Ba Ngày Yêu

Chương 41

Kể từ giây phút biết tin trong bụng cô có một thiên thần nhỏ, cô đã phát hành lệnh cấm vận đối với anh.. mặc dù trong lòng không khỏi ấm ức nhưng suy đi nghĩ lại, đứa bé vẫn là quan trọng hơn tất cả.. và hơn hết dù sao cô cũng đã một lần bất cẩn nên mọi hành động và chế độ ăn ngủ nghỉ của cô đều được anh giám sát chặt chẽ... Ngoài giờ làm việc tại công ty và sau những cuộc gặp với đối tác, anh đều mau mau chóng chóng để trở về nhà..Do tập đoàn anh là tập đoàn lớn, sở hữu rất nhiều công ty và chi nhánh nhỏ hầu hết ở tất cả các nước trong khu vực Châu Á, việc đi công tác là không thể tránh khỏi được.. Anh đưa bàn tay xoa xoa chiếc bụng phẳng lỳ của cô.. - bé con, ngày mai bố phải đi công tác bên Hàn mấy hôm.. con ở nhà với mẹ ngoan nhé.. - Dũng.. anh chuẩn bị đi công tác sao.. - ừm.. anh đi chắc khoảng 2-3 hôm.. Cô mỉm cười vuốt nhẹ mái tóc xoăn nhẹ của anh.. - vậy anh yên tâm đi nhé.. em và con sẽ rất nhớ anh.. - anh cũng vậy...anh hứa xong việc sẽ về nhà với hai mẹ con liền - được rồi, cư làm tốt công việc của mình đi đã.. - tuân lệnh bà xã.. Nói rồi anh bật dậy ngồi đối diện với cô, đôi bàn tay đặt lên gò má mềm mại của cô và không quên liếc mắt nhìn sang chiếc đồng hồ đã điểm 10 giờ đêm.. - Phương, em ngủ sớm đi cho hai mẹ con cùng khoẻ, anh nghe nói bà bầu thức khuya sẽ không tốt.. anh làm nốt vài việc nữa cho xong.. - em biết rồi, anh cũng đừng thức khuya quá nghe không? Thức khuya nhiều bệnh ra đó rồi ai sẽ chăm mẹ con em.. Anh mỉm cười ghé sát vào tai cô thì thầm nói vài điều rồi bước sang phòng làm việc, trước khi đi không quên đặt một nụ hôn trên trán và dành những lời chúc ngủ ngon tuyệt vời cho cô... Bước sang phòng làm việc, anh nhanh tay gõ thống kê một số tài liệu và những dự án để xem xét doanh thu và lợi nhuận tháng này..bao công ty lớn nhỏ đều gửi thư ngỏ ý xin hợp tác và đầu tư bên anh, phải là người tài giỏi và tỉnh táo biết mấy anh mới có thể xét duyệt chúng trong một thời gian ngắn..liếc mắt sang bên cạnh bàn, bây giờ anh mới để ý cốc sữa tươi kèm theo lời ghi chú.. - hãy uống nó sau khi làm việc xong, nó sẽ giúp anh khỏe hơn rất nhiều đấy chồng yêu.. thương anh lắm.. Anh cười tươi đọc từng dòng chữ cô viết.. cảm giác thật ấm lòng..! Thời gian trôi nhanh chỉ trong tích tắc, chiếc đồng hồ đã điểm 1 giờ đêm, vậy là suốt 3 giờ đồng hồ anh ngồi trên chiếc bàn làm việc này mà không biết mệt mỏi.. anh đưa tay vươn vai một cái, hai chân duỗi thẳng ra để bước về phòng.. ngày mai, 7 giờ máy bay cất cánh, vậy là còn khoảng hơn 5 tiếng nữa được ôm lấy vợ yêu.. Cánh cửa phòng mở ra, nhìn thấy cô đã ngủ ngon giấc, má áp vào gối, hai tay ôm lấy con gấu nhồi bông, hai chân gác lên mình con gấu để lộ ra đôi chân dài trắng nõn nà của cô..cổ họng anh phải nuốt ừng ực nước miếng, trong người bắt đầu thấy nóng ran do dục vọng đang tiết ra.. quả thật, nhìn thấy cô đáng yêu như vậy, thề là lúc ấy anh chỉ muốn lao vào ăn tươi nuốt sống cô.. tiếc là vẫn đang trong thời kỳ cấm vận, thật là biết cách thử thách sức chịu đựng của anh quá mà..anh vội vàng quay mặt chạy thẳng vào buồng tắm, bật vòi hoa sen xối xả lên khuôn mặt, tiêu diệt toàn bộ dục vọng đang cuồn cuộn trong cơ thể... Xong xuôi, anh khóc dở, mếu dở ra nằm kế bên cô, đưa đôi tay sờ nhẹ lên chiếc mũi của cô rồi mỉm cười hạnh phúc, nào ngờ ai kia đang nằm mơ thấy món ăn gì đó hay sao mà vơ tay anh vào cắn thật mạnh với khuôn mặt thật mãn nguyện.. anh nín nhịn cắn chặt răng mặc sức cho cô làm càn, dần dần bàn tay anh buông khỏi chiếc miệng nhỏ xinh của cô, cô chép chép miệng vài cái rồi dần đi vào giấc ngủ..hôn nhẹ một cái lên trán cô, ôm cô thật chặt vào trong lòng ngực mình.. ôm cô như ôm cả một thế giới trong lòng..cô là vợ anh, là tất cả đối với anh, anh tự hứa lòng mình nhất định phải làm cô thật hạnh phúc.. Ánh mặt trời dần lên cao, xiên qua chiếc rèm màu vàng hắt vào trong căn phòng.. anh và cô từ từ mở mắt ra vừa kịp lúc chiếc đồng hồ báo thức reo lên ( 7 giờ sáng)..anh và cô cùng bật dậy.. - Dũng.. mấy giờ anh bay? - 7 giờ... - thôi chết rồi, ngủ quên mất rồi.. - bình tĩnh nào Phương.. anh có thể gác chuyến bay lại vào một hay hai tiếng sau.. không có gì mà phải lo lắng hết.. - vậy để em đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh.. Anh kéo tay cô lại rồi liếc nhìn chiếc bụng của cô. - ngồi đó đi, anh bảo đầu bếp làm được rồi.. Cô gật đầu nghe lời anh..anh mỉm cười đi thẳng vào phòng tắm, đánh răng, rửa mặt và thay đồ..chiếc sơ mi trắng, quần tây xám khiến anh đã đẹp lại càng đẹp hơn.. Anh bước xuống tầng, vừa đi vừa đeo dây đồng hồ.. thư ký của anh đã đợi sẵn ơi sân vườn.. - báo bay chuyến sau đi, chuyến này tôi không tới kịp. - dạ, tôi hiểu rồi.. Vì hôm nay anh sẽ đi công tác cho nên bữa ăn ngày hôm nay, anh đặc biệt gọi cô quản gia tới để nghe lệnh nhất định phải chăm sóc Phương thật tốt.. Phương cười tươi lắc đầu. - anh này, làm như em là đứa trẻ lên 3 ấy.. - dù em có 23 hay ba mươi, với anh, em mãi là người cần được anh bảo vệ.. - thiệt tình..anh cứ như này em làm sao xa anh được qua nổi 24 giờ đồng hồ đây Dũng.. - ngoan, ở nhà ngoan chờ anh về biết chưa.. không được đi đâu lung tung ấy.. Cô gật đầu nhìn theo bóng dáng anh cầm chiếc vali nhỏ bước vào trong xe..quả nhiên xa anh như mất đi một hơi thở.. 2 ngày sau.. Ở nhà quanh đi quanh lại cô thật sự buồn chán vì không biết làm cách nào cho hết thời gian, cô đã quen với cảm giác có anh bên cạnh mỗi ngày mất rồi.. Nghe nói hôm nay Lan cũng từ Hàn Quốc trở về Việt Nam sau những ngày tháng vắng bóng, cô hí hửng nói qua với cô quản gia để đi tới đón Lan..cô quản gia có chút e dè vì trước khi đi cậu chủ có dặn tuyệt đối không để cô đi đâu một mình.. - cô chủ, hay để tôi bảo thêm 2 người vệ sỹ đi cùng cô.. - vậy cũng được, cháu sợ anh Dũng sẽ lo nên cứ đi cho chắc.. - cô chủ đi cẩn thận.. - cháu cảm ơn.. Gặp được Lan tại sân bay, hai người vui mừng ôm Chầm lấy nhau trong niềm hạnh phúc.. - đợt này này về VN lâu không? - Khoảng 1 tuần phương ạ. - sao về ngắn hạn vậy.. - thì mày cũng biết công việc bên đó mà.. Phương gật đầu nắm lấy tay Lan.. - Lan này.. tao có chuyện muốn hỏi mày thật lòng.. - con hâm này, chỗ bạn bè mày cứ nói thẳng, sao lại khách sáo thế hả? - mày đã yêu ai chưa? - tưởng chuyện gì chứyêu đương hả? Tao chưa muốn yêu.. - nếu là anh Tuấn thì sao? Lan bất ngờ nhìn Phương, cô cười nhạt. - mày lại nói linh tinh rồi.. - Lan..tao biết mày thích ông Tuấn, tao chỉ muốn nói với mày là nếu có yêu thì phải nói cho đối phương biết..cơ hội độc thân của lão chỉ còn một, sau này Mày hối tiếc cũng k giải quyết được gì đâu.. - mày biết lão chỉ thích mày thoii mà Phương.. - đó đã là chuyện quá khứ.. Lan cười tươi.. - thôi nói chuyện này sau đi, bây giờ rảnh không? Đi shopping với tao chứ? - ừ..đi lúc cũng được, mấy hôm nay chồng tao đi vắng, ở nhà chán muốn chết.. Chiếc xe dịch chuyển đến trung tâm thương mại lớn của thành phố..hai người vui vẻ khoác tay nhau vào bên trong, đi qua cửa hàng thời trang mẹ và bé, Phương mỉm cười đứng lại ngắm nhìn những bộ quần áo sơ sinh, những chiếc mũ dễ thương, đôi gang tay, gang chân nhỏ xíu, nghĩ đến việc sau này bé con của cô chào đời sẽ được mặc chúng, trong lòng cô rấy lên niềm hạnh phúc vô cùng... Lan: - thật dễ thương..! - ừ.. nhìn cưng xỉu luôn.. - mà khi nào mới biết đứa trẻ trong bụng là trai hay gái nhỉ? - hình như phải ngoài 3 tháng ấy.. - mày với anh Dũng thích bé trai hay bé gái? - có con là niềm hạnh phúc rồi nên con nào cũng yêu.. - ai mà chẳng biết vậy nhưng nếu là một bé gái, nhất định sẽ xinh như mẹ.. nếu là một bé trai, nhất định sẽ đẹp trai như bố.. ôi nghĩ đến thôi mà tao đã cảm thấy vui sướng vô cùng.. Phương này, mai sau khi bé chào đời, nhớ là phải cho tao làm mẹ cùng mày đấy nhá.. - nhất trí!! Vừa dứt lời từ đâu có một người phụ nữ tầm 40 ra tóm tóc Phương giật mạnh ra đằng sau, khiến cô ngã nhào xuống đất.. - con đĩ này.. mày, chính mày cướp chồng tao.. Lan thấy vậy hoảng hốt đẩy người phụ nữ ra khỏi.. - bà già kia.. bà điên à, bà dựa vào đâu nói bạn tôi cướp chồng bà.. Bà ta thấy vậy vội kêu toáng lên. - ối giời ơi, làng nước ơi ra đây mà xem này, xem cái bản mặt của con hồ ly tinh cướp chồng bà đây này.. Mọi người bắt đầu xúm ra xem, Phương nhăn mặt đứng dậy ôm bụng.. Lan: - Phương, cậu k sao chứ.. - ừm.. Phương bình tĩnh hơn ai hết, cô tiến lại gần dơ thẳng bạt tai vào mặt bà ta..bà ta ôm mặt gào thét. - con khốn, sao mày đánh tao.. Bà ta định giật tay cô thì bị cô túm chặt tay lại, nếu như hôm nay không phải cô đang mang bầu thì bà ta chết chắc.. - tôi đánh bà giống như cái cách bà vừa cắn trộm tôi đấy.. không biết nhà ai lại để xổng con chó già không biết đúng sai, ra đường ảo tưởng ai cũng là bồ chồng mình.. bà nhìn cái mặt tôi cho kỹ đây này, bà biết tôi là ai không, nhìn thấy tôi đi với thằng chồng bà bao giờ chưa? - cô?? - nếu như ngày hôm nay, đứa con trong bụng tôi có mệnh hệ gì, tôi dám chắc cả nhà bà không có đất dung thân.. Mọi người bắt đầu xì xào to nhỏ, vệ sỹ của cô lúc này mới chạy đến..họ cúi đầu. - cô chủ, có chuyện gì vậy? Người phụ nữ run run lắp bắp. - rõ ràng có người nói cô ta cướp chồng tôi.. Phương k nói gì thả tay bà ta ra rồi liếc mắt nhìn vệ sỹ giữ chân bà ta lại.. Lan vội vàng tiến tới chỗ cô. - cậu cảm thấy đau ở đâu k Phương? Cô nhăn mặt ôm bụng.. - tớ cần đi đến bệnh viện.. Lan khóc lớn. - là tại tớ, tại tớ rủ cậu đến trung tâm thương mại làm chi không biết.. - thoii nào, nhất định con tớ sẽ không sao đâu..( nói như vậy thoii nhưng trong lòng cô cũng đang lo lắng) Tại sân bay.. anh trở về sớm hơn dự kiến một ngày, trong lòng thầm nghĩ sẽ tạo bất ngờ cho cô, chắc chắn cô sẽ vui lắm.. gác xuống sân bay, vệ sỹ của anh bên Việt Nam đã báo cáo cô đang ở bệnh viện, ruột gan anh nóng như lửa đốt, vội vàng ra lệnh lái xe thần tốc đi thằng tới bệnh viện.. Bên ngoài phòng siêu âm,anh mím chặt môi, vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng nóng nảy nhìn chằm chằm vào cánh cửa bệnh viện, chỉ ước rằng một tay đập nát cánh cửa ấy để có thể thấy được tình hình của cô lúc hiện tại..chỉ vì anh quá lo lắng cho cô nên đã tự biến mình trở nên nhốn nháo, với lại quy định của bệnh viện, anh đành tạm chấp nhận đứng bên ngoài chờ... Từng giờ, từng phút trôi qua, anh đều hướng mắt về căn phòng ấy, bất ngờ cánh cửa mở ra, một cô y tá vội vã đi ra. - bệnh nhân có thai được hơn tháng, nhưng hiện tại đang bị động thai.. e rằng không giữ được.. - cái gì? K giữ nổi, tôi nói cho các người biết, nếu ngày hôm nay không giữ được đứa bé, tôi lấy danh dự ra đảm bảo các người Sẽ phải sớm đóng cửa.. thật là rách nát..( anh tức giận quát lớn) Cô y tá run sợ lắp bắp.. - dạ..dạ.. xin anh hãy bình tĩnh.. Đôi chân cô run run, khắp cơ thể mềm nhũn bước vào bên trong, dáng vẻ tức giận của anh vẫn ám ảnh trong đầu cô.. Phương được chuyển lên khoa điều trị, nhìn thấy cô anh thay đổi sắc mặt hoàn toàn, dịu dàng nắm lấy tay cô. - không sao đâu.. mọi việc sẽ ổn thôi.. Mồ hôi trên trán cô lấm tấm từng giọt, khắp cơ thể đang run run vì sợ.. - Dũng.. nếu đứa bé không giữ được thì làm thế nào.. em xin lỗi.. - không sao.. chúng ta còn trẻ, còn rất nhiều cơ hội.. nhưng anh tin rằng,đứa bé sẽ không sao, con sẽ luôn ở bên chúng ta.. Cô rơi nước mắt nghe những lời động viên từ anh, cô hiểu rằng đến bản thân anh lúc này cũng còn đang rất run sợ..hình ảnh cô của 2 năm trước lại hiện về, cho đến thời điểm hiện tại, ngay cả trong những giấc ngủ, cô vẫn sợ cái cảm giác đau đớn cả tinh thần lẫn thể xác ấy, nó giống như một khối u ác tính, nó đã là nỗi ám ảnh đi cùng cô qua những năm tháng.. cô tự trách cô là người mẹ không tốt, lẽ ra cô phải biết bảo vệ con mình..cô khóc nghẹn lên từng hồi, đôi bàn tay ôm chặt lấy chiếc bụng.. Mẹ cô ở nhà nghe tin Lan gọi điện đã hốt hoảng đi thẳng đến bệnh viện..trong lòng không ngừng niệm phật để phật độ trì cho con và cháu bà bình an.. - đều tại cháu, là cháu rủ Phương đi siêu thị mới xảy ra sự việc này.. - cháu đừng nghĩ vậy, sự việc này đâu ai muốn..chỉ là không may gặp phải thôi, người phụ nữ kia nhất định phải bị xử phạt.. - cháu có nghe thấy bà ta bảo có người xúi giục, nhất định phải tìm được người đứng sau.. Dũng lúc này mới đi từ phòng bước ra, vừa hay Lan dứt lời, anh tiến lại gần. - nhất định, tôi sẽ cho từng người một phải trả giá.. Mẹ Phương lên tiếng. - con bé sao rồi? - cô ấy vừa ngủ rồi mẹ, mẹ trông cô ấy một lát giúp con, con đi ra ngoài có việc.. Mẹ cô gật đầu. - ừ đi đi.. làm gì thì làm nhưng hãy nhớ để phúc cho con.. Anh gật đầu khoác chiếc áo vest màu đen rồi bước đi khỏi, ngay lập tức lệnh triệu hồi được phát hành, khoảng 30 người vệ sỹ với từng đoàn xe tiến thẳng về phía Đông thành phố..xe đầu tiên do anh cầm lái, khuôn mặt anh hoàn toàn lạnh ngắt.. Dừng chân trước một biệt thự ngoại ô, đoàn người của anh tiến thẳng vào bên trong sân nhà..chủ nhà là một người đàn ông trọc đầu, khắp mình săm trổ trông có vẻ rất dữ tướng.. ônng ta thấy Dũng, hoàn toàn bất ngờ, trong đầu thầm nghĩ mình với hắn ta, nước sông k phạm nước giếng, hà cớ gì hắn lại đến đây tìm mình.. nhìn khuôn mặt cũng k có vẻ là đến chơi đơn giản, ngược lại là như muốn gây chiến..ông ta châm điếu phiếu hút phì phèo. - chủ tịch dũng, sao hôm nay rồng đến nhà tôm thế này.. - đừng nhiều lời, tôi muốn gặp một người.. - gặp người? Có phải đàn em của tôi làm gì chọc giận anh sao? - tôi muốn gặp vợ lẽ của ông.. Vương Kiều Thanh.. Người đàn ông dập tàn thuốc lá vào gạt tàn, mắt chăm chú nhìn Dũng.. - gì chứ? Sao lai muốn gặp vợ tôi.. - tôi có chuyện muốn tính sổ với cô ta.. Ông ta nheo mắt quay mặt lại về đằng sau.. - tính sổ? Cô ấy 3 tháng nay luôn ơ trong căn nhà này cùng tôi, không có lý do gì để đắc tội anh cả.. Lúc này đàn em của người đàn ông trọc đầu bắt đầu tiến vào..hai bên đứng đối diện nhau, nhìn nhau như sát thủ.. - A Hổ, nếu hôm nay anh không cho tôi gặp cô ta, đừng trách tôi không khách sáo.. - chủ tịch Dũng, từ bao giờ anh có hứng thú với người đàn bà của tôi vậy.. Dũng nhếch môi. - Đừng nhiều lời, tôi k có thời gian đâu.. Dũng rút súng dí thẳng vào đầu A Hổ. - tao nói là tao k có thời gian nghe nhảm, mày hiểu chứ.. Đàn em của A Hổ bắt đầu thấy phẫn nộ, một người cận vệ trung thành của A Hổ biết được Dũng là người có tiếng trong Mafia, đấu với anh ta như trứng trọi đá, với lại chỉ là con đàn bà thôi mà, anh ta lẳng lặng đi về phía sau qua dãy hành lang đến gặp Kiều Thanh.. - cô đi theo tôi.. Kiều Thanh nhíu mày, nhếch môi. - đến rồi sao? - đi theo tôi, đừng nhiều lời.. Kiều Thanh vênh mặt mặc chiếc váy hai dây đen bước ra, thấy Dũng cô cười mỉa mai.. - anh đến sớm hơn tôi nghĩ đấy.. Anh từ từ buông súng ra khỏi đầu A Hổ.. - Vương kiều Thanh.. người đàn bà rắn độc. Kiều thanh cười lớn. - rắn độc, con rắn độc này là do một tay anh tu luyện mà có.. A Hổ nhíu mày nhìn hai người. - hai người biết nhau sao? Kiều Thanh tiến đến vuốt ve ngực A Hổ. - anh yêu, chẳng phải anh nói ai làm em đau khổ đều k có kết cục tốt đẹp.. người đàn ông đang đứng trước mặt em, đã khiến em sống k bằng chết ấy.. - chuyện này là sao? - anh nói yêu em, sẽ làm em hạnh phúc.. giết anh ta đi, em sẽ rất hạnh phúc ( nói nhưng nước mắt rơi) Dũng nhìn Kiều Thanh. - cô điên thật rồi.. - phải.. tôi điên, tôi điên vì tôi k có được anh, tôi điên vì ngày đêm nhớ đến anh nhưng anh lại hằng đêm ôm ấp ng phụ nữ khác.. anh bảo như vậy sao tôi lại k điên.. A Hổ sững người. - hoá ra người đàn ông ngày đêm cô hận thù và anh ta.. - phải.. từ ngày anh ta chính thức ruồng bỏ em, em hận anh ta thấu xương tuỷ. - Vương kiều Thanh, cô xem tôi là gì chứ? Cô im lặng nhìn A Hổ.. Dũng: - hai người diễn xong chưa? - Đặng Đình Dũng, ngày hôm nay anh đến đây để định giết tôi sao? À quên không hỏi, cô ta sao rồi? ( nhếch môi) Dũng nhấn mạnh.. - giết cô quả thật bẩn tay tôi.. - anh quên rằng chúng ta đã từng yêu nhau sao Dũng.. - câm miệng lại.. A Hổ. - chuyện này là thế nào? - em, chính em đã cho người xui con vợ cả của anh đến đánh ghen với vợ anh ta ấy, lẽ ra sự việc nên xảy ra lâu rồi, chỉ tại anh ta bảo vệ cô ta kỹ quá, khó khăn lắm ông trời mới giúp em thành hiện thực.. A Hổ gằn giọng.. - cô điên rồi sao? - em nhận em điên mà, em có nói em không điên đâu.. thật k ngờ sau những ngày tháng tươi đẹp, cuối cùng hai người đàn ông nói yêu em lại có thể mắng chửi em điên.. trò đời buồn cười nhỉ? Dứt lời cô ra đứng trước mặt Dũng.. - anh giết chét tôi đi, chừng nào tôi chưa chết, tôi nhất định sẽ k để vợ anh yên thân.. tôi biết anh rất giỏi, nhưng k ngờ anh giỏi đến mức vừa hạ cánh sân bay đã tìm được nguyên nhân.. quả thật k hổ danh người em yêu.. Dũng đưa tay chĩa súng vào người Kiều Thanh. - cô thật không biết trời cao đất dày là thế nào? Cô nhếch môi nhưng mắt rưng rưng. - từ ngày anh đi, tất cả đã chẳng là gì cả với tôi nữa rồi.. Một tay thuộc hạ của A Hổ sớm đã bất bình về Kiều Thanh, nhanh chóng chĩa súng, bóp cò vào người cô, kịp lúc A Hổ đứng sằng sau ôm lưng cô.. tiếng súng vang lên cả một vùng trời nhuốm màu đỏ..Kiều Thanh run sợ quay mặt lại đằng sau, nắm chặt lấy tay A hổ. - sao anh lại làm vậy hả? Sao phải vậy. - vì em là ng con gái đầu tiên khiến tôi biết yêu. - anh điên rồi à? A Hổ: - em chưa bao giờ yêu tôi sao Thanh? Cô rơi nước mắt. - đừng nói gì cả.. đừng nói gì cả.. A Hổ đưa bàn tay lên sờ lên khuôn mặt Kiều Thanh. - xin hãy giữ lại đứa bé.. tôi yêu em.. - sao.. sao.. anh biết tôi có con.. A Hổ mỉm cười. - vì tôi yêu em.. Dũng thấy vậy liền quay lưng bước đi và ra lệnh cho đám vệ sỹ rời khỏi..anh thở dài lái xe đi thẳng đến bệnh viện.. Một tuần sau đo, quả nhiên ông trời k phụ lòng người tốt, tình hình của cô cũng khá hơn rất nhiều, cô được xuất viện về nhà khiến cả một đội ngũ chuyên khoa thở phào nhẹ nhõm..bao nhiêu năm làm y, có lẽ cô chính là bệnh nhân mà để họ run sợ nhất, họ chỉ sợ một cọng tóc của cô có làm sao chắc chắn sẽ bị mất việc như chơi.. Sau khi cô xuất viện về nhà, mẹ chồng cô khi biết sự việc đã vô cùng lo lắng, bảo sao ngày hôm đó tâm tình bà vô cùng bất an, giờ nghĩ lại mới hiểu lý do là đứa cháu của bà tí nữa là gặp chuyện chẳng lành.. lần này bà quyết tâm về Việt Nam chăm sóc hai mẹ con cô đến khi nào hạ sinh mới thôi... vì là mẹ chồng hiện đaj, tuy trở về nhưng bà đã sang ơ tại căn biệt thự khác, hằng ngày anh đi làm bà sẽ sang chơi và thăm con dâu để cô bớt buồn chán.. được sự yêu thương và chăm sóc của mọi người, cô cảm nhận mình không khác gì động vật quý hiếm cần được bảo vệ.. Tình hình sức khỏe của cô hiện tại rất ổn, chỉ có điều cô ói Lomg trời nổ đất, toàn bộ thức ăn vào đến ruột rồi lại trôi ra bằng sạch, hai hàng nước mắt cũng cứ thế chảy ra vô thức.. Dũng nhẹ nhàng vỗ vai cô, trong lòng không khỏi thương xót.. - giá như đàn ông có thể nghén thay vợ mình, anh cũng cam tâm tình nguyện.. Trong mắt cô tinh nhanh trêu chọc anh. - em có cách.. - cách gì vậy bà xã.. - em nghe nói người ta bảo lúc em ngủ, anh lẳng lặg bước qua bụng em, nhất định sẽ nghén thay em.. - kỳ diệu vậy hả? Thế để tối anh thử. Cô bật cười. - anh đúng là đại ngốc.. đại đại ngốc, nói thế nào cũng tin.. - ơ.. Cô cười tươi đi thẳng vào trong phòng, anh nhanh chóng lẽo đẽo theo sau rồi nhấc bổng cô lên.. - thả em xuống.. - yên nào, lộn xộn quá.. - thiệt tình.. thời gian này vất vả cho anh rồi.. - không sao, đợi em sinh xong rồi anh ăn một thể.. - gì chứ? Em phải vất vả cái khác mà.. - anh chẳng thấy vất vả cái gì bằng cái vật vã khi nhìn thấy em mà không thể làm gì được.. - lưu manh.. thiệt lưu manh.. Anh cười lớn rồi ôm cô thật chặt vào lòng mình, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.. - ngủ ngon bà xã.. - ơ thế không chúc bé con à? Anh cúi xuống hôn lên chiếc bụng bầu của cô.. - bố chúc gái riệu của bố ngủ ngon.. - gì chứ? Sao lại gái. - anh thích con gái, thích nó giống em.. - nếu là bé trai thì sao? - anh sẽ dạy con để được tài giỏi như bố nó, sẽ đẹp trai như bố nó.. - lại làm khổ con gái nhà người ta.. Anh và cô cùng cười tươi, cùng ôm nhau thật chặt và đi sâu vào giấc ngủ.. Xuân qua, hạ đến, thu về.. thời gian luôn trôi, bốn mùa luôn chuyển.. chiếc bụng bầu của cô mỗi lúc một to lên khiến cho việc đi lại của cô mỗi lúc một nặng nề hơn... mặc dù siêu âm, bác sỹ đã nói rõ đứa bé trong bụng cô là bé trai nhưng anh cuồng con gái đến mức mua cả một cửa hàng nhà người ta có cả màu hồng của con gái, màu xanh của bé trai...việc làm của anh được sự đồng cảm của mẹ chồng cô nhưng với cô việc đó quả thực rất lãng phí, có những lúc anh trêu cô rằng anh mua dự phòng vào đó, đứa bé sau nhất định là gái.. - thiệt tình hết nói nổi, anh cứ như tính toán được sẽ đẻ con gì ấy.. Anh chỉ biết nhận thua vào mình chỉ để cô vui... Trong thời gian này, anh đã sắp xếp nghỉ nửa tháng công việc để làm ở nhà.. anh muốn toàn tâm ý bên cô bất cứ lúc nào cô có dấu hiệu,bệnh viện cô sinh đã được sắp xếp một đội ngũ bác sỹ nổi tiếng trong khoa sản, anh cũng đã đi học rất nhiều kỹ năng làm bố, anh muốn sẽ được nắm tay cô trong phòng sinh, anh muốn mình là người đầu tiên được nhìn thấy bé con chào đời.. Vào một buổi sáng đẹp trời, khi phần bụng dưới của cô có chút tức tức bụng, dịch trong chiếc quần lót cũng ngày một nhiều,tính theo ngày dự sinh lúc 3 tháng cũng là ngày bé con ra đời.. anh đang trong phòng bếp giật bắn mình khi nghe được tiếng gọi của cô trên phòng.. - ông xã.. gọi cho hai mẹ tới đi, hình như em sắp sinh rồi.. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng anh vẫn không tránh được hốt hoảng và lúng túng.. anh gọi cô quản gia gọi cho bà chủ, còn anh lật đật đi sắp đồ, không quên những lời an ủi cô phải thật cố gắng.. - cậu chủ ơi, hai bà nói cậu cứ đưa cô chủ đến bệnh viện trước đi, hai bà sẽ đi thẳng xe đến đó.. Cơn đau mỗi lúc một nhiều, anh nắm chặt tay cô qua mọi nẻo đường của các khung bậc cảm xúc.. nhìn cô đau đớn cũng khiến nước mắt anh rơi theo.. Mẹ chồng cô: - Phương ơi.. cố lên con gái.. - cố lên con..bác sỹ nói mở được 5 phân rồi.. Hai bà đứng cạnh nhau, không ngừng cầu nguyện cho mẹ con cô bình an vô sự.. - ay za.. em đau chết mất thôi.. - vợ à.. cố lên vì hãy nghĩ đến con.. cố lên vợ ơi.. anh thương em lắm.. Trải qua 5 giờ đồng hồ đau vật vã, cuối cùng anh đã nắm tay cô đi vào phòng sinh.. bác sỹ: - hít một hơi thật sâu rồi rặn mạnh lên nào.. sắp ra rồi.. - cố lên, sắp được rồi.. Anh một tay nắm chặt tay cô, tay còn lại lấy khăn lau mồ hôi trên trán cô.. - oe... oe...chúc mừng gia đình, bé trai chào đời rồi.. trộm vía con được 3,8kg.. Anh và cô mỉm cười trong giọt nước mắt hạnh phúc.. anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô. - vợ ơi..cảm ơn em, em vất vả quá rồi.. Nhìn cái miệng thằng bé nhỏ xinh chúm chím, hai cái má hồng hào đáng yêu.. bà ngoại lên tiếng. - trộm vía sau này lại làm khổ con gái nhà người ta thôi.. Bà nội vui mừng rơi nước mắt. - cảm ơn con, cảm ơn con đã đến với đại gia đình nhà ta..ông nội con cũng đang trên đường về gặp con ấy cháu trai, ông ngoại con chắc giờ này đang ở trên thiên đường ngắm nhìn và phù hộ độ trì cho con hay ăn chóng lớn đó nhé... con được chào đón bằng tất cả tình yêu của mọi người dành cho con.. Anh cười tươi nhìn con ngủ say giấc, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô,hôn lên bàn tay đang lạnh ngắt vì vừa trải qua cơn đau vật vã.. - vợ ơi.. bây giờ anh mới cảm nhận rõ ràng những vất vả của người phụ nữ để có được những đứa con đáng yêu.. anh thương em lắm...anh thấy mình thật nhỏ bé khi đứng trước người vĩ đại như em.. Đặng Đình Dũng anh không sợ trời, không sợ đất, nhưng mỗi lần nhìn thấy em đau đớn anh lại sợ lắm.. Cô cười tươi.. - biết thế rồi còn đòi đẻ nhiều nữa không? - cái đó.. cái đó rồi từ từ mới biết.. Mọi người cười ầm lên trong niềm hạnh phúc.. Cô y tá vui mừng bước vào, nở nụ cười hiền hậu. - cả nhà mình đã đặt tên cho bé chưa ạ? Anh và cô nhìn nhau mỉm cười.. - Đặng Thiên Ân ( con chính là ân đức là ông trời ban tặng cho bố mẹ).. .........the end....... Anh Dũng said: Lương Minh phương, có thể với thế gian em chỉ là một người, nhưng đối với anh, em lại là cả thế gian... anh yêu em, yêu từ phút giây đầu gặp gỡ, chẳng cần đến 3 ngày yêu, anh đã say nắng em từ 3 giây đầu mất rồi....anh biết, có những lúc anh đã làm em khổ đau rơi nước mắt, nhưng tình yêu là vậy em à, yêu là sự pha trộn của hạnh phúc và đau khổ, nước mắt và nụ cười, vượt trên tất cả là anh và em...vượt qua bao sóng gió, bao thăng trầm, giấc mộng duy nhất của anh lúc này chính là cùng em xây dựmg gia đình nhỏ thật tốt, cùng em nuôi dậy các con lên người..mãi yêu em...