Tô Dịch bị Trương Siêu vác trên vai, ném vào bồn tắm cực lớn trong phòng tắm trên lầu hai. Tô Dịch còn đang thất thần, không cẩn thận uống mấy ngụm nước, sợi dây dính nước càng siết chặt vào tay. Trương Siêu vớt y lên, vỗ vỗ vào mặt y hỏi: “Này! Tỉnh lại chưa?” Cái mũi bị dập sưng đỏ, Tô Dịch hai mắt mở to, nhận ra người trước mắt chính là kẻ đã cho y mấy cái đĩa DVD trong Cực Lạc, cũng là người nói y nợ ba nghìn vạn, y lập tức nao núng, nói thật đáng thương: “Đừng giết tôi…” Trương Siêu nhìn Tô Dịch mới có mấy ngày mà ốm lòi xương, toàn thân ẩm ướt bầm tím, chần chí cũng chẳng rõ ràng, trong lòng kinh ngạc hóa ra người này cũng có vài phần tư sắc. Vết thương bầm tím trước ngực cùng hai hạt đậu đỏ, bị nhúng qua nước ấm lại trở nên đặc biệt hồng tươi hơn nữa người này rõ ràng tuổi cũng đã lớn rồi, lại lộ ra vẻ mặt sợ hãi như thỏ con, sợ bị thương mà bộ dáng suy sụy làm cho người ta không nhịn được lại càng muốn khi dễ y. Ngày đó Trương Siêu cũng là cố ý nói ra thân phận của Quí Luân để hù dọa y, đi theo bên cạnh Quí Luân đã lâu, thừa kế không biết bao nhiêu là ác liệt, chỉ là không ngờ người này lại tự đày đọa bản thân như vậy. Bất quá… Điều bi thảm nhất của lão nam nhân này chỉ là sợ bị Quí Luân coi trọng, Quí Luân mấy này nay đối với phụ nữ thiếu nhiệt tình, ba ngày trước trong lúc người này đang hôn mê rút lấy 50cc máu đưa đi xét nghiệm, Trương Siêu chỉ biết Quí Luân đối với lão nam nhân này vẫn còn rất hứng thú, sớm muộn cũng sẽ tìm đến y, không nghĩ tới y lại tự nộp mình tới. Nín nhịn ba ngày, nhu cầu của Quí Luân sẽ lớn tới mức nào, Trương Siêu cũng chẳng dám tượng tượng thay. Trương Siêu thương hại vỗ vỗ mặt Tô Dịch, vừa xoay người liền nhìn thấy Quí Luân ở phía sau, mắt nhìn chằm chằm vào Tô Dịch tay vẫn còn bị trói, nửa người trần trụi đang ghé vào bên cạnh bồn tắm. “Thiếu gia…” Vẫn còn chưa có tắm đâu… “Tới ngăn kéo cầm bịch đồ của tôi tới đây.” Quí Luân mặc quần tây đen, áo chemise trắng, chậm rãi cởi nút áo ra, từ trên cao nhìn xuống Tô Dịch trước mặt. Hắn một tay vớt Tô Dịch từ trong nước ra, đặt Tô Dịch nằm lên mặt đất, liền thấy y sợ không ngừng lủi ra sau. Quí Luân mỉm cười, ngồi xổm xuống túm lấy bắp đùi y nâng lên cao, kéo quần Tô Dịch một cái, muốn xé vật thể che chắn cuối cùng của y. Cái này làm cho Tô Dịch không biết xoay sở thế nào, nếu lui lại, chính mình sẽ tự cởi quần ra, nếu đi tới sẽ đụng vào ác ma kia. “Cậu, cậu cậu buông tha cho tôi đi…” Tô Dịch như thế nào lại biết được vì cái gì Quí Luân lại có hứng thú với cái mông của mình chứ? Quí Luân không nói lời nào, cố ý đi về phía trước một chút, Tô Dịch lập tức sợ đến mức giật lùi liên tục ra sau, nhưng phía sau y lại là bồn tắm, té xuống, hạ thân mát lạnh, cái quần cũng bị lột mất. Tô Dịch cả kinh muốn ra khỏi nước, nhưng lại cảm thấy có người đè lên cổ không cho y di chuyển, y mở mắt nhìn từ trong nước thấy thân hình tráng kiện của Quí Luân, không ngừng vùng vẫy nhưng sợ dây ở cổ tay siết càng lúc càng chặt, không bao lâu thì không khí trong phổi cũng dùng hết. Đột nhiên có người hôn lên bờ môi chia cho y một chút dưỡng khí, y như bắt được phao cứu sinh liều mạng mà hấp thụ, đợi đến khi y được vớt ra khỏi nước lần nữa, mới phát hiện y gắt gao dựa vào Quí Luân, hôn lên bờ môi hắn. Mà tay của Quí Luân, sớm đã men theo thắt lưng lồm lõm của y, nắm chặt vào hai cánh mông. Tô Dịch cảm giác được có một chút nước len qua kẽ mông đi vào trong huyệt động kia, mặt y bị hù trắng bệch, trong lòng kinh hoàng, nhìn khuôn mặt tuấn mĩ thật gần của Quí Luân, người nào trong lòng tâm chẳng động đậy một chút, dĩ nhiêu rồi, đã quên tuốt chuyện cái mông bị ai kia tra khảo, không tự chủ được vươn đầu lưỡi ra… Quí Luân nhướng mắt, hung hăng cánh lên cánh môi đang liếm láp. Tiếng rên rỉ sợ hãi từ trong yết hầu Tô Dịch vang lên, đột nhiên tóc bị túm lấy, môi hai người tách ra khi Tô Dịch chưa kịp ngậm miệng lại, nước miếng hòa với máu chảy xuống. Quí Luân tay cũng không nới lỏng, cởi quần ngồi lên thành bể, thứ thật lớn bên dưới liền nhảy ra! Hắn dúi Tô Dịch tới trước nam căn của mình nói: “Lão nam nhân… Đây mới là nơi mi cần phải ăn.” Chứng kiến nam căn Quí Luân sưng to đỏ hồng, tiểu cầu bên dưới cũng không chịu nổi mà giật giật. Tô Dịch lập tức nghĩ đến khuất nhục hôm nọ, miệng lưỡi trở nên đắng nghét, sợ hãi lắc đầu: “Đừng, đừng mà! Tôi… thà rằng chết đuối cũng không khẩu giao đâu.” Hậu quả của những lời này phi thường nghiêm trọng, Quí Luân đem Tô Dịch đã bị bóc sạch sẽ đá xuống nước lần nữa, dìm đầu Tô Dịch sát tận đáy, đợi mười giây mới lôi đầu của y lên, nhìn y miệng mũi ho khan, không ngừng giãy dụa. Quí Luân nắm lên đầu nhũ vẫn còn lưu lại dấu răng ba ngày trước của mình, hỏi: “Ăn hay không?” Không ăn thì chờ mà hít thở không xong vừa khẩu giao cho hắn đi. Tô Dịch làm sao nghe được? Y không ngừng muốn tống nước trong mũi ra, rồi lại lập tức bị dìm xuống, Tô Dịch ở trong nước cảm giác có cái gì ram ráp như tóc cọ vào trên mũi, trên mặt mình. Y mở mắt ra, nhìn thấy nam căn Quí Luân giống như là quái thú, biết hôm nay nếu không khẩu giao cho ác ma này, sẽ tiếp tục bị đùa bỡn liên tục, có thể… Thê thảm hơn, mất đi hai tay… Tô Dịch sợ, ngưng thở há miệng, dùng cả miệng lẫn môi ngậm lấy nơi nào đó của Quí Luân, nhưng y vừa hé miệng ra thì liền bị nước ùa vào, nếu như không muốn uống nước, nhất định phải đem nam căn của Quí Luân ngậm chặt vào trong miệng. Quí Luân hài lòng túm lấy tóc Tô Dịch, phát hiện Tô Dịch khẩu giao choo hắn ở trong nước, miệng chặt không để lại một khe hở, đầu lưỡi bởi vì sợ hãi mà càng rung động giống như đang mút liếm, làm hắn sướng đến mức căng cứng. Qua mấy lần như vậy, Quí Luân lôi Tô Dịch ra khỏi mặt nước cho thở vài giây, rồi lại nhận vào trong nước bắt ngậm lấy nam căn của mình khoảng hai mươi giây, nhưng lần bắn đầu tiên của Quí Luân kéo dài hơn rất nhiều so với người khác, thành ra làm được mấy lần cũng thấy phiền, cứ tiện thể lôi Tô Dịch vẫn còn đang ngậm lấy nam căn của mình ra khỏi hẳn mặt nước, biến thành Quí Luân ngồi trên thành bồn tắm, Tô Dịch nằm trong nước, đầu dúi vào trong bắp đùi của Quí Luân chuyển động lên xuống dọc theo nam căn kia. Lúc ra khỏi nước, Tô Dịch bị sặc, hai gò má đỏ bừng không cẩn thận cắn vào cái kia của Quí Luân, đầu nhũ lập tức bị ai đó dùng sức nhéo xoắn nửa vòng! Y đau đến ủy khuất trợn to mắt nhìn lên Quí Luân, khóe mắt cũng chẳng biết là nước hay là lệ chảy xuống.