, cảm giác kỳ diệu này khiến tiếu ý của Mộ Hàm càng thêm phần ôn nhu...