Ba mươi sáu kế hưu thê

Chương 47 : lạc phách

Editor: Tâm Hân Nhã Cận Khuynh Thấm cùng Lục Kiến Chu vừa xuống kiệu, liền bị thủ vệ Nghiêu vương phủ ngăn cản : "Quận chúa không gặp người ngoài." "Cảm phiền thông báo một tiếng, ta là Lục Kiến Chu, có mấy lời muốn nói với quận chúa.." Lục Kiến Chu nhẹ giọng cầu tình. "Nghe nói Lục gia tiểu thư vừa mới hoàn hồn? Nguyên lai là thật ?" Một người thủ vệ trông thấy Lục Kiến Chu một thân đau yếu, nhớ tới lời đồn kia, cảm thấy có chút xui xẻo, "Ngươi đã là người Lục gia, hẳn là càng không có mặt mũi tới gặp quận chúa chúng ta mới phải, muốn trách phải thì trách thiếu gia nhà các ngươi vong ân phụ nghĩa, tiểu thư nhà chúng ta đối đãi hắn như thế, rốt cuộc là đổi lấy sự bạc tình bạc nghĩa hưu thê phản giảo của hắn." "Biết ngươi đang nói chuyện với ai không! Thật đúng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà!" Cận Khuynh Thấm thấy người kia như vậy rất căm tức, bất bình thay Lục Kiến Chu ra mặt, nhưng thị vệ kia cũng thật không sợ chết, dù sao thì Lục Kiến Dực đúng là suýt chút nữa hại Nghiêu vương phủ bị chém đầu cả nhà. Vì thế phách lối quát: "Ngươi tưởng rằng cái phủ tướng quân vẫn là phủ tướng quân như lúc trước sao? Hoàng thượng thánh chỉ đã hạ, quân quyền của Lục Vọng đều đã bị tước bỏ, hắn không phải một mực nói muốn cáo lão hồi hương sao? Hiện tại quận chúa chúng ta thành toàn cho các ngươi, còn không cút mau một chút, lại tới đây làm gì!" "Ngươi..." Cận Khuynh Thấm tức giận, Lục Vọng không có quân quyền, thân phận thiên kim Tể tướng của nàng còn có đây, người này đúng là chưa bị dọa mà! Cận Khuynh Thấm còn chưa đem "cây cột" đại tiểu thư ra chống đỡ, ngoài cửa phủ đã có một cỗ xe ngựa sang trọng dừng bánh, Niên Từ bước xuống, liếc mắt thấy Lục Kiến Chu, lập tức kinh ngạc: "Đây chính là Kiến Chu cô nương? Hôm nay trên triều nghe được tin tức ta còn không dám tin chắc, nói muốn chọn ngày nào đó tự mình tới phủ bái kiến, không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp nhau! Nàng thật sự trở về rồi?" Ánh mắt không ngăn được cuồng hỉ cùng hâm mộ kia khiến Lục Kiến Chu cực kỳ không thoải mái, nhưng vẫn lễ phép đáp: "Niên đại nhân, ta tới gặp Niệm Thi." "Nàng tìm muội ấy làm gì?" Niên từ nhíu mày, "Muội ấy hiện tại cũng thật phô trương, tự giam mình trong phòng ai cũng không gặp, vẻ u sầu mất mẹ một chút cũng không có, lại bận rộn lãm quyền. Ngay cả ta, người đại ca này cũng muốn tước binh quyền, a mã lại đắm chìm trong cái chết của tiện.. tỳ Lê Tú Yên không thể tự thoát ra được, cái gì cũng mặc kệ, cái Nghiêu vương phủ này liền bị muội ấy chỉ là hạng nữ lưu làm cho đảo lộn." Niên Từ cũng chỉ dám mắng Niên Niệm Thi như vậy, Lục Kiến Chu tưởng niệm càng nhiều, cắt ngang oán trách của hắn: "Niệm Thi không muốn gặp người, ngài có thể ra mặt dẫn ta vào không? Ta có mấy lời, thực sự không thể không nói trực tiếp với nàng cho rõ ràng! Khụ khụ.." Trên khăn tay dính một vết máu nhỏ, thời tiết này cũng có chút hư hàn không nên nói chuyện lâu, Niên Từ thấy nàng một bộ dáng "xuân phong gợi liễu ta thấy mà yêu", lộ ra một tia si mê không dễ phát giác, tay cũng không chịu kiềm chế ôm tới: "Vậy bên ngoài gió lớn, chúng ta đi vào rồi nói sau.." "Nam nữ thụ thụ bất thân! Xin vương gia hãy tôn trọng một chút!" Cận Khuynh Thấm hất cái móng heo dê xồm kia ra, bảo hộ Lục Kiến Chu, không khách khí mà quát hắn. Niên Từ trông thấy người nói chuyện là thiên kim phủ tể tướng, cũng đành phải mạnh mẽ áp chế sắc tâm, bày ra hình tượng chính nhân quân tử : "Cận cô nương sao lại nói như vậy, ta cùng Kiến Chu từ nhỏ đã quen biết, đây là cửu biệt trùng phùng, nhìn thấy nàng thân thể yếu ớt mới rút đao tương trợ muốn đỡ một tay." "Khụ khụ.. Khuynh Thấm, Niên đại nhân đúng là không có ý khác, chúng ta đi vào đi.." Lục Kiến Chu lại ho khan vài tiếng, bệnh tình nặng thêm, biết hai người bọn họ lại sẽ làm ầm ĩ lên, đành phải lá mặt lá trái nói, " Kiến Chu còn đi được, không nhọc Niên đại nhân quan tâm, chúng ta đi vào thôi." Cận Khuynh Thấm đành phải kìm nén lửa giận, nhưng Niên Từ được lý không tha người: "Cận cô nương là thiên kim Tể tướng, hiện tại là thời điểm nhạy cảm,nếu bị trông thấy rất dễ bị bàn tán thị phi. Nghiêu vương phủ ta không quá nguyện ý có bất cứ quan hệ kỳ quái nào, cho nên mời trở về đi!" "Ta vào nhà các ngươi đã là nể mặt ngươi! Ta lại không phải đi tìm ngươi!" Cận Khuynh Thấm nổi trận lôi đình, cảm thấy người này sao lại đáng ghét nhự vậy, nhưng Lục Kiến Chu lại lần nữa dằn tay nàng: "Ngươi về trước đi, một mình ta cũng không sao đâu." "Người này nhìn qua cũng không phải là hạng tốt đẹp gì!" Cận Khuynh Thấm làm sao có thể yên tâm, "Chúng ta lần sau lại đến đi! Niên Niệm Thi nếu thật quan tâm ngươi cũng sẽ không yên tâm để ngươi đi theo hắn vào!" "Khuynh Thấm nghe lời, ta sẽ bảo vệ tốt mình." Lục Kiến Chu ôm tai thì thầm với Cận Khuynh Thấm vài câu, khẽ gật đầu với Niên Từ rồi buông tay ra đi theo vào. Cận Khuynh Thấm bị thủ vệ ngăn lại, cuối cùng tức giận tới bốc khói đầu: "Hai anh em giống nhau như đúc. Lúc nào chỉ biết Niên Niệm Thi Niên Niệm Thi, Niên Niệm Thi kia có gì tốt! Kệ ngươi! Nếu không phải vì thích ngươi, ta đã mặc kệ ngươi từ lâu rồi!" Tuy là nói vậy, vẫn ra roi thúc ngựa trở về phủ tướng quân, đem tin tức báo cho Lục Kiến Dực biết. ============================= "Niên đại nhân không phải muốn giúp Kiến Chu gọi Niệm Thi sao? Vì sao..." Lục Kiến Chu bị Niên Từ dẫn tới một gian phòng kỳ quái chờ đợi, thấy thế nào cũng không giống đang tiếp đãi khách nhân, lúc này mới cảm thấy quái lạ. "Nàng ở chỗ này chờ, ta đi gọi muội ấy." Niên Từ đỡ nàng ngồi xuống, mắt nhìn nàng một cái rồi đi ra. Khoảng ba năm phút sau, Lục Kiến Chu cảm thấy bầu không khí quanh mình không bình thường lắm, đứng dậy chuẩn bị đào tẩu, nhưng vừa kéo cửa ra, liền bị Niên Từ bưng trà đi vào đâm sầm một cái, dọa bay mất nửa cái hồn. "Ngươi... Ngươi trở về rồi à? Niệm Thi đâu?" Lục Kiến Chu từ trong cánh tay Niên Từ tránh thoát, giữ khoảng cách an toàn ra vẻ trấn định nói, thế nhưng tâm lý đã mãnh liệt dậy sóng. "Kiến Chu nàng đã là đại cô nương trưởng thành, sao vẫn cứ như tiểu nữ hài lúc trước thích chạy loạn quanh Nghiêu vương phủ vậy? Đến đây, ngồi xuống bĩnh tĩnh uống chén trà, Niệm Thi đến ngay thôi." Niên Từ nói xong, châm một ly trà đưa tới. Lục Kiến Chu nhận lấy, cũng không có uống, cổ họng ngứa lại ho hai tiếng, lấy khăn tay lau khóe miệng, ngẩng đầu lại phát hiện Niên Từ đang dùng một ánh mắt nóng bỏng không chút nào che giấu mà nhìn nàng: "Kiến Chu nàng vẫn yêu thích Niệm Thi như trước... Đã yêu thích như vậy, có muốn vĩnh viễn ở một chỗ với muội ấy không hả?" "Đây là chuyện của ta và Niệm Thi.. Niên đại nhân cũng không giúp được đâu.." Lục Kiến Chu thầm kêu không ổn. Thế nhưng Niên Từ đã không kiềm chế được, lao đến bắt lấy tay của nàng, tha thiết nói: "Đừng kêu ta là đại nhân...!" Lục Kiến Chu như bị bỏng nước sôi, cấp tốc rụt lại, lui về một bên, thầm mắng ngươi thật đúng là tên "La lỵ khống" một chút cũng không thay đổi, khi còn bé thì lợi dụng bệu má ăn đậu hũ của ta, bây giờ trưởng thành rồi cũng không buông tha ta: "Không kêu đại nhân chẳng lẽ kêu là tiểu nhân à..." (* La lỵ khống: dạng người yêu thích tiểu loli) "Kêu cái gì cũng được! Ca ca nàng còn chưa nói cho nàng sao? Tuy rằng vài ngày nữa mới tới phủ để cầu thân, nhưng ta thật sự quá nhớ nàng, nàng đã đưa tới cửa, ta cũng chờ không nổi nữa rồi!" Niên Từ đã đổi một bộ mặt dữ tợn, khai triển hai tay tấn công tới, Lục Kiến Chu giật nảy mình, theo bản năng liền đá tới... Sau đó, Lục Kiến Chu vốn trước mặt Niên Niệm Thi ít ra cũng tạm coi như một "cường công", liền bị sắc lang Niên Từ kia bắt được chân ngọc, trực tiếp ném lên trên giường kém chút trật khớp... Ném thì ném đi, Niên Từ còn vừa kiềm chế nàng, lại vừa không nể mặt mũi nói những lời bẩn thỉu: "Ta rất thích nàng một bộ dáng nhược thụ như vậy! Nàng càng phản kháng ta liền càng muốn đem nàng... đem nàng..." Đem em gái ngươi á!! Nếu không phải là bởi vì bị cảm mạo, hãy xem ta không tới vài phút đã băm nát ngươi! "Khụ khụ khụ --" Lục Kiến Chu ho kịch liệt, nước miếng nước mũi chính mình cũng thấy buồn nôn phun ra cho hắn một mặt, kỹ năng mới GET~ Niên Từ quẹt sơ một cái, càng thêm hưng phấn: "Nàng không còn chút sức nào đâu, từ bỏ đi, thôi tình dược kia ta đã hạ vào trong đàn hương rồi, chỉ cần ngửi mùi thôi cũng có thể làm cho nàng ngoan ngoãn nha! Kiến Chu, nàng biết ta đợi một ngày này bao lâu không? Thật đúng là nên cám ơn ca ca ruột kia của nàng cặn bã đến ghê gớm, ta chỉ dùng một chút binh quyền như vậy đã đổi lấy được một vưu vật phân lượng nặng hơn nhiều lần là nàng đây! Hiện tại nàng đưa tới cửa nếu là trở thành người của ta, thì binh quyền kia ta cũng không cần giao cho hắn!" "Hắn lại đem ta ra bán ư?!" Lục Kiến Chu nghe lời này, hận không thể đem Lục Kiến Dực thiên đao vạn quả, thế nhưng việc cấp bách bây giờ là làm thế nào giải quyết người trước mặt, vậy nên thừa dịp còn sót lại một chút khí lực, rất không biết xấu hổ mà từ bỏ chống cự nói với Niên Từ: "Từ từ!" Đại khái là dược hiệu có tác dụng rồi, Niên Từ xem ra rất không nguyện ý nghe nàng nói nhảm, tuy là có cảnh giác nhưng vẫn không dừng lại. "Nếu ngươi dám làm gì ta, cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi..." Lục Kiến Chu không tin mình cứ như vậy thất bại, nghĩ đến Cận Khuynh Thấm, chỉ có thể đem hi vọng ký thác cho nàng tìm đúng người. "Ha ha ha ha ha ha" Niên Từ nghe xong là cười ha ha, "Nàng còn không biết sau khi cung biến cha nàng bị giáng chức không đáng một đồng, chỉ đợi ngày về nhà làm ruộng sao? Hiện tại thiên hạ là của Niên gia chúng ta, ca của nàng điểm ấy ngược lại thông minh hiểu biết đem nàng đưa tới đây để kết thân, nàng liền ngoan ngoãn hầu hạ ta đi, Niên Từ đại ca sẽ không bạc đãi nàng!" Lục Kiến Chu hiện tại mới nhớ tới cha ruột cũng không dựa vào được, quả nhiên Tiền Nguyên nghĩ không sai, mình chính là tên phú nhị đại ỷ lại vào cha. Thế nhưng vẫn cậy mạnh giãy dụa, tên Niên Từ kia dù cho có mấy phần giống với Niên Niệm Thi cũng chỉ có thể cho nàng cảm giác buồn nôn, thời điểm bản mặt kia tiến lại gần, cổ nàng nghiêng qua một bên, hàm răng ngậm lại, cắn chặt vào đầu lưỡi... Thân ảnh váy vàng quần trắng lúc này mới từ từ tiến tới, cao quý lãnh diễm bày ra một tư thái như đứng ngoài quan sát, khinh thường nói: "Đại ca thật đúng là bụng đói ăn quàng, ngay cả đồ thừa muội muội đã nếm qua cũng không chê." Niên Từ nghe được thanh âm này, lập tức liền kinh hoảng đến mềm nhũn cả người mà nhìn Niên Niệm Thi chẳng biết lúc nào đã đứng ở cửa, nương theo ánh trăng mà tùy ý tỏa ra túc sát chi khí. "Sao có thể nói như vậy.." Niên Từ lúc này mới buông Lục Kiến Chu đã xụi lơ vô lực xuống, đứng dậy giả bộ bình tĩnh như ngày thường, "Ta đang muốn nói cho muội biết đây, Kiến Dực đã đồng ý gả Kiến Chu cho ta, về sau nàng sẽ là đại tẩu của muội... Các muội phải thật tốt cùng nhau..." "Lục Kiến Dực là cái thá gì, ngươi có hỏi qua ý kiến cha mẹ hắn sao?" Niên Niệm Thi căn bản không có ý định nghe hắn nói tiếp, chỉ ở sau cửa lạnh lùng nói, "Ngươi còn chưa có tư cách giới thiệu thân phận của nàng cho ta, cút." "Niên Niệm Thi, ngươi có biết lễ nghi hiếu đễ không vậy! Không phải chỉ là nhất thời phong sinh thủy khởi thôi sao? Ta tốt xấu gì cũng là đại ca ngươi, lại nói chuyện với ta như vậy sao, sông có khúc người có lúc, ngươi chờ đó mà nhìn ta!" Nói ra những lời này đương nhiên cũng chỉ có thể tự mình an ủi trong lòng, Niên Từ vẫn hoàn toàn không có địa vị gì trước mặt Niên Niệm Thi như trước đây, bị nàng hù giật mình như vậy, mặc dù rất không cam tâm, vẫn là ỉu xìu rời đi... Thật biết chọn thời gian... Tới sớm một giây ta cũng không cần cắn lưỡi tự vẫn a... Lục Kiến Chu bưng mặt thống khổ nhìn Niên Niệm Thi, nhưng không nhìn thấy được sự quan tâm. Niên Niệm Thi thậm chí cũng chưa từng tiến đến một bước, ngược lại lời đầy ác ý nói: "So với nữ nhân, quả nhiên vẫn là nam nhân dường như khiến ngươi hưởng thụ đi."