Trên con đường cũ, một người một ngựa đang gấp gấp quay về. Từ khi Vô Tình truyền thư nói rằng Tiểu An gặp chuyện không may, Thiết Thủ liền cấp tốc truy tìm tung tích nghi phạm. Dọc đường truy đuổi, lòng hắn nóng như lửa đốt, không hề ngơi nghỉ mà chạy như điên. Cho đến bây giờ hắn đã hai ngày hai đêm chưa hề chợp mắt. Hôn nhân sáu năm trước là khởi đầu của tất cả bất hạnh. Rốt cuộc Thiết Thủ cũng hiểu rõ tình cảm trong lòng mình, hắn không lúc nào không hối hận về quyết định trước kia khiến ba người đều nếm phải trái đắng. Dù vậy, hắn chưa từng một lần hối hận đã thu dưỡng hai hài tử kia. Tiểu An cùng Tiểu Trân, một thiếu niên dày dặn sương gió mà đáy lòng ẩn chứa nhiệt huyết, một tiểu nữ ngây thơ rực rỡ mang theo nụ cười không chút bụi trần. Mỗi khi thấy hai tiểu hài nhi, kỳ lạ là hắn có thể trấn an được tâm tư đã chết từ lâu mà thêm vào cuộc sống mình vài phần hy vọng. ‘Tiểu An, phụ thân sẽ không để con có việc gì đâu.’ Phi ngựa như bay, trong lòng Thiết Thủ không ngừng cam đoan điều đó. Ba năm này, Tiểu An thường xuyên theo bên người hắn. Rõ ràng không một chút nào giống, vậy mà hắn đôi khi ngẩn ngơ tưởng như có thể gặp lại người kia. Vẻ ngoài trầm lặng lại mang tính cách quật cường giống hệt người kia, đều giấu sau khuôn mặt rực rỡ là sự kiên trì nhẫn nại đáy mắt mơ hồ có nhiệt tâm bừng cháy tựa như đồng dạng với đôi mắt trong veo mang theo hỏa điểm năm nào. Là hắn đã tự tay diệt đi ngọn lửa trong đôi mắt kia… tuyệt vọng, cố chấp… cũng là ngọn lửa của một mối tình say đắm. Suốt mấy năm nay hắn không lúc nào không hối hận đau xót, có lẽ đời này hắn không cách nào hoàn hết được mối thâm tình của người kia. Không giây phút nào hắn không tự trách mình đã không thể bảo vệ y cho tốt, bất lực đứng nhìn sự thuần khiết ấy vụt biến đi. Cho nên lúc này đây, hắn nhất định sẽ không để Tiểu An có chuyện. Hắn không muốn phải tận mắt trông thấy bi kịch, dù cho đó có là vì trong lòng muốn đền bù với người kia. Tiểu An, chờ ta, ta nhất định không để con gặp chuyện bất trắc! Sau khi hai người từ biệt, một mình quay về kinh, Tiểu An bị kẻ thù của Thiết Thủ theo dõi. Cũng may là Tiểu An nhạy bén, dùng mọi cách hết lần này tới lần khác bỏ rơi chúng. Tuy nhiên, thiếu niên dù có mưu trí đến đâu cũng không thể đấu lại nhiều địch thủ như thế, ban đầu hắn còn dùng rừng cây để ẩn nấp nhưng trước khi vào thành thì lại rơi vào tay kẻ thù. Có trong tay lợi thế để uy hiếp Thiết Thủ, sau khi bắt sống Tiểu An, bọn địch nhân lập tức phát tin muốn Thiết Thủ phải đơn độc tới đây cứu người. Tiểu An cũng tỏ ra hợp tác, dù sao trong mắt bọn chúng hắn chỉ là một đứa nhỏ tuổi mới mười lăm nên chẳng mấy chốc mà lơi là cảnh giác. Nửa đêm hôm sau, Tiểu An rốt cục cũng tìm được cơ hội chạy trốn, theo quan đạo một đường hướng về thành Tuyền Châu chạy như bay. Càng gần thành càng xuất hiện nhiều người, hy vọng được cứu sống của hắn càng lớn. Thế nhưng những kẻ kia cũng rất nhanh phát hiện ra việc hắn trốn chạy, lập tức truy đuổi nên khi trời tờ mờ sáng, khoảng cách giữa hai bên mỗi lúc một rút ngắn thêm. Nhìn lại thành Tuyền Châu đã gần ngay trước mắt, trong lòng Tiểu An gần như muốn thét vang. Còn kém một chút nữa thôi… vào được trong thành là có thể cầu cứu rồi, chẳng lẽ lại thất bại trong gang tấc? Tặc nhân vô cùng tức giận. Khi bắt sống Tiểu An, ngoại trừ cắt đứt ăn uống, chúng không hề làm thương tổn tứ chi của hắn. Không ngờ hắn lại không muốn rảnh rỗi, nhiều kẻ canh gác như thế mà có thể chạy ra bên ngoài. Như thế thì mặt mũi chúng còn biết để vào đâu? Nhất định phải trừng trị tên tiểu tử này thật nghiêm khắc! Đao Quỷ đầu bổ xuống, Tiểu An nhắm chặt hai mắt lại. Trước đó bị bọn tặc nhân kia hành hạ, cả đêm chạy trốn đã tiêu hao hết sức lực, bây giờ hắn đã không còn phản kháng được nữa. Vậy mà hắn tuyệt không cầu xin tha thứ, chỉ chờ đợi, chờ đợi sinh mệnh kết thúc trong khoảnh khắc này. Nhưng đao không hạ xuống, chỉ nghe thấy tiếng rên la đau đớn của đối phương. Hắn mở to đôi mắt kinh ngạc. Dưới ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm, nơi chân trời một màu bạc khẽ trôi, một bóng dáng khiết tịnh xuất hiện trước tầm nhìn, sáng trắng như vầng trăng trên cao, lấp lánh rực rỡ. Thiếu niên chăm chăm nhìn thân ảnh bạch sắc dịch chuyển thoải mái, nhẹ nhàng trêu chọc đám người nhớn nhác kia. Lãnh đạm phiêu nhiên, y phục sáng trong càng tôn thêm dáng vẻ tiêu sái của y, cảm giác như người đó là thần tiên trên trời giáng thế. Đám tặc nhân ầm ầm ngã xuống, người kia cuối cùng cũng đứng yên, quay đầu lại nhìn về phía hắn, tươi cười: “Ngươi không sao chứ?” Trong nháy mắt, Tiểu An thực sự cho rằng đã thấy được mặt trời mới mọc, rực rỡ lấp lánh khiến hắn không thể nào mở mắt ra. Thế nên, rất tự nhiên, giống như bị cảm nắng, sắc mặt của thiếu niên chậm rãi đỏ bừng… Cứu Tiểu An đương nhiên là Truy Mệnh. Biết được chuyện của Tiểu An theo tin tức đưa đến, đặc biệt là nắm rõ con đường hắn về kinh, Truy Mệnh liền phân phó nhân lực khắp nơi kiếm tìm. Sáng sớm hôm ấy y ở ngoài thành tìm người không có kết quả, lúc trở về không ngờ lại đúng lúc cứu được Tiểu An. Sắp xếp thiếu niên nghỉ ngơi tại chỗ ở của mình, Truy Mệnh vội vàng đưa tin đến kinh thành, nói Vô Tình mau truyền thư để người kia yên tâm. Vô Tình hồi âm rằng Thiết Thủ đang trên đường chạy tới, ít ngày nữa sẽ đến Tuyền Châu đưa Tiểu An về kinh. Cầm thư, Truy Mệnh run rẩy hồi lâu, gượng cười rồi không nói gì thêm nữa. Tiểu An sau khi nghỉ ngơi được hai ngày, từ lúc đó trở đi lúc nào cũng bám theo Truy Mệnh, nói là muốn trước khi phụ thân đưa hắn trở về nhất định phải cùng y học cách phá án. Truy Mệnh cũng không phản đối tâm tính của thiếu niên, bên cạnh lại thêm một người. Nhưng Truy Mệnh không hề biết Tiểu An làm như vậy chính là có mục đích của mình Không biết vì sao khi ở Lục phiến môn tại kinh thành, hắn thường xuyên nghe người ta đề cập đến tam sư thúc. Dù là người ở công môn có khô khan nhưng khi nói về y luôn mang theo sự nhẹ nhõm thoải mái, khiến cho thiếu niên sinh tâm. Điều khiến Tiểu An kinh ngạc nhất chính là, tuy mọi người đều nói tam sư thúc rất thân với phụ thân nhưng nhiều năm qua, phụ thân cơ hồ không nhắc tới điều đó. Một chuyện trái ngược như thế, dù sao đi nữa cũng làm cho thiếu niên không khỏi hiếu kỳ. Vì thế những lúc bên cạnh Truy Mệnh, Tiểu An một mực len lén quan sát, âm thầm đánh giá y ruốt cuộc là người như thế nào. Tuy nhiên sau mấy ngày, thiếu niên đành kết luận rằng những gì nghe được không hẳn là chính xác… Càng thêm buồn bực, càng muốn lưu ý, dần dần phát hiện ánh mắt mình rời không được y mà trong lòng lại hiện lên một tâm tư khác. Cảm xúc này của Tiểu An, Truy Mệnh đương nhiên không biết. Y chỉ coi hắn là hài nhi của sư huynh, ra sức đối đãi cho thật tốt. Vậy mà chẳng hiểu vì sao Tiểu An nhất định không chịu gọi y là sư thúc, lúc nào cũng Truy Mệnh, Truy Mệnh, xưng hô chẳng biết lớn nhỏ. May là Truy Mệnh cũng không lưu tâm, chỉ chỉnh hắn vài lần, sau cũng mặc kệ. Cứ thế qua mấy ngày, tính toán thời gian, Thiết Thủ có thể cũng đã đến nơi rồi. Truy Mệnh ở bên ngoài thường trực, nghe tin Thiết Thủ đã vào thành Tuyền Châu, liền nhanh chóng đưa Tiểu An đến nha môn đón hắn. Thân ảnh bạch sắc phía trước lay động, Tiểu An theo sau không kịp nói lời nào, hàng lông mày nhíu chặt như đang suy tư điều gì đó. Truy Mệnh xoay người lại, thấy khuôn mặt nghiêm túc như thế liền không khỏi có chút buồn cười, bước đến nhéo nhéo cái mặt của hắn, “Tiểu hài tử nên có vẻ mặt của tiểu hài tử, nghiêm túc như thế này để làm gì?” Tiểu An nhìn thẳng vào y, ánh mắt sáng rực tựa hồ như đang bốc cháy, “Truy Mệnh, ta thích ngươi!” Từ trên trời rơi xuống một câu khiến cho Truy Mệnh xây xẩm mặt mày, nửa ngày sau mới khôi phục được tinh thần, kinh ngạc nhìn hắn, “Tiểu An, thúc biết cháu sùng bái thúc, cháu không muốn gọi thúc là sư thúc, thúc cũng không ép, thế nhưng cái từ ‘thích’ này không thể dùng tuỳ tiện được đâu.” Đột nhiên phát cáu, Tiểu An trừng mắt, nắm lấy bàn tay lúc trước còn đặt trên mặt hắn, bàn tay ấy to và lạnh hơn tay hắn nhiều, “Ngươi nhìn kỹ ta đi, đừng đánh trống lảng! Ta nói ta thích ngươi!” Truy Mệnh thật sự giật mình, tiểu hài nhi của sư huynh đột nhiên lại tỏ tình với mình ngay trên phố. Trải qua những chuyện như thế này nếu không thể nói là kỳ dị, ít nhất cũng là đặc biệt vô cùng. Nghĩ cả buổi, thực sự không biết làm sao trả lời, đành phải lưu tâm theo lời hắn nói, “Cháu biết thế nào gọi là thích không? Cháu vừa rồi chỉ là trêu chọc ta có đúng không?” “Đừng coi ta như tiểu hài tử! Người trưởng thành với tiểu hài tử vốn không có ranh giới tuổi tác rõ ràng, vì sao tự ý nói là ta không hiểu?” Tiểu An thực sự tức giận, nắm chặt tay y. “Ta năm tuổi đã theo mẫu thân lưu lạc đầu đường, mang theo tiểu muội mới sinh mà kiếm sống, được ngày nào hay ngày đó, đều cực kỳ cực kỳ khổ sở. Nếu không phải vì muội muội, không phải vì mẫu thân, ta căn bản đã không chịu nổi ba năm qua, ngươi có thể tưởng tượng ra những ngày đó không?” Truy Mệnh ngây người, kinh ngạc nhìn cặp mắt sáng rực của thiếu niên kia, bàn tay bị nắm bỗng nhiên nóng đến kì lạ “Ta muốn bảo vệ một thứ gì đó, trân trọng nó như giá trị sự tồn tại của ta. Ta sẽ không xem thường tình ái, nhất định mai này sẽ không thay lòng. Ngươi lớn hơn ta rất nhiều, võ công của ngươi cao hơn ta rất nhiều, những điều đó ta đều biết. Thế nhưng, ta cũng không rõ vì sao bản thân vẫn muốn bảo vệ, vẫn muốn xóa hết đau thương phiền não trong mắt ngươi!” Thiếu niên thẳng người, dõng dạc tuyên bố, nhiệt tình tuổi trẻ thiêu cháy thâm tâm. Những lời đó nói ra một cách thẳng thắn, không để đường lùi, cơ hồ là ngây ngô nhưng lại khiến Truy Mệnh không khỏi chú ý. Y giống như thấy lại được ánh sáng thời trẻ khi mình cũng bằng tuổi hắn, một bạch y thiếu niên yêu một cách cố chấp. Lời nói ‘ta thích huynh’ như thế lúc nào cũng để trong lòng, hướng người kia kêu gào hàng trăm nghìn lần mà không ai hay biết. Thế nhưng y thuỷ chung không có được sự kiên quyết như Tiểu An, y kích động, gần như là một loại dũng khí đáng nực cười… “Tiểu An…” Truy Mệnh cân nhắc mở miệng, trong nhất thời không nghĩ ra được lời nào để thốt lên. “Tên ta là Tử Trữ, Tiểu An là nhũ danh của mẫu thân,” không giống với sự do dự của y, Tiểu An lập tức cắt ngang, thẳng thắn biểu đạt tâm tư trong lòng. “Ta biết ngươi muốn nói gì, trong lòng ngươi đã có người khác. Thì đã sao nào? Ta vẫn cứ thích ngươi, bất luận ngươi nói gì ta cũng sẽ không từ bỏ!” Trước lời tuyên cáo như thế, Truy Mệnh rốt cuộc nhịn không được, bất giác nở một nụ cười. Nụ cười thật sự thành tâm mà lại xán lạn rực rỡ, trong khoảnh khắc khiến thiếu niên chỉ có thể ngây ngốc đứng nhìn. “Tử Trữ, thúc rất cảm ơn cháu, thật đấy.” Truy Mệnh rút tay lại, nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu An. Đó không phải lời của một trưởng bối đối với tiểu bối, mà chính là ở vị trí ngang hàng. “Ta tin tưởng những lời cháu nói đều là thật tâm, nhưng ta quả thật không hiểu… trên người ta có điểm nào khiến cháu để mắt đến?” “Ta muốn nghe câu trả lời của ngươi.” Cố gắng lái câu chuyện sang một hướng khác cũng không tránh được đôi mắt thiếu niên – vẫn cố chấp, vẫn khăng khăng, kiên trì đuổi theo thứ mà mình muốn. “Lúc trước coi cháu là tiểu hài tử, là lỗi của ta… thế nhưng những điều cháu biết thật sự rất có hạn.” Chậm rãi hạ ánh mắt, Truy Mệnh nói tiếp. “Không bằng như thế này, chúng ta cùng làm một giao ước. Khi cháu trưởng thành nên một thanh niên chín chắn, nếu vẫn còn mang ý nghĩ đó, ta sẽ nghiêm túc đáp lại vấn đề của cháu, đồng ý không? “Thật xảo quyệt, làm sao biết được lúc nào ta trưởng thành? Căn bản là không có mốc thời gian nhất định!” Tiểu An lắc đầu, có phần thất vọng. “Nhưng ta có thể tính được mà!” Truy mệnh đảo tròn đôi con người đen láy, muốn tìm một giới hạn công bằng. Đột nhiên y giương mi, mỉm cười, “Lấy mốc khi nào phụ thân cho cháu một mình phá án làm hạn định, thế nào?” Tiểu An cúi đầu, suy xét cẩn thận một hồi lâu, cuối cùng gật đầu, thêm một câu nữa, “Ngươi không được nuốt lời đấy!” “Uy tín của ta là cao nhất!” Truy Mệnh nở nụ cười rồi lại thở dài một hơi. Có lẽ y thực sự không muốn làm tổn thương con người này, con người mang nhiệt huyết trong tâm hồn và một trái tim tràn đầy dũng khí.