Bà mối của sếp

Chương 31 : yếu lòng

\*Vì tình cảm đã có sự chuyển biến, nên xưng hô của nam chính sẽ được đổi thành “em\- tôi” nhé.\* “Đừng đi. Ở lại đây được không?” Anh nói, vòng tay đã buông ra, song nắm tay thì vẫn không dời. “Không tiện lắm đâu sếp.” Cô nói, nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt tay cô của anh. Hóa ra anh cũng có lúc yếu mềm như thế, cô cảm nhận được anh thực sự rất cô độc. “Tôi sẽ không làm gì em, chỉ cần ở lại đây với tôi.” Anh chưa từng thể hiện mặt yếu đuối của mình với bất cứ ai, chỉ riêng cô mà thôi. Cô mềm lòng. “Được rồi…anh muốn ăn cháo không?” “Ừ.” Anh mỉm cười. Ôi cái nụ cười này! Anh đáng nhẽ phải được biết rằng trái tim nhỏ bé của cô cũng không phải sắt thép gì, và làm ơn đừng dùng cái vẻ ngoài điển trai đó quyến rũ cô nữa!! Cô lảng mắt ra chỗ khác, tháo giày vào nhà. “Tôi đi lấy cháo cho anh. Vào ngồi uống nước giải rượu đi.” Cô cố dùng giọng lạnh nhạt nhất nói với anh. “Ừ.” Anh ngoan ngoãn nghe lời, ngồi vào ghế uống cạn cốc nước. Đặt bát cháo trước mặt anh, cô kéo ghế ra ngồi chỗ cách anh ba cái ghế khác. Anh nhìn cô đầy khó hiểu, cô tránh anh như tránh tà vậy ấy, bình thường dù có ngồi gần sát nhau cô cũng không có ý kiến gì mà, bây giờ tình cảm thổ lộ ra rồi thì cô lại muốn giữ khoảng cách với anh? “Lại đây.” Anh bảo cô, kéo một cái ở bên cạnh ra. “Tôi ngồi đây được rồi.” Cô lắc đầu. Anh nhíu mày, tâm tình lại bắt đầu khó chịu. “Vậy tôi cũng không ăn nữa.” Tức thì đẩy bát cháo sang bên cạnh. “Haizzz…sếp, có phải anh đang ăn vạ tôi không? Tôi không có năng khiếu dỗ trẻ con nhé.” Cô bất đắc dĩ đổi chỗ ngồi. Anh bây giờ mới dãn cơ mặt, hài lòng kéo bát cháo lại. “Em ăn trước đi.” Anh múc một thìa cháo đưa lên miệng cô. “Không cần, tôi đã ăn tối rồi.” Thực ra cô còn chưa có ăn gì ngoại trừ tống rượu vào bụng, nhưng hiện tại cô lại không có khẩu vị chút nào. “Ăn.” Anh chuyển thành ra lệnh. Đừng tưởng anh không nhớ gì sau khi uống rượu, cô đã uống hẳn một li rượu vang có lượng cồn rất cao. Này này! Đây gọi là theo đuổi à sếp? Cô thầm rủa trong lòng. Sau một hồi đấu mắt không thành, cô chấp nhận đầu hàng, cúi xuống ăn, tự nhủ nếu muốn dỗ trẻ con thì phải nghe theo yêu cầu của chúng. Sao tự dưng cô lại thành ra làm bảo mẫu thế này? “Rồi đó ạ. Anh ăn đi.” Cô lau miệng, tỏ ý không muốn ăn thêm. Anh nhìn cô một lúc rồi mới cúi xuống ăn nốt chỗ cháo trong bát. Mặc dù chỉ là cháo trắng rất bình thường, trông anh ăn lại thấy đặc biệt ngon miệng. Ai da…hương vị của tình yêu khiến người ta uống nước lọc cũng thấy ngon nữa mà. “Về chuyện coi mắt…sếp này, mai là đến lượt Diệp tiểu thư đó.” Cô thản nhiên nói. May mắn anh đã ăn hết cháo rồi, chứ vừa nghe xong câu cô nói là anh mất sạch khẩu vị luôn. “Sao? Từ chối tôi xong rồi nên em muốn vứt tôi cho người khác?” Anh cười giễu, nói. “Tôi đâu dám ạ. Chỉ là…đó là lịch trình sẵn có của anh.” Cô bình tĩnh nói, đằng nào hai người cũng không đi được đến đâu, ít nhất cô muốn tìm cho anh một người bầu bạn có thể hiểu anh, có thể xứng với tình cảm của anh…trước khi cô từ chức. Anh bực bội đập bàn, bát cháo rơi xuống đất “choang” một tiếng liền vỡ, xoay người bỏ về phòng. Cô giật mình nhìn xuống đống mảnh sứ vỡ tan tành, vừa nãy có phải ảo giác không? Cô lại thấy trong mắt anh có vẻ gì đó thật…đau khổ? Cúi xuống dọn dẹp mảnh vỡ, cô vẫn bần thần nghĩ đến vẻ mặt của anh lúc đó. Bỗng một bàn tay từ đâu rũ hết mảnh vỡ vừa nhặt được từ tay cô xuống đất, cô ngạc nhiên ngước lên, thấy anh đang ngồi xổm xuống xem xét bàn tay không một vết trầy xước của cô, trong khi cô lại thấy tay anh bị cắt phải đến vài chỗ lận. Anh đang đi đến nửa đường, đột nhiên nhớ tới mấy cái mảnh vỡ rơi dưới sàn, nghĩ đến cô nàng nào đó chắc chắn sẽ cúi xuống dọn dẹp bằng tay không, anh vẫn là quay lại xem thế nào. Kết quả cô vẫn quen thói cũ, nhặt từng mảnh sứ sắc nhọn đặt vào tay, anh cũng phải bó tay với cô mà. “Có sao không? Có bị thương ở đâu không?” Anh lo lắng hỏi, chả để ý mấy vết cắt trên tay đang dần chảy máu. “Anh mới là người có sao không ấy! Trời ạ! Ai đời lại gạt mấy mảnh sắc nhọn như thế bằng tay không không hả?” Cô quát lại, tay đổi lại nắm lấy hai tay anh kéo về phía bồn rửa. Cô tỉ mẩn rửa sạch vết thương cho anh, rồi tìm trong hòm thuốc vài cái băng cá nhân dán vào, suốt quá trình, không hiểu do cô buồn bực không chịu được hay gì mà liên tục lẩm bẩm, nói anh đúng là đồ ngốc, đại loại là mấy câu có chết cô cũng chả dám nói nếu trong thân phận thư kí Hạ. Anh bất giác cười cười, nụ cười chắc hẳn trông còn “ngốc” hơn từ ngốc cô đang nói. Dù cô có thể hiện sự lạnh nhạt như thế nào, đến cuối cùng cô vẫn là quan tâm anh mà. “Anh cười cái gì? Nếu có lần sau tôi sẽ để mặc anh mất máu tới chết!” Cô nhìn anh mà trong lòng lại thêm một tầng giận dữ, đau còn chưa hết mà còn đòi cười! “Biết rồi…” Anh cười khẽ, nhìn cô đầy dịu dàng.