Ba Người Nam Nhân Ta Đều Yêu
Chương 55
“Ân. . . . . . Đủ, đủ rồi . . . . . Ân a. . . . . .”
Ta mở to mắt, dùng sức vặn vẹo thân thể, muốn chạy thoát khỏi dục vọng như biển cả này.
“Không đủ, không đủ, vĩnh viễn cũng không đủ. . . . . .” Hắn gầm nhẹ, gắt gao ôm lấy thắt lưng ta, đôi mắt màu lam hiện lên quang mang. “Ta chờ nhiều năm như thế, sao có thể đủ chứ . . . .”
Hắn liếm cắn vành tai ta, nguy hiểm nói: “Thật muốn đem em ăn đi, như vậy sẽ không sợ em rời khỏi ta nữa.”
“A. . . . . .”
“Sợ hãi ?” Cảm giác được ta run run, hắn cười nhẹ hỏi. “Ha hả, Mặc, em sao có thể đáng yêu đến như thế. . . . kêu thêm vài tiếng nữa đi, ta muốn nghe. Tiếng rên rỉ của em ta nghe tựa như là khúc nhạc động lòng người . . . . .”
“Ngươi. . . . . . Ân, ngươi, ngươi. . . . . . a ân. . . . . .”
Ta muốn nói chuyện, nhưng phát không ra tiếng, tên gia hỏa này rõ ràng là cố ý tăng tốc.
“Ha hả. . . . . .”
Ta chỉ có thể mềm nhũn đánh hắn vài cái cho hả giận, hắn lại tựa như hưởng thụ nheo hai mắt lại.
Đang lúc ta cũng sắp đến cực hạn thì hắn lại tà cười chặn lấy đỉnh phân thân ta, ngăn trở ta phun trào, mà phân thân ở trong cơ thể ta cũng đứng lên.
“Làm gì vậy?”
Dục vọng không thể phát tiết, ta khó chịu cơ hồ muốn khóc.
“Muốn không? Chính mình động đi!”
Ta khó có thể tin nhìn hắn.
“Em không có nghe sao.” Hắn lặp lại một lần nữa: “Ta muốn nhìn thấy em tự mình động.”
Ta hai mắt đẫm lệ lưng tròng trừng trừng nhìn hắn.
Hắn vươn đầu lưỡi liếm liếm mắt ta: “Em giả bộ đáng thương cũng vô dụng, nếu muốn được phát tiết thì chính mình tự động đi.”
“. . . . . .”
Ta bác bỏ lời nói lúc đó, tên gia hỏa này đâu có ôn nhu, săc sóc, hiểu người khác như Địch Tu Tư, hắn vẫn chỉ là một tên hỗn đàn.
Ta ủy khuất nhìn hắn một cái, hắn bất vi sở động, lại buông phân thân của ta ra, dù bận vẫn ung dung nhìn ta.
Miệng ta run rẩy, cắn môi, chỉ có thể không tình nguyện khởi động thân thể, nâng lên thắt lưng.
“Ân. . . . . .”
Phân thân trong cơ thể ma xát với nội vách, khoái cảm trào lên, chân ta mềm nhũn không cẩn thận ngồi xuống, rốt cuộc, lại cư nhiên khiến cho phân thân đâm sâu hơn từ trước tới giờ.
Ta ghé vào trên người hắn, thật lâu vẫn không định thần lại được.
Mà hắn cũng khoái hoạt hừ lên một tiếng, ánh mắt lửa nóng nhìn chằm chằm vào nơi kết hợp giữa hai người, hai tay nắm chặt thắt lưng ta, lại vẫn là khống chế được , không hề cử động.
Ta nhìn dục vọng trong mắt hắn cơ hồ muốn bùng nổ, đột nhiên ta trở nên nhiệt tình ── ta không tin tên gia hỏa này thật có thể khống chế dục vọng của chính mình.
Thế là ta tiếp tục chậm rãi nâng thắt lưng, hai chân run rẩy, chống lên vai hắn mới cuối cùng miễn cưỡng làm cho chính mình chậm rãi nâng lên, chậm rãi hạ xuống, như thế lại làm mấy lần. Tuy rằng dục vọng của ta không được giảm bớt, nhưng hắn cũng chẳng tốt hơn, ta rõ ràng cảm giác được phân thân thật lớn trong cơ thể không nhưng không giảm bớt mà dường như càng mãnh liệt giật giật.
“Em. . . . . .”
Khải Ân căm giận trừng mắt nhìn ta, nhưng cuối cùng vẫn là bại bởi dục vọng cứ không ngừng bành trước nhưng thủy chung vẫn không có chút thư thái nào. Hắn dùng lực nắm chặt thắt lưng, lại bắt đầu rất nhanh trừu sáp.
Một cỗ khoái cảm quen thuộc đánh úp lại, ta một lần nữa khống chế không được mà rên rỉ, cùng hắn trầm luân trong bể *** vọng.
Cảm giác tựa hồ cả một thế kỷ trôi qua, ta cuối cùng cũng chịu không được mà phun ra, mà hắn cũng cuối cùng ở trong hậu huyệt ta, kịch liệt co rút, phun ra dục vọng.
Thân thể mệt đến cơ hồ không có tri giác, nhưng ta cũng không dám dừng lại chỉ để nghỉ ngơi. Thừa lúc Khải Ân còn trầm trong dư vị của khoái cảm, ta giãy dụa ra khỏi người hắn, hai chân như nhũn ra, xiêu xiêu vẹo vẹo hướng đến bên bể. Căn cứ theo kinh nghiệm lúc trước, sau khi thoát khỏi dư vị, Địch Tu Tư cùng Khải Nhĩ khẳng định sẽ lần lượt xuất hiện. Lúc này tình ái đã cơ hồ khiến ta muốn bán cái mạng già này, nếu còn có lần thứ hai, khẳng định xương cốt sẽ không còn?
Chạy trối chết quan trọng hơn!
Nhưng vẫn là chậm một bước.
Ta mới đi về phía trước vài bước, mắt cá chân đã bị người phía sau kéo trở về, một lần nữa té ngã trên đùi hắn.
“Em muốn đi đâu? Mặc?” Hắn từ phía sau ôm lấy ta. “Chồng em còn chưa có hảo hảo yêu thương em, em sao có thể cứ như vậy chạy đi? Thật sự là không ngoan. . . . . .Em nói xem, ta trừng phạt em như thế nào đây?”
Ta trong lòng run sợ quay đầu lại, nghi hoặc vài giây, không xác định hỏi: “Địch Tu Tư?”
“Bingo!”
Hắn tà ác cười cười, cắn vào cổ ta rồi mới mạnh mẽ đem ta kéo vào trong nước.
. . . . . .
Lại một thế kỷ nữa trôi qua, ta ra sức ra khỏi bể, chân mới đụng tới sàn nhà lạnh như băng liền buồn thảm bị người phía sau kéo về.
Khải Nhĩ nhìn ta bằng cặp mắt trong sáng, hướng ta lộ ra chiêu bài khuôn mặt tươi cười.
Ta bám lấy vai hắn, khóc lớn: “Đại gia, ngươi để cho ta nghỉ ngơi một chút được không?”
Ta còn đang khóc thảm cho số phận của mình thì hắn đột nhiên ôm lấy ta ra khỏi bể, ta hai mắt sáng bừng cảm động nhìn hắn. Không nghĩ tới hắn lại đem thân thể hai chúng ta sau khi lau khô liền ôm ta trở về phòng, ném lên giường.
Hắn sau khi cũng nhảy lên giường, phi thường hưng phấn đè ép ta, nói: “Tắm lâu như vậy, da mềm nhũn ra cả rồi, chúng ta đổi lên giường tiếp tục đi.”
Rồi mới mở miệng, mãnh mẽ hôn ta.
Ta chống cự không có hiệu quả, lại bị hắn như lang đói, hung hăng làm một hồi.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
6 chương
171 chương
26 chương
23 chương
34 chương
299 chương
70 chương