Trước đây tình trạng giữa hai người không xấu hổ đến mức này, dù cho không có đề tài để nói, Chúc Bình Tự cũng sẽ ráng rặn ra đôi ba câu, sau đó chờ cho Tề Thù mắng anh lắm mồm quá rồi mới vật nhau ra sô pha đánh đấm một hồi. Nhưng hiện giờ cái kẻ hoạt bát ấy đang trong vai bệnh nhân. Anh mệt mỏi lắm rồi, không có sức để lải nhải nữa. Còn người đã quen với lặng im thì dù muốn khuấy động bầu không khí cũng chẳng biết nên làm thế nào, chỉ đành lẳng lặng ngồi đấy chờ đối phương mở lời trước. "Cộc cộc." Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, hai giây sau xuất hiện hai bác sĩ khoác áo blouse trắng đẩy cửa vào. Một người có vẻ ngoài thanh tú, người còn lại trông rất tuấn tú - Đến Tề Thù cũng phải tự hỏi chẳng lẽ bây giờ người người ai cũng đẹp như vậy à. Có điều khứu giác nhạy bén của hắn chợt phát hiện, hai người này...có lẽ là một cặp. Hai bác sĩ bước trên sàn nhà lát cẩm thạch sạch sẽ tiến đến, người thanh tú kiểm tra qua một lượt rồi lấy tấm bảng cũ màu trắng dưới chân giường của Chúc Bình Tự xuống xem, trên ấy có ghi tên của anh, dân tộc, bệnh tình bằng mực đen. Người còn lại đi đến bên cạnh anh, Tề Thù "tự biết điều" mà lui sang một bên. Hắn thấy bác sĩ tuấn tú kia mở miệng của Chúc BÌnh Tự ra, tay cầm đèn pin và tăm bông ấn ép mấy chỗ - đến khi Chúc BÌnh Tự gần như sắp ói ra, đối phương mới vứt tăm bông đi, lạnh lùng cất bệnh án chuẩn bị rời đi. Trong thoáng chốc, vô tình Chúc BÌnh Tự thấy được phù hiệu ghim trên áo blouse trắng của anh ta, trên đó viết hai chữ: Lục Tài. Lục Tài?! Cùng lúc đó, sắc mặt cậu bác sĩ thanh tú bên này kiểm tra bệnh án đã đỏ bừng cả lên, cậu nhìn về phía bạn trai mình. Lục Tài khó hiểu, vừa cất bút vào túi vừa định đi ra ngoài. "Lục...Tài." Bác sĩ thanh tú đứng như trời trồng ngay đầu giường của Chúc BÌnh Tự, toan gọi anh ta lại. Lục Tài nghe vậy lập tức xoay ngoài lại, ánh mắt dịu dàng. "Sao vậy?" Tề Thù nghe thấy hai chữ kia, dường như nhận ra được gì đó, mắt hơi trừng to. "Đây, đây là Chúc Bình Tự." Lục Tài ngẫm nghĩ, một hồi lâu sau mới phản ứng lại, nhìn về phía bệnh nhân đang nằm trên giường. "Chúc Bình Tự." Kế đó, tầm mắt anh ta từ từ lia về bên này, thấy được Tề Thù. "Kia là, Tề Thù?" Tề Thù thở ra một hơi, gật đầu. "Lâu rồi không gặp." "Lâu rồi không gặp." Bọn họ đều là bạn cùng phòng hồi đại học của Tề Thù, đương nhiên biết chuyện giữa Tề Thù và Chúc BÌnh Tự. Phải gọi là "Quang minh chính đại", "Vang dội lẫy lừng." Tề Thù lúc ấy khỏi phải nói nhiều fan hâm mộ ra sao - bởi vì hắn là con lai, một phần máu thịt phóng lãng tự tại, không bị những quy tắc xã hội Trung Quốc cũ ràng buộc. Vậy ra, hai người này bây giờ cũng vẫn còn ở cạnh nhau. Vì thế gương mặt của bác sĩ thanh tú phát ra tia sáng bừng bừng, giọng nói trong trẻo cất lên, nhìn thế nào cũng chẳng giống người sắp 30 chút nào: "Còn nhớ mình không? Mình là VĂn Thư BẠch nè." Mỗi lần đọc đến tên của cậu, khóe miệng sẽ vô thức cong lên, khiến tâm trạng người đối diện cũng tự động tốt hơn rất nhiều. "ĐƯơng nhiên là nhớ, sao mà dám quên." Tề Thù nói, hiếm thấy toát lên một chút vui vẻ. Chúc Bình Tự cũng cong môi, gật đầu. "Tình cảm của hai người từ trước đến giờ vẫn còn tốt đến vậy nha, chúng mình còn hay cãi nhau ỏm tỏi đây này." Văn Thư Bạch không tim không phổi lên tiếng. Nhưng một câu này lại vô tình chọc trúng tim đen của Tề Thù, làm hắn cứng họng tức thì. Chúc Bình Tự quay đầu qua, liếm hàm răng trên, cố nén nỗi bất bình mãnh liệt đang dâng trào đến sắp khóc kia xuống, giả vờ bình thản nói: "À....Chúng tôi không ở bên nhau." Tia sáng ít ỏi trong mắt Tề Thù chợt tắt, ánh mắt tối sầm lại, không hề phủ nhận. "Ồ...." Có lẽ đầu óc của Văn Thư Bạch thật sự thiếu một sợi dây thần kinh, cậu xấu hổ cười trừ: "Thiệt ngại quá, năm đó hai người tốt như vậy, mình còn tưởng...." Hai nhát dao. Tề Thù siết chặt sợi dây sắp đứt trong đầu, lộ ra nụ cười cứng ngắc như thạch cao: "Đấy là chuyện hồi trẻ rồi." Chúc BÌnh Tự gục đầu, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Chỉ có anh là không buông được mà thôi. Lục Tài cảm nhận bầu không khí ngưng trọng, rồi lại chú ý thấy giọt nước mắt kia của Chúc Bình Tự, bèn vội tha Văn Thư Bạch hãy còn đang tiếp tục đề tài ra khỏi phòng bệnh. Chỉ mới ôn lại chuyện quá khứ....đã có thể làm Chúc BÌnh Tự ra như vậy, không giống như là họ không còn bên nhau. Hơn nữa năm đó là Tề Thù theo đuổi Chúc BÌnh Tự trước, đáng lý người nên khóc phải là Tề Thù chứ? Người được theo đuổi thì cớ gì lại khóc? Lục Tài suy đoán đủ hướng, mới hiểu ra, ánh mắt sâu thẳm nhìn về nơi Tề Thù đang đứng. - Khoảng thời gian Chúc Bình Tự nằm viện, Vương Trích có đến thăm vài lần, có điều chưa được bao lâu đã phải đi rồi. Mà ngay cả anh cũng chẳng rõ vì sao Tề Thù và Vương Trích thường xuất hiện chung với nhau, nhưng sau này hai người rất ít khi đi chung nữa. Mỗi lần nghĩ đến đây, Chúc Bình Tự không khỏi cười khổ: Vương Trích thông minh như vậy, mối quan hệ đổ vỡ của anh và Tề Thù còn có thể giấu giếm được bao lâu đây? Thật lòng mà nói thì anh hy vọng hai người sống hạnh phúc bên nhau - nếu Tề Thù có thể đối xử chân thành với Vương Trích. Có điều...giống như năm đó anh biết được quan hệ giữa Tề Thù và Vương Trích, giả như Vương Trích thật sự phát hiện ra đoạn quá khứ không tốt kia, vậy Vương Trích còn có thể vui vẻ bên cạnh Tề Thù được không? Anh chẳng thể đảm bảo được. - Lúc Chúc Bình Tự gặp lại Lục Tài và Văn Thư Bạch, anh vẫn còn đang nằm vật trên giường bệnh, hai người kia canh vào buổi chiều nắng nói với anh, bọn họ muốn đến Thượng Hải để phát triển. Tốt xấu gì cũng là bạn cùng phòng bốn năm, lại còn là người chứng kiến đoạn tình cảm xưa kia lớn lên từng ngày, gặp lại sau nhiều năm cũng không mấy xa lạ. Ngược lại còn thân thiết hơn - cọng rơm mà bạn liều mạng níu giữ khi không mấy người nhận ra được mình đã quá yếu đuối. Cho dù anh biết, mình chỉ mong tâm an tĩnh thôi. Ở trong cái thời đại này, đừng nói là chấp nhận bọn họ, thậm chí cho mười người biết chuyện này thì cả mười đều không có một ai đồng tình. Chúc Bình Tự nở nụ cười, chúc hai người họ một tương lai tươi sáng. Một câu hai nghĩa. Chưa nói đến bản thân anh cũng đang muốn rời đi. Văn Thư Bạch niệm tình bạn cũ, sâu lắng thở dài thườn thượt, đoạn kéo cái ghế sắt lại đây, ma sát trên đất ầm ầm một trận, rồi mới đặt mông ngồi xuống. Cậu nắm chặt tay Chúc Bình Tự, song nhớ đến lu giấm to đùng đang xụ mặt sau lưng mới ngại ngùng rụt tay lại, vô thức xoa xoa, vẻ mặt nghiêm túc: "Nói thật ấy, chúng mình đi Thượng Hải rồi, mai mốt có chuyện cần tìm cũng khó gặp nhau. Bệnh của cậu nếu không dưỡng sức cho tốt, sau này có tìm ai chăm cậu cũng không còn bằng chú ý từ giờ đâu...." Chúc Bình Tự bóp vành tai tới phát đau, trong lòng hiểu rõ ý của Văn Thư Bạch, miệng mồm chua xót. Nhưng sắc mặt lại ra vẻ ôn hoà bình tĩnh: "Còn tưởng có chuyện gì phiền phức chứ, không chừng mai này tôi cũng tới Thượng Hải ăn vạ các cậu luôn đấy." Lục Tài nhíu mày, ngửi thấy mùi thuốc khử trùng vởn quanh trong không khí: "Chúc Bình Tự, tự bản thân cậu hiểu là tốt rồi." Chúc Bình Tự nhỏ giọng "Ừa" một tiếng, khóc không được mà cười cũng chẳng xong: "Tôi có đi cũng không dám đến làm phiền hai người đâu, chả thú vị gì sất. Đi đến đâu cũng được, chỉ không muốn ở lại thành phố này thôi." Văn Thư Bạch: "....Cậu lăn lộn ở đây nhiều năm như vậy, đến nơi khác không có người giúp đỡ. Nếu muốn thì cứ qua chỗ tụi mình bên kia đi..." "Giúp đỡ gì đó đâu quan trọng, hơn nửa cuộc đời tôi đều dành cho Tề Thù rồi." Chúc Bình Tự nói như đang hồi tưởng, tựa như đã chết lặng: "Chỉ là ngẫm thấy đối tượng hắn chạy theo là bạn nối khố, tôi không muốn làm ầm ĩ lên, cho nên cảm thấy rất uất ức." Văn Thư Bạch: "Thật ra....mình nhìn được, Tề Thù rất thích cậu." Chúc Bình Tự khinh thường "Xùy" một tiếng: "Có lẽ bây giờ lại nhớ đến tôi chăng?" Anh hít hít mũi rồi cầm điều khiển từ xa đã ố vàng của điều hòa để tăng nhiệt độ lên một chút - anh khá sợ lạnh. Văn Thư Bạch bĩu môi, chỉnh lại ống truyền nước cho Chúc Bình Tự: "Mình cảm thấy...." Đương nhiên Chúc Bình Tự biết Văn Thư Bạch muốn nói gì. Vì thế anh lắc đầu cười khổ nói: "Sao mà tôi không biết được...nhưng tôi vẫn rất sợ hắn. Vì tôi không biết ngày nào đó hắn lại chán tôi lần nữa, không biết ngày nào hắn lại có người mới. Tôi thấy mình cứ như một thứ đồ chơi của hắn vậy...!ngay cả con chuột trong góc tường cũng chia thành dăm ba loại khác nhau mà." Mà tôi hiển nhiên là loại thấp kém nhất. Chúc Bình Tự lặng lẽ nuốt nửa câu sau xuống. Văn Thư Bạch là người thông minh, vẫn nghe ra được anh muốn nói gì. Cậu chợt nhớ đến mùa hè năm ấy, Tề Thù vất vả lên kế hoạch để vô tình gặp được Chúc Bình Tự, gọi người đến khiếu nại câu lạc bộ văn nghệ, khiến Chúc Bình Tự phải đích thân đi nộp bản kiểm điểm. Còn Tề Thù thì giống như con hồ ly giảo hoạt, âm thầm canh chừng thỏ con của hắn dưới ánh mặt trời. Cuối cùng thỏ con cũng xuất hiện trong tầm mắt, đáng yêu muốn chết. Kiễng chân khom lưng núp dưới tàng cây, lại chẳng thèm nhìn về phía trước. Hồ ly cười khẽ, giả vờ như bất cẩn bước tới một bước, làm thỏ con không thể phản kháng. Xong thì hít hà một hơi: Thỏ con thật thơm. Sau đó hồ ly lột da, lăn về ký túc xá, mừng rỡ la hét hồi lâu, khiến người xung quanh đều muốn đập hắn một trận. Nhưng con hồ ly đẹp như minh tinh này lại còn mua coca về cho bọn họ, hối lộ để đè cơn giận của mọi người xuống - mấy thằng bạn cùng phòng khác đều là người thẳng tính 100% cũng không thể hiểu được hắn bị gì. Kể từ lúc đó, Văn Thư Bạch đã biết, tên đầu gai làm trời làm đất trong ký túc xã của bọn họ cuối cùng cũng có người trị. Tuổi trẻ ngây thơ khờ dại, lén lút mà công khai. Hận không thể ôm ấp mỗi ngày, nói cho bạn bè thân thích rằng hắn thích anh. Chúng ta đều quá trần tục. Tề Thù mà Văn Thư Bạch biết, trò chuyện bạn bè, có trai có gái, nhưng chưa bao giờ giống như khi đối với Chúc Bình Tự, có thể khiến Tề Thù dốc hết tâm tư, mời được người nọ đi ăn một bữa cơm thôi đã vui vẻ đến nhảy tưng bừng rồi. Năm đó Tề Thù nói: "Tôi thích em ấy vô cùng, dù em ấy đứng dưới ánh mặt trời hay là dưới hoàng hôn tôi đều thích hết." Cho nên Văn Thư Bạch cho rằng, Tề Thù thật sự sẽ mãi mãi mã mãi thích Chúc Bình Tự như thế. Thực tế thì không. Tề Thù không sống chung với Vương Trích, hắn trước giờ đối với người mà mình yêu chân thành luôn cân nhắc mọi chuyện một cách nghiêm túc cẩn trọng, nếu như ở chung với nhau thì hẳn là đã quyết định "Tôi muốn cùng em đi đi qua một đời" rồi. Vấn đề này của hắn, đối với Vương Trích mà nói, còn chưa tới mức đó. Tề Thù ngồi gục đầu trên đầu giường, hai tay đan chặt đặt giữa hai chân đang banh ra, dưới người là khăn trải giường xám xịt có in hình hoa lá đã hư rách, vách tường xung quanh dơ bẩn bám đầy mạng nhện. Nhưng nhìn tổng thể vẫn gọn gàng ngăn nắp. Hắn nghĩ, đến cùng thì mình nên có thái độ gì. Đúng như Văn Thư Bạch đã nói, đầu óc Tề Thù rất thông minh. Đáng tiếc chỉ dùng được trong giới hạn mọi vấn đề ngoại trừ tình cảm. Đối với chuyện tình cảm, hắn như thằng thanh niên dốt đặc cán mai. Hắn nói về tình yêu nhiều vô số kể, mấy lời kia còn hơn những gì một "thiếu niên" nên biết. Thế nhưng hỏi hắn có thật sự nghiêm túc không? Đáp án không chút do dự sẽ là: Không hề. Hắn luôn luôn thành thạo, bởi vì chuyện gì hắn cũng chừa lại đường lui cho mình - nếu ngày nào đó tôi không thích cậu nữa, tôi có thể dứt ra rồi lui về mà không dính líu hay chần chừ gì. Ấy thế mà không may là giờ đây hắn bỗng phát hiện, cái kế này lại chẳng thể nào sử dụng trên người Chúc Bình Tự được. Tề Thù ngày đêm ngẩn ngơ, dần dà chặn kín đường lui của bản thân mình. Giống như chỉ cần gặp người này thôi thì tế bào toàn thân sẽ bắt đầu kêu gào: "Chính là em ấy!" .......! Cho nên Tề Thù trở nên hốt hoảng, hắn chưa bao giờ trải qua tình huống như thế này. Hắn....bị mắc kẹt hay sao? Từ đó, hắn luôn nhận ra có gì đấy không đúng lắm, nên hắn lập tức không theo khuôn khổ gì nữa. Dường như chỉ có khiến cho mình càng "Tự do", càng dụ ong dẫn bướm mới càng có thêm tự tin mà quay sang Chúc Bình Tự - một Chúc Bình Tự dịu dàng tinh tế kia bày ra dáng vẻ: Tôi sao có thể sa vào được, chẳng qua là đang chơi đùa với em mà thôi. Rồi lại cực kỳ muốn nói với Chúc Bình Tự rằng mình có sức hút cỡ nào, em còn phải quý trọng anh nữa đấy. ....Chỉ là hắn không nghĩ ra. Chúc Bình Tự, cái người luôn cố tình bới một chén cơm thật lớn ăn không hết chỉ để chia cho mèo hoang một chút, Chúc Bình Tự, người vì hắn mà đeo tạp dề vào bếp, Chúc Bình Tự, người rúc trong lòng hắn cười khúc khích, còn có Chúc Bình Tự, người bên cạnh hắn suốt chín năm, gạt bỏ hết mọi thói quen của bản thân chỉ vây xung quanh mỗi hắn. Sao có thể ấu trĩ như hắn được. Rõ ràng em ấy là một người chính chắn dịu dàng như vậy mà. - Hết chương 1 -.