Ba Mươi Tuổi Suy Nhân
Chương 8
Tô Dịch trong cơn ác mộng cảm giác có người không ngừng đâm vào tiểu huyệt của y, muốn giãy ra nhưng hai tay bị trói lên đỉnh đầu đè xuống đất, chỉ có cái mông vểnh lên cao bị ai đó dùng sức tách ra không ngừng đâm xỏ.
“A… a…!”
Tô Dịch bị tỉnh lại, toàn thân đau nhức lập tức kêu oai oái, y đỡ lấy thắt lưng đã sớm gãy thành từng đoạn, nghe thấy nơi nào đó vì hoạt động quá độ mà vang lên tiếng “lạch cạch”
Qua một lúc lâu, Tô Dịch mới ý thức được mình đang nằm trên giường, chỉ có một cái áo chemise rộng thùng thình nhăn nhúm phủ lên người, nút cũng chẳng cài hết, thân dưới chẳng mặc cái gì lại rất chi là đau đớn.
Không… sẽ không, y rờ dọc thắt lưng, sờ xuống tiểu huyệt của mình, nơi đó bỗng nhiên cảm giác thật đau đớn, huyệt khẩu ẩm ướt cũng rộng ra rất nhiều, đến bây giờ cũng không có cách nào khép chặt lại hoàn toàn.
Y lại run rẩy cởi áo xem đến phần ngực, nhìn thấy hai hạt đậu đỏ trước ngực sưng to như hai hạt đào, trên đó rõ ràng còn có dấu răng cắn xuống.
Đúng vậy, đúng là thật!
Cái gã biến thái tên Quí Luân kia thật sự đã thượng mình!
Y đập mạnh đầu xuống giường, kết quả là động tới cái mông đang bị thương, đau đến rên thành tiếng, bên trong hậu huyệt đã khô đi không ít chảy ra cái gì đó, không biết là máu hay là cái gì nữa.
Bộ xương già của Tô Dịch rụng rời đau đớn, tiểu huyệt cũng đau, cuộn lại trên giường khóc không ra nước mắt.
Đột nhiên “cộc cộc” hai tiếng, một gã đàn ông mặc đồ đen đứng ở cửa, nhìn thấy nửa thân dưới Tô Dịch trần trụi ngồi bệt dưới đất mặt vẫn không đổi sắc, gã đi tới trước mặt Tô Dịch, không nói một lời thả ra một túi nilon.
Tô Dịch mở túi ra, bên trong là bộ đồ tây của y, ví tiền cùng bảy tám cái chìa khóa gì đó, giấy tờ cùng tiền mặt cũng chẳng mất đi một miếng.
Y thở ra một hơi, trừ ra sở thích thượng biến thái kia, tính ra xã hội đen cũng còn nhân đạo không tới nỗi đen cho lắm…
Nhưng gã đàn ông kia cũng không có bỏ đi, lấy trong túi ra một lá thư, đặt ở gần đầu giường Tô Dịch nói:
“Đây là thư của ngài Quí đưa cho mi, nhất định phải đọc.”
Ngài Quí? Tô Dịch sửng sốt ba giây, mới hiểu được ngài Quí chính là Quí Luân, chính là trong cơn ác mộng làm cái kia với y, cái kia là….
Tô Dịch thật sự không nói được thành lời hai chữ đó.
Y nhìn lá thư không nói gì, trong lòng một chút cũng không biết đó là cái gì.
Đừng nói đó là tiền, hay là chi phiếu nha, trên TV cũng chẳng phải chiếu như vậy: Cô gái sau khi bị cường bạo, thu được rất nhiều phí đền bù từ công tử hào phóng, nhưng rốt cuộc cũng chẳng thể qui lại cuộc sống hồn nhiên lúc xưa.
Y mặc dù đã ba mươi không còn ngây thơ, nhưng y là đàn ông, muốn y thừa nhận bị một người nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều mạnh mẽ đè ra abc, mặc kệ là tâm lí hay thân thể đều không thể thừa nhận được.
Y quay đi không lấy tiền, chính mình vẫn còn hiểu cái gì là tự tôn.
Gã đàn ông mặc đồ đen không mặn không nhạt nhìn y một cái, từ trong túi móc ra cái gì đó rất giống súng. Tô Dịch vừa liếc sơ qua một cái thì sợ xanh mặt, người ta vốn là xã hội đen còn dám làm giá sao?! Y vội vàng run rẩy đưa tay bóc lấy lá thư, cảm giác nó hơi dày một chút, độ dày này chắc cũng chỉ cỡ trên dưới mười vạn đồng.
Phong bì vừa mở ra, bên trong tiện thể lộ tờ giấy, trên đó chỉ ghi một câu: “Kỉ niệm mông của mi lúc phá thân”. Mặc khác cũng chỉ có một đĩa DVD, cái gì mà chi phiếu hay tiền toàn bộ đều không có.
“Đây là lễ vật ngài Quí đưa cho mi, phải nhớ thật là trân trọng đó.” Gã áo đen nói.
Tô Dịch có cảm giác rất không tốt, nhưng mà y tay y run rẩy cầm lấy đĩa DVD nọ, hỏi gã áo đen: “Đây… Đây là cái gì?” Nói xong liền phát hiện cổ họng mình khàn đặc, tám phần là do chuyện tối qua.
Gã áo đen cầm lấy điều khiển TV mở lên, bên trong vọng đến âm thanh “Ư Ư A A” quen thuộc cùng hình ảnh hai người đàn ông đang làm tình, hỏi ngược lại:
“Ngài quên chuyện tối hôm qua rồi sao?”
Tô Dịch “rắc” một tiếng bẻ cái đĩa DVD dày 5 li kia làm đôi!
“Ngài không cần gấp gáp, ngài Quí vẫn còn để lại cho mi rất nhiều đĩa!” Gã áo đen lấy ra một chồng đĩa dày cộp, nhìn sơ qua cũng có hơn mười cái.
Trong TV phát ra tiếng kêu *** đãng, y là người bị đè xuống, giống như sợ nhìn không thấy rõ, màn hình không ngừng chiếu cận cảnh vào bộ mặt y, *** ửng hồng, nước miếng chạy đến tận cổ bộ dáng đói khát, nhưng mà chính là không có dính một chút xíu bộ mặt của người đang thao y ở trên.
Hình ảnh tiếp theo chuyển tới hai chân y bị mở rộng ra cùng cái mông đang bị xỏ xuyên, thấy rõ ánh sáng phản chiếu chỗ bị dính thuốc bôi trơn cùng dịch thể.
“A… A…!
Tô Dịch nổi điên muốn cướp lại, nhưng bộ xương già phát ra tiếng “răng rắc” kêu lên thành tiếng ngã trên mặt đất, gã áo đen “kịch” một tiếng tắt TV nói”
“Ngài Quí còn có một việc nhắn với mi.”
Còn có?
Tô Dịch đã không còn muốn nghe nữa, chỉ cần chuyện dính tới thiếu niên đó thì chẳng có cái gì tốt, y thầm nghĩ đến đĩa phim bị quay lén lại kia đã hiểu rất rõ ràng rồi.
“Ngài làm cho Cực Lạc trong một đêm mất ba nghìn vạn đồng, đây là chuyện chưa từng có, ngài Quí dựa theo giá cả ở Cực Lạc, đàn ông đêm đầu tiên giá mười vạn, ngài Quí thượng mi ba lần.” Gã đàn ông móc máy tính ra, bấm vài cái nói tiếp: “Tộng cộng bây giờ mi vẫn còn nợ hai ngàn chín trăm bảy mươi vạn, tháng sau cần thanh toán dứt điểm, nếu không sẽ bị tính lãi như thế này.”
Tô Dịch xoay thắt lưng nhìn thoáng qua, con số trên máy tính bắt đầu là một số 6, sau số đó thì có vô số đi kèm.
Sáu, sáu ngàn vạn lần! Có lầm hay không?
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
98 chương
105 chương
50 chương
165 chương
85 chương
177 chương
95 chương