Ba Người Nam Nhân Ta Đều Yêu
Chương 41
Ta mở to mắt, trước mặt chỉ toàn một màu đen, sau khi trải qua cảm giác kinh hãi vì mắt bị một thứ gì đó che đi thì ta đã bình tĩnh trở lại, rồi theo tự nhiên, ta đưa tay lên định gỡ chướng ngại vật trước mắt thì lại phát hiện hai tay không thể động đậy, cư nhiên ta lại bị trói. Hai chân cử động, chân cư nhiên cũng bị trói luôn. Ta dồn sức bật dậy nhưng không được, dù vậy vẫn liều mạng giảy dụa. Đến khi thể lực tiêu hao rất nhiều, chỉ có thể nằm đó thở hổn hển mà không thể làm gì được. Đợi hô hấp dần trở nên vững vàng lại, ta vừa định tiếp tục giãy dụa thì hai tay lại bị một người nào đó nhẹ nhàng đè lại .
Tuy rằng không nhìn thấy nhưng ta có thể cảm giác được người kia đang nhìn ta, cự ly rất gần, ngay cả tiếng hít thở của hắn ta cũng có thể nghe được. Lòng ta trở nên căng thẳng, là bọn cướp sao?
“Ai? Đem tôi buộc chặt thế làm gì . . . . . Ngô. . . . . .”
Người nọ không có trả lời, lại thừa lúc ta mở miệng nói chuyện thì đem đầu lưỡi tiến vào, dùng sức hôn ta.
“Ngươi. . . . . .”
Ta lắc đầu, nghĩ muốn thoát khỏi hắn, nhưng hắn lại lấy tay cố định cằm ta lại, liên tục không ngừng quấn lấy. Đầu lưỡi thô ráp, linh hoạt như con rắn ở trong miệng ta sạo chơi khắp nơi, tàn sát bừa bãi một phen rồi mới lại quay lại liếm lấy đầu lưỡi của ta, không ngừng dây dưa. Nước miếng nơi miệng ta bởi vì không kịp nuốt vào mà chảy ra ngoài nhưng người nọ cư nhiên lại đem tất cả nước miếng liếm sạch sẽ.
Bộ người nọ là chó con a?
Đầu ta có chút hắc tuyến. Thừa lúc hắn lại hôn lần nữa, ta dùng sức cắn một cái, vừa lúc cắn trúng đầu lưỡi của hắn. Hắn đau, đầu lưỡi lui ra ngoài nhưng không quá vài giây lại bắt đầu tiến vào. Ta nhất thời kinh ngạc để cho hắn hôn một cái.
Hắn tựa hồ có chút đắc ý, cười khẽ một tiếng. Đầu lưỡi cuối cùng cũng ly khai khỏi miệng ta nhưng lại tiếp tục chiến đấu ở các chiến trường khác rồi lướt tới cổ ta, mà tay hắn cũng không có rảnh rỗi, nắm lấy đầu nhũ ta mà lộng khiến chúng đứng cả lên.
Ngực truyền đến một trận đau đớn, ta lúc này mới phát giác toàn thân đã trở nên lạnh lẽo, hình như là ta chẳng hề mặc gì cả, khi bị hôn mê hẳn đã bị người kia cỡi hết quần áo rồi bị xếp thành hình chữ đại – hình người nằm dang tay dang chân bị trói chặt.
Chiếu theo tình hình trước mắt thì chẳng lẽ mục đích của tên gia hỏa này là hậu đình đáng thương của ta đấy chứ?
Ông nội nhà ngươi, bọn cướp nào mà biến thái thế? Không ngờ còn muốn cướp sắc? Đầu năm nay ngay cả nam nhân cũng bắt đầu trở nên không an toàn, đồng tính luyến ái từ lúc nào mà bắt đầu trở nên chật đất thế này?
Ta càng thêm dùng sức giãy dụa một phen, đương nhiên tay chân vẫn là không thể giãy mở ra. Cuối cùng bởi vì thể lực tiêu hao mà có chút thở hồng hộc, trong khi đó tiếng hít thể của tên cướp biến thái kia so với ta còn muốn nặng nề hơn.
Ta càng thêm giật mình, chính mình sẽ không phải đụng trúng mấy tên cướp đồng tình luyến ái có sở thích đặc thù đấy chứ? Tỷ như thích xài SM gì gì đó.
Xem ra để có thể bảo trụ cái mông của chính mình thì không thể không dùng đến cái kia được.
Ta tỉnh táo lại, hít sâu một ngụm, bắt đầu sử dụng năng lực đặc thù mà mẫu hậu đã giao dịch với tên ác quỷ kia cho ta, nó hẳn có thể trong nháy mắt đem tên sắc lang trên người này đánh bay ra xa. Bởi vì năng lực này sẽ phải tiêu hao tinh thần lực của chính mình nên ngày thường ta cũng không thích sử dụng. Hiện tại dùng ở chỗ này thực là tiện nghi cho hắn quá mà.
Nhưng mà, ngoài dự đoán của ta là ta phát hiện chính mình cư nhiên hoàn toàn không thể sử dụng cái năng lực kia, cái năng lực đó như bị lực lượng nào đó nhìn thấy mà che lấp lại. Đây là chuyện trước đây chưa từng xảy ra. Động tác của người kia càng lúc càng lớn mật, một bên giữ chặt ta, một bên ra sức cắn, liếm đầu nhũ ta, một chút khoái cảm truyền đến cũng không thể ngăn cản sự sợ hãi dần tăng lên trong đầu ta, ta lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi. Chẳng lẽ lần này thật sự là tai vạ khó tránh, lại bị một người không hề quen biết đặt dưới thân?
“Hỗn đản. . . . . . Buông. . . . . .”
Ta dùng hết khí lực toàn thân ra sức giãy dụa, cho dù có thể giãy khai một bàn tay cũng tốt, ít nhất còn có thể có hy vọng. Có lẽ là ông trời phù hộ, trong khi giãy dụa, cư nhiên lại cảm giác được dây thừng trói chặt nơi tay phải tựa hồ có chút buông lỏng, lòng ta vui vẻ, mới nghĩ muốn mở ra thì một cỗ trọng lượng thật lớn đột nhiên đè lên người, thoáng chốc làm cho ta không thể nhúc nhích.
“Ngươi. . . . . .”
Ta sau khi gian nan nói được từ “ngươi” thì cũng không thể nói thêm một lời nào nữa, chỉ có thể phát ra âm thanh ‘đừng…đừng…’ vô dụng, trong cổ họng tựa hồ có một lực lượng kỳ lạ khiến cho ta không thể khống chế cổ họng mình được.
Đến bây giờ nếu còn cảm giác không ra người này có điểm quái dị thì ta đây chẳng phải là đứa ngốc hay sao.
Người này, chẳng lẽ cũng có năng lực đặc thù không ai biết?
Cảm giác bất an trong lòng ta càng lúc càng lớn, người này rốt cuộc là ai? Có thể có lực lượng cường đại như vậy tuyệt đối không phải là người thường.
Người nọ tựa hồ cũng cảm giác được bất an của ta, đột nhiên hừ lạnh một tiếng.
Ta nhảy dựng lên, có loại dự cảm bất hảo.
Quả nhiên, ngay sau đó, từng cơn đau đớn từ dưới hạ thể ta truyền đến ── người nọ cư nhiên không có làm gì mà trực tiếp đưa phân thân tiến vào.
“A!”
Ta thống khổ quát to một tiếng, trước mắt tối sầm, hai mắt đã bắt đầu đỏ lên vì huyết sắc.
Người nọ lại vẫn cứ tiếp tục tiến vào, phân thân kia của hắn thật lớn, từng tấc từng tấc tiến vào trong thân thể ta.
Cỗ áp lực trên người vẫn còn, ta không thể vặn vẹo phần eo, chỉ có thể chịu đựng hạ thể đau nhực như bị xé rách thành hai nửa, miệng há to thở hổn hển, ánh mắt cũng bởi vì đau đớn mà chảy ra nước mắt.
Người nọ vẫn không chịu buông tha ta, tiếp tục đẩy phân thân đi vào. Một tiếng rất nhẹ tựa như thanh âm mạnh lục bị xé nát, cơn đau càng lúc càng nhiều, cảm giác dưới hạ thể chảy ra rất nhiều một thứ chất lỏng ấm áp, xem ra đã bị xuất huyết mất rồi.
Có máu bôi trơn, phân thân của hắn tiến vào thoải mái rất nhiều, nhưng người này lại không lập tức tiến vào, vẫn là không nhanh không chậm làm cho phân thân đây vào từng chút từng chút một.
── hắn là cố ý muốn cho ta thống khổ.
Ta thật đáng thương, ngay cả khí lực cười khổ cũng không có.
Ta rốt cuộc là đã đắc tội gì với tên gia hỏa này? Cư nhiên lại có thể làm cho hắn hận ta đến thế.
Thật hy vọng chính mình có thể ngất đi, nhưng sự thật thường ngược lại, mặc dù đau đớn ngày càng tăng lên nhưng ta càng thêm thanh tỉnh, thậm chí còn có thể cảm giác được nhịp đập thật lớn của phân thân kia khi ở trong cơ thể chính mình.
Giống như đã trải qua một thế kỷ, phân thân hắn cuối cùng cũng toàn bộ tiến nhập vào trong cơ thể ta. Mà ta, cũng bởi vì không thể kiềm được sự tra tấn thống khổ này mà bắt đầu nức nở.
Ta nghẹn ngào, có chút thở không được.
Sao lại dài như thế chứ, nghĩ tới từ trước tới nay chưa bao giờ bị đối đãi như vậy thế là lại càng thêm buồn bực, càng nghĩ càng thống khổ, càng nghĩ càng phẫn nộ, bất chấp tất cả, cũng không quản nước mắt, nước mũi chảy tèm lem, phẫn nộ khóc òa lên.
Tên hỗn đản ngươi, chờ ta trốn được nhất định sẽ đem cả nhà ngươi diệt, đào toàn bộ phần mộ tổ tông nhà ngươi!
Tên gia hỏa kia dường như cảm thấy hành động ta không thể nói chuyện mà chỉ có thế oa oa khóc có chút thú vị, cư nhiên cười khẽ một tiếng. Nụ cười khinh miệt đó ta không cần nghe cũng biết, ta hoàn toàn phẫn nộ rồi, bắt đầu cuồng loạn lên mà khóc to hơn.
Nếu không thể đánh ngươi, ta sẽ dùng tạp âm này làm hôn mê ngươi!
Ông nội nhà ngươi!
Tên gia hỏa kia dường như cảm thấy ta ầm ĩ quá, thế là, lực lượng kỳ quái kia ở trong cổ họng ta tăng lên ── ta bị cấm âm.
Truyện khác cùng thể loại
102 chương
313 chương