Ba mươi sáu kế hưu thê

Chương 55 : phục hôn

Editor: Tâm Hân Nhã Tân Khang lịch tam niên xuân Mừng bách niên phong thu chi hỉ. Nghiêu vương phủ từ trước đến nay lấy trân tu nổi danh tại thế mở rộng cửa phủ nghênh tiếp tân khách đến từ ngũ hồ tứ hải, nhất thời vô cùng náo nhiệt. Rất nhiều văn nhân nhã khách, dân chúng tầm thường thậm chí cả du khách nước ngoài đều ra vào nhộn nhịp, có kẻ vì ăn nhờ ở đậu, có kẻ vì kết thêm bằng hữu cùng chí hướng, có kẻ vì muốn gần người có tiền. Ôm mục đích này nọ, mọi người đi tới Nghiêu vương phủ, đều đang tìm kiếm mỹ nữ quận chúa nổi danh kia mong muốn thấy được phương dung. Mà lúc này đây, quận chúa đại nhân Niên Niệm Thi được người ngoài truyền là lộc tinh cao chiếu đoan trang ưu nhã, phúc phận của Đại Khang, lại chống nạnh nghênh mặt, tư thế đòi nợ, đang cãi nhau với một vị thanh tú nữ sinh khác đứng đối diện dáng dấp cũng xinh đẹp không kém. "Ngươi dám nói ngươi không có liếc mắt với nàng cái nào!" Niên Niệm Thi vặn vẹo gương mặt Lục Kiến Chu, bất mãn nói,"Lục Kiến Chu, hôm nay ngươi phải nói rõ ràng cho ta, rốt cuộc là ta xinh đẹp hay là nàng xinh đẹp!" "Chuyện này làm sao dễ nói..." Lục Kiến Chu nhịn không được, vẫn là thoáng nhìn về phía xa hình như phát hiện ra mục tiêu mới là sindy đang tranh đoạt Cận Khuynh Thấm với Lục Kiến Dực (không ngại vì nàng mà mặc nữ trang), làm sao bây giờ, căn bản không thể giải quyết được, "Nếu ta khen ngươi, vậy chẳng phải là nói mình không đẹp sao..." "Ta là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân do dân gian bình bầu tuyển chọn, ngươi đương nhiên không thể đẹp được như ta!" Nếu như người người nghe thấy quận chúa tự luyến như vậy, không biết có thất vọng không. Bất quá Lục Kiến Chu rõ ràng đã quen rồi, đem nàng ôm vào ngực nói: "Được rồi được rồi, ta khen ca ca nhà mình, cũng không có ý nói ngươi không đẹp nha." "Cho nên ta mới nói ca ca ngươi như vậy khó coi chết đi được, dung mạo ngươi giống hắn, cũng chỉ có ta mắt bị mù mới có thể coi trọng ngươi." Niên Niệm Thi chỉ lên trán của nàng, không nể mặt mũi nói. Người sau lưng cũng không giận, giống như bị hội chứng tăng động lắc qua lắc lại, dán lên cổ nàng nói : "Uhm, vậy thì vĩnh viễn mù luôn đi, cả đời cũng đừng nhìn mà chán ghét ta." Niên Niệm Thi thấy nhột, muốn chạy trốn, thế nhưng Lục Kiến Chu hôn càng sâu hơn, tức nàng muốn tát cho một cái, nhưng vì chung quanh nhiều người, cũng không tiện phát tác, đành phải nhỏ giọng kề bên môi nàng nói: "Tên sắc lang ngươi, cũng phải chú ý nơi chốn một chút chứ, bị người nhìn thấy thì làm sao bây giờ!" "Ngô -- ai muốn nhìn thì để họ nhìn đủ đi..." Lục Kiến Chu nói xong, tay đã tiến vào trong quần áo của nàng, xoa xoa trước ngực nàng. "Ngươi..." chút kháng cự này của Niên Niệm Thi, tại trước mặt Lục Kiến Chu căn bản chính là tùy ý nàng làm thịt, càng ngạo kiều, tên biến thái kia sẽ càng hưng phấn. "Có phải như vậy thì có thể mang thai không ạ?" Một tiểu hài thoạt nhìn chỉ có ba bốn tuổi, tết tóc đuôi ngựa mặc quần thủng đáy, cũng không biết đã nhìn bao lâu, lúc này mới lên tiếng dò hỏi. Hai đại nhân đang lúc làm chuyện không thích hợp với thiếu nhi lại nghe được thắc mắc non nớt như vậy, cũng ngừng lại, nhìn thấy nữ hài trưởng thành quá sớm này hai miệng một lời kêu lên: "Phi nhi?" Phi nhi liếc qua liếc lại nói: "Kiến Chu tỷ tỷ, Niệm Thi tỷ tỷ, có phải như vậy không ạ? Nếu như các tỷ sinh con gái thì gả em ấy cho ta được không? Ta cũng mơ ước được như tỷ, có phu nhân xinh đẹp như vậy." "Đi đi đi, đi qua một bên hóng mát đi." Lục Kiến Chu nghe tới đây thì nổi nóng, Niên Niệm Thi nhà mình chỉ có thể là độc nhất vô nhị, đừng tưởng rằng ngươi tuổi còn nhỏ, thì có thể vọng tưởng đấu với ta, "Ngươi hết hy vọng đi, ta sẽ không để cho nàng sinh hài tử! Ngươi cứ chuẩn bị tốt tinh thần để cả đời không kiếm được vợ đi, be be ha ha ha ha ha ha..." Lục Kiến Chu xấu xa dọa Phi nhi khóc thét chạy mất.... Niên Niệm Thi thúc cùi chỏ vào Lục Kiến Chu: "Ngươi mấy tuổi rồi hả, cùng tiểu hài tử tức tối cái gì!" "Thì sao? Chê ta già à?" Nói xong đôi tay làm nhiều việc ác kia lại tiến vào... "Lục Kiến Chu! Ngươi đàng hoàng chút đi!" Niên Niệm Thi căn bản không động được, đành phải giả bộ như rất gay gắt uy hiếp nói, "Còn như vậy nữa thật sẽ không sinh con cho ngươi." Lục Kiến Chu cười: "Ta vốn không muốn tiểu hài tử." Sinh tiểu hài tử có nghĩa là thân thể sẽ mập ra, vóc người tốt như vậy bị lãng phí rồi, với lại mười tháng hoài thai đều phải cấm dục nha, trọng yếu nhất chính là, Niên Niệm Thi gần đây tình thương của mẹ nổi lên, trông thấy tiểu hài sẽ giống như tên ca ca "la lỵ khống" kia của nàng mà đi vặn vẹo mặt người ta, nếu nàng thật tự mình sinh một đứa, vị trí NO. 1 này của mình không thất sủng mới là lạ. "Coi ngươi sợ kìa, là ta sinh cũng không phải ngươi sinh..." Niên Niệm Thi sờ sờ cái mũi của nàng, hiểu lầm ý tứ của nàng, "Tướng công, đêm nay thêm ít sức lực, tranh thủ giờ này sang năm, cho cha nương ẵm cháu trai!" Lục Kiến Chu lại buông nàng ra, nghiêm mặt nói: "Ta thật sự không muốn!" "Vì sao không muốn?" Niên Niệm Thi nhìn nàng dò xét, có chút tiếc nuối năn nỉ nói, " Tiểu hài tử rất đáng yêu đó nha.." "Không muốn không muốn vẫn là không muốn!" Lục Kiến Chu vậy mà giở trò vô lại như một đứa bé con. Thế là Niên Niệm Thi hiểu ngay Lục Kiến Chu đại khái muốn biểu đạt -- Lục Kiến Chu ta có thể văn có thể võ cũng có thể làm nũng, đáng yêu giống như tiểu hài tử cũng không phải làm không được. "Ngươi không muốn thì ta sẽ tự mình sinh..." Niên Niệm Thi nhìn chằm chằm nàng trọn vẹn ba giây, cuối cũng vẫn không có để ý đến nàng, quay người rời đi. "Uy... Niên Niệm Thi, những ngày tháng này không có cách nào khác trải qua sao, tại sao lại không nghe lời ta! Ngươi đứng lại đó cho ta! Xúc động là ma quỷ! Một mình ngươi làm sao mà sinh!" Lục Kiến Chu vừa một lần lại một lần kêu gào lão bà lãnh huyết nhà mình, vừa không để ý hình tượng mà chạy theo... ============================= "Ta nói Lục Kiến Chu, coi như không đi coi mắt, cũng không cần phải đánh đàn một ngày một đêm như thế chứ? Con lại không thể tự mình tu dưỡng một chút âm si, bớt để hàng xóm láng giềng tìm ta trách móc!" Lục phu nhân lại một lần nữa hối cưới nói, "Ta cùng cha con đã thương lượng xong, mập gầy giàu nghèo nam nữ đều không quan trọng, con chỉ cần tìm được người để gả hoặc là cưới liền tốt, lần lữa thêm nữa liền muốn biến thành gái ế rồi!" "Nương..." Đây là có bao nhiêu vội vã đem khoai lang bỏng tay tống ra ngoài vậy, "Kiến Chu chỉ muốn ở bên cha mẹ cả đời..." Niên Niệm Thi đáng chết, đã ba tháng rồi, cũng bởi vì chuyện sinh hay không sinh tiểu hài mà ghi thù nàng, đuổi nàng chạy về nhà mẹ đẻ không nói, đã lâu như vậy không trở lại gặp một lần. "Lời này mặc dù nghe hay, nhưng mà không phải thật, người cầu hôn hôm nay, ta nghĩ con nhất định phải nhìn một chút! Đến lúc đó sẽ thích ngay, cũng không nên hối hận lời nói ra!" Lục phu nhân thừa nước đục thả câu, đem mang tới y phục để lên bàn, "Đây là cô nương kia ái mộ con, tự tay may cho con, nhanh thay đi rồi ra ngoài gặp người ta, đừng để người ta sốt ruột chờ đợi." "Nương..." Lục phu nhân che mặt cười trộm đi ra, Lục Kiến Chu không làm gì được, biết là đấu không lại bà. Tùy ý đem cái chồng y phục chỉnh tề kia mở ra, Lục Kiến Chu rốt cuộc lại kinh hãi không rời mắt. Đó là một kiện bạch y, con chim thải tước cô đơn trước đây đã cùng con chim bạn chẳng biết được thêu thêm vào từ lúc nào nhẹ nhàng vỗ cánh, sinh động bay lượn phía chân trời, mà uyên ương trên mặt nước, cho tới bây giờ vẫn là hai con chim mái, theo một chiếc thuyền con phiêu diêu đến dương liễu dưới cầu, nữ tử đánh đàn tuy không thấy rõ tướng mạo, nhưng là nghiêm túc đàn tấu cho thiếu nữ địch nước vũ kiếm nghe. "Quả nhiên ngươi mặc áo xanh vẫn dễ nhìn hơn, căn bản không hợp với áo trắng, mặc vào cũng không xuất trần được như ta." Lục Kiến Chu phi nước đại đến phòng khách, mang theo sính lễ tới, Niên Niệm Thi vừa trông thấy nàng, đã mỉm cười nói ra một câu như vậy. Giống như trong hai năm qua không hề ly biệt, hai người chỉ là hẹn nhau đi thăm nhà ngoại, tân nương chọn lựa y phục thích hợp nhất cho tân lang: "Nhưng mà ta tự tay thêu cho ngươi, thế nào cũng không được thay ra." "Niên Niệm Thi..." Lục Kiến Chu kêu lên cái danh tự xa cách này, rốt cuộc cũng nói không nên những lời khác. Niên Niệm Thi vẫn mỉm cười ý vị phi phàm như thế, chỉ là mang theo chút sầu thương cho năm tháng đã qua: "Lục Kiến Chu, lần này đến lượt ta đến cưới ngươi được không?" ================================= "Không biết ta sẽ nhớ ngươi sao? Vì sao hai năm qua khỏi bệnh rồi mà cũng không tới tìm ta ?" Đôi bên vén khăn cô dâu cho nhau, Lục Kiến Chu trong tiếng chúc phúc của thân hữu, câu đầu tiên hỏi là câu này. "Ta là đang đánh cược ngươi có thể chủ động trở về tìm ta hay không thôi. Lục Kiến Chu, cám ơn ngươi đã không để cho ta thất vọng." Niên Niệm Thi giúp nàng sửa sang lại mũ phượng khăn choàng, mà mình cũng mặc như vậy, vô cùng chân thành nói ra lời tâm tình đã ấp ủ thật lâu, "Với lại ngươi nói không cần quan tâm đến ánh mắt người khác, cho nên ta càng phải cùng ngươi quang minh chính đại yêu nhau." Không ở bên nhau hai năm. Lục Kiến Chu nếm mật nằm gai học hành gian khổ hai năm. Niên Niệm Thi dốc hết tâm tư để quân lâm thiên hạ, vì cái gì phải quyền khuynh triều dã vạn nhân triều bái. Chỉ là muốn chứng minh, mình chính là chính đạo ở cái thế giới này. Để những kẻ chỉ biết rêu rao đạo đức kia, cũng không dám đem khuynh tâm tương ái nói thành điều sai trái nữa. "Thật xin lỗi..." Lục Kiến Chu mới biết được mình lại thô tâm đại ý, không để ý đến dụng tâm lương khổ của nàng, thế nhưng Niên Niệm Thi lại lấy tay ngăn trên môi nàng, tràn đầy mong đợi nhìn nàng, đợi nàng nói những lời khác. "Ta yêu ngươi" "Ừ, ta cũng yêu ngươi" ...... "Ta yêu ngươi nhất!" "Ta mới là yêu ngươi nhất!" "Trước kia là ngươi, hiện tại là ta!" "Tuyệt đối là ta nhiều một chút!" "Ta nhiều hai chút!" "Ta nhiều ba chút!" ... Người náo động phòng bị cụt hứng, cũng không có tâm tư tiếp tục xem đôi hoan hỉ oan gia này ngày qua ngày cãi nhau, nhao nhao kéo ra cửa, tẻ nhạt ngáp liên tục mà đi mất. "Vậy theo quy củ cũ liền đến tỷ thí xem tình yêu của ai nhiều hơn một chút đi!" Mấy người phá đám đã đi, Lục Kiến Chu mặt người dạ thú cũng hiện nguyên hình, gấp gáp không nhịn nổi muốn lột đồ Niên Niệm Thi. Thế nhưng người kia lại một lần nữa nhẹ nhàng linh hoạt tránh thoát mấy cái va chạm củi khô lửa bốc này, ra vẻ muốn nói lại thôi: "Không được..." Không phải chứ? Phù dung trướng noãn tiểu biệt thắng tân hôn nha! Đúng lúc này ngươi lại cho ta một trang thục nữ! (*từ "Trang thục nữ" có nghĩa tương tự như "trang hảo hán", "trang anh hùng", v.v....) Lục Kiến Chu đang chuẩn bị giở lại trò cũ, lần nữa Bá Vương ngạnh thượng cung, Niên Niệm Thi bị dọa gần chết lúc này mới hô: "Dừng tay! Trong bụng ta đã có hài tử của ngươi!" Lục Kiến Chu hóa đá, sau đó bổ nhào qua, trực tiếp dán mặt lên khăn hỉ trên giường. "Chuyện khi nào..." Lục Kiến Chu nắm lấy chăn, tin tức này đối với nàng mà nói quả thực là sấm sét giữa trời quang. Niên Niệm Thi không nghĩ tới nàng thật sự phản cảm như thế, cũng có chút mềm lòng: "Lần trước hỏi ngươi có muốn hay không, ngươi nói không muốn không muốn không muốn, sau đó ta đi, vừa về phòng liền buồn nôn, hỏi nương mới biết được là hỉ mạch..." "Được lắm, hai người các ngươi thông đồng lại gạt ta!" Hổ dữ không ăn thịt con nha! Lục phu nhân còn một mực dùng phương thức dỗ ngọt giữ nàng không thể về kinh tìm Niên Niệm Thi, nguyên lai đã sớm ngấm ngầm trải đường cho tốt chuẩn bị đón cháu trai. "Nương cũng là một mảnh hảo tâm, sợ ngươi không chịu nổi cô đơn..." Niên Niệm Thi cho là nàng thật sự tức giận, xoa xoa đầu nàng nhỏ giọng lấy lòng nói, "Mà ngươi xem đi, ngươi đúng là không chịu nổi... Vừa mới về đến đã.." Vậy hẳn là cũng hoài thai mười tháng chứ? Lục Kiến Chu đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, đột nhiên ngẩng đầu gối lên ngực Niên Niệm Thi hỏi: "Ngươi cũng rất nhớ ta, cho nên mới sớm tới tìm ta?" Hình như cái tên ngốc này, rốt cục cũng khó có được một lần thông minh đột xuất. Niên Niệm Thi trên mặt đỏ ửng đã khiến nàng không thể phủ nhận. Mặt Lục Kiến Chu cẩn thận dán lên bụng Niên Niệm Thi, muốn cảm thụ nơi đó dù là một chút động tĩnh bé nhỏ. "Nhỏ như vậy, còn chưa có thành hình, ngươi nghe không được gì đâu!" Niên Niệm Thi nhìn nàng chuyên chú như vậy, đột nhiên có chút không muốn sinh -- nếu sau này sinh ra đứa con gái, không biết tên này có đem sủng ái chia đôi không chứ? "Không... Ta nghe thấy em bé đang gọi ta là cha !" Lục Kiến Chu làm như thật, ôm eo Niên Niệm Thi, gối lên đầu gối của nàng nũng nịu nói. "Đồ đần, ngươi với ta đều là mẫu thân mới đúng." Niên Niệm Thi chỉ chỉ trán nàng, mới phát hiện nàng ôm rất chặt. Lục Kiến Chu thật làm bộ cố gắng suy nghĩ cuối cùng cho ra kết luận: "Không, ta chỉ muốn làm cha, bởi vì ngươi quá mê người, ta vẫn luôn muốn nằm trên đè ngươi!" "Ngươi..." Niên Niệm Thi bị chọc giận, không phụ sự mong đợi của mọi người liền lộ ra vẻ "mê người" ngạo kiều, Lục Kiến Chu nhìn thấy liền giống như phát xuân, không có chế trụ được dụ hoặc mà đè lên... "Nói không được mà ngươi còn tới! Cút ra ngoài cho ta!" "Đừng mà.. Cùng lắm thì người ta không đi vào là được mà.." "Ai mà tin ngươi!" "Vậy phải làm sao bây giờ, Niên Niệm Thi, ngươi châm lửa, ngươi phải chịu trách nhiệm cho ta!" "Lục Kiến Chu, ngươi là ngốc thật sao? Rõ ràng còn có biện pháp khác vẹn toàn cả đôi bên..." "Biện pháp gì?......" .......... Chập chờn nến đỏ bị sinh động gió đêm thổi tắt. Hai người kia hình như cuối cùng cũng nghiên cứu ra được kết quả gì đó. Mặc dù người nào đó một lòng muốn làm cha rất không tình nguyện, dù sao thì sáu tháng tiếp theo, chỉ sợ là chỉ có bị đè thôi...... [END] Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: kết cục này hoàn toàn hài lòng nha ~ Cho tới nay cảm ơn mọi người bình luận tung hoa và bình chọn~