Editor: YuuHứa Vân Khê mang theo một người đầy mệt mỏi trở về nhà. “Tách” một tiếng, đèn trong nhà được bật lên, thứ chờ đợi Vân Khê chính là sự yên tĩnh của ngôi nhà. Ba mẹ Hứa Vân Khê bởi vì tăng ca nên vẫn chưa về nhà. Vân Khê không khỏi thở dài một tiếng, sau đó đi lên trên tầng chuẩn bị tắm rửa. Trong phòng tắm, hơi nước nóng hầm hập tràn ngập. Vân Khê ngồi trên nắp bồn cầu cẩn thận quan sát mắt cá nhân của mình đang truyền đến một cơn đau mơ hồ, mười đầu ngón chân bởi vì ma sát với sàn nhà nên đã sớm bị bong tróc giống như một lớp kén dày. Đây là những thứ lưu lại sau một thời gian dài tập múa. Vân Khê nương theo ánh đèn trong nhà tắm nhìn đôi chân của mình, trông thật bất đồng với đôi chân trắng nõn mịn màng của các cô gái đồng trang lứa, thon thon một tay có thể ôm hết, còn chân cô lại xấu xí vô cùng. Cái kén dày đặc trên chân bởi vì thường xuyên bị thương mà biến thành một khối sưng to ở trên đó, lúc thời tiết mưa dầm còn thường xuyên đau đớn đến tận xương. Vân Khê lấy một chai dầu hoa hồng dùng để lưu thông máu ở trong tủ ra, chậm rãi bôi lên mắt cá chân tím bầm sau đó ray bằng cả hai tay. Mùi dầu hoa hồng lan tỏa trong phòng tắm, mà vết bầm tím bởi vì xoa bóp cũng dần nóng lên. Vân Khê ngồi chờ dầu khô lại, cô nhớ lại cuộc trò chuyện với Sở Mặc trong nhà hàng lúc vừa rồi. “Tiểu Thiên Nga, em đang từ chối anh sao?” Sở Mặc nhấm nháp cái lá bạc hà trong miệng, tiếng chép miệng từ trong miệng truyền tới. Vân Khê chớp hạ mi mắt nhìn vào cái muỗng trong cái bát nhỏ, cô nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.” “Em nghĩ kỹ rồi?” Giọng nói của cậu lại vang lên, giọng điệu không thể nghe ra cảm xúc ở trong đó. Vân Khê chần chừ trong chốc lát, sau đó lại “ừ” một tiếng: “Cho nên về sau đừng tới tìm tôi nữa.” Cô nói với cậu. “Shh.” Sở Mặc bật ra một tiếng khinh thường. Cậu bật cái bật lửa trên bàn, ngọn lửa được bật lên từ bật lửa rồi lại tắt đi: “Em nghĩ chỉ cần từ chối anh là xong sao?” “Hoặc là, em cảm thấy anh vì bị em từ chối mà sẽ từ bỏ sao?” Vân Khê bị lời nói của cậu làm ngạc nhiên, cô ngẩng đầu nhìn quai hàm chặt chẽ của cậu dưới ánh đèn. Cậu lạnh mặt nói với Vân Khê: “Anh nói cho em biết, Hứa Vân Khê.” “Sở Mặc anh từ trước đến nay chưa từng có hai chữ từ bỏ.” “Anh vẫn sẽ luôn theo đuổi em, đuổi đến lúc nào em đồng ý mới thôi.” “Cao trung không được thì anh sẽ đi học cùng một trường đại học với em, đại học không được nữa thì sẽ đuổi theo em tới cùng một chỗ làm. Anh nói cho em biết, Sở Mặc anh thích em. Mặc kệ em đồng ý hay là không đồng ý, anh, vẫn, thích, em.” Cậu nhìn vào mắt cô nói từng câu từng chữ: “Mà tốt nhất em nên ghi nhớ trong lòng.” Trong lúc nhất thời Vân Khê bị lời cậu nói làm cho sững sờ, một lúc lâu cũng không thể nói nên lời. “Chúng ta vẫn còn là học sinh.” Vân Khê mở miệng, rốt cuộc cũng lấy lại được giọng nói của mình: “Hơn nữa…” Cô nhớ lại những gì cậu đã làm với Hạ Vũ Hân lúc trước: “Cậu thích tôi chỉ là nhất thời xúc động thôi.” Ngữ khí vô cùng chắc chắn. Khung cảnh trong cơn mưa ngày hôm đó giống như là một cái xương cá mắc trong cổ họng, mắc kẹt trong trái tim Vân Khê. Từ góc nhìn của cô, tình yêu mà Sở Mặc dành cho mình chỉ là hứng khởi nhất thời trỗi dậy của cái thời niên thiếu, mà theo thời gian trôi đi, những hứng thú như vậy sẽ rất mau mà biến mất như một cơn gió. Mà lúc ấy, cô nên đối mặt như thế nào? Giống như Hạ Vũ Hân không quan tâm bất cứ điều gì, chạy tới giằng co với cậu trong cơn mưa? Hay là đánh mất chính bản thân mình chỉ để giữ lại một cái nắm tay của người đang cười nhạo mình? Hay là tìm một chỗ yên lặng để tự mình chữa lành vết thương? Hai ngọn núi nặng nề là học tập và múa ba lê đã đè ở trên vai cô rồi, những ngày tháng được vui cười đùa giỡn với bạn bè đều là những thời gian đáng quý nhất của cô, chưa kể thời gian để chữa lành một mình sau khi chia tay rất dài nữa. Sở Mặc bực bội xoa mặt, cậu duỗi tay ném bật lửa lên trên mặt bàn: “Xúc động hay không chờ đến lúc đó em sẽ biết.” “Hứa Vân Khê, con gái các em đều khẩu thị tâm phi như vậy sao?” “Thích chính là thích, nói rằng em thích anh khó như vậy sao?” “Hay là em nghĩ anh học tập kém, điểm thi không cao, cho nên thích anh rất mất mặt đúng không?” Giọng nói của Sở Mặc càng thêm lạnh băng. “Không phải.” Vân Khê mạnh mẽ lắc đầu phủ nhận: “Không phải bởi vì cậu học tập kém, điểm thi không cao nên mới không thích cậu.” Cô vội vàng giải thích. “Phụt.” Sở Mặc bật cười thành tiếng, trong mắt xẹt qua một tia cười chế nhạo nhàn nhạt: “Vậy ý em chính là em thích anh sao.” Cậu khoe khoang nói. Phải mất vài giây Vân Khê mới nhận ra những gì mình vừa mới nói. Cô lập tức đỏ mặt. “Cậu ——” Vân Khê nghẹn họng vì tức giận, hai má cô bởi vì cảm xúc thăng trầm mà đỏ ửng lên: “Sao cậu có thể như vậy chứ.” Cô có chút giận dỗi nói. Đây rõ ràng là giăng một cái bẫy cho cô, mà cô thì lại ngốc nghếch tự chui vào. Sở Mặc thu hồi nụ cười, giọng điệu hiếm khi đứng đắn như vậy, nói: “Hứa Vân Khê, anh mặc kệ bây giờ em đang nghĩ gì, em chỉ cần biết anh thích em là được. Anh mặc kệ em từ chối hay là đồng ý, những điều này đều không ảnh hưởng đến việc anh thích em.” Đôi mắt cậu nhìn thẳng vào Hứa Vân Khê. Lúc này đây, Vân Khê không né tránh bất cứ điều gì nữa, cô đắm chìm trong ánh mắt thâm tình của Sở Mặc. Đôi mắt cậu giống như hồ nước gợn sóng ở bên ngoài, làm một người không bất cẩn liền sa vào trong đó, không có cách nào có thể tự thoát ra được. Lý trí trong nháy mắt lụi tàn ngay lập tức. Chỉ còn lại sự thôi thúc của trái tim. Ngay lúc Vân Khê suýt yếu lòng mà gật đầu đồng ý với Sở Mặc thì quản lý nhà hàng gõ cửa. Sở Mặc rủa thầm hai tiếng, cậu có thể cảm nhận được rõ ràng rằng, nội tâm của Vân Khê đã bắt đầu nới lỏng và do dự. Mà cậu, sắp tiến lại gần được trái tim mềm mại của cô, hơn nữa còn làm cô cam tầm tình nguyện mà đồng ý. Lại có người không biết điều tới quấy rầy. “Vào đi.” Sở Mặc thô bạo nói. Người quản lý không rõ nguyên do nhưng vẫn đẩy cửa bước vào. Sở Mặc lạnh lùng nhìn người quản lý, người quản lý tức khắc như đứng trên đống lửa nóng. “Nhị thiếu, bữa ăn tối nay cậu thấy như thế nào?” Anh ta hơi cúi đầu rồi nở một nụ cười, hỏi. Sở Mặc thậm chí không thèm liếc anh ta lấy một lần. Vẫn là Vân Khê trả lời một cách lịch sử: “Cảm ơn sự sắp xếp của anh, bữa tối nay rất tuyệt, chúng tôi đều thích nó.” Cô nghiêng mặt nhìn Sở Mặc ở một bên, Sở Mặc chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hồ nước pha lê ở bên ngoài, không nói một tiếng nào. Quản lý nhà hàng tinh ý cảm nhận được bầu không khí trong phòng không đúng, anh ta chắp hai tay lại trước ngực rồi nở một nụ cười, nói: “Vậy là tốt rồi, vậy không quấy rầy hai vị dùng cơm nữa, nếu có yêu cầu gì thì cứ gọi tôi.” Sở Mặc quay mặt lại, giọng điệu giống như có thể đóng băng người đối diện lại thành cục băng ngàn năm: “Đều đã quấy rầy rồi còn gọi anh tới làm cái gì nữa?” “Hả?” Người quản lý phản ứng lại ngay lập tức, anh ta nhìn gương mặt bực dọc của Sở Mặc, lập tức thấy lo lắng. Xong đời rồi, thì ra mình đã quấy rầy đến Sở nhị thiếu. Vân Khê không tán đồng nhìn Sở Mặc, cô vội vàng lên tiếng giải vây cho người quản lý: “Không sau đâu, anh cứ đi trước đi, chúng tôi ở đây khá tốt.” Người quản lý nghe vậy lập tức ba chân bốn cẳng chạy trốn. Sợ bóng sợ gió một hồi, anh ta vừa ra khỏi phòng liền rút một cái khăn tay từ trong túi quần ra lau mồ hôi, biết mình vừa mới làm hỏng chuyện đại sự của Sở Mặc. Chỉ là cô gái ở bên trong…? Lại lợi hại thế sao, có thể khiến Sở nhị thiếu xấu tính như được tắm mình trong gió xuân, một chút cũng không chịu để bất cứ thứ gì ảnh hưởng đến. Nói vậy cũng có chút tài năng, trong lòng người quản lý thầm bội phục. Có lẽ người có thể thuần phục được nhị thiếu cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi. Trong lòng người quản lý thầm cầu nguyện, cân nhắc có nên đem chuyện Sở nhị thiếu đưa một cô gái tới ăn tối nói cho đại thiếu không. Nhưng lại nghĩ tới gương mặt bực dọc cùng tính tình thô bạo của Sở Mặc, ngẫm lại vẫn nên im lặng. Bảo vệ tính mạng vẫn là quan trọng hơn. Sở Mặc đưa Vân Khê trở về nhà. Ở trước cửa nhà Vân Khê. “Em vào trong đi.” Sở Mặc nói với Vân Khê: “Anh nhìn thấy đèn nhà em bật sáng sẽ rời đi.” Cậu nhìn theo bóng dáng cô đi vào trong tòa nhà tối om. Vân Khê đi được hai bước thì ngừng lại. Cô muốn nói gì đó lại thôi. Sở Mặc đứng dưới ánh đèn đường, lưng cậu thẳng tắp, họa tiết sang trọng trên chiếc áo khoác màu đen phản chiếu dưới ánh đèn, khuyên tai màu đen lập lòe rực rỡ lấp lánh trên tai. Mái tóc màu đen sẫm, cái mũi thẳng như dọc dừa, cùng đôi mắt đen nhánh vẫn nhìn Vân Khê chằm chằm. Gương mặt đẹp trai như vậy khiến trái tim cô không khỏi đập liên hồi. “Còn không đi vào sao, định mời anh một chén trà à?” Cậu toe toét cười, nói: “Không sợ dẫn sói vào nhà sao?” Giọng nói trầm khàn của cậu vang lên mang theo một chút không đứng đắn. Vân Khê lập tức đỏ mặt. Bộ dạng lưu luyến muốn nói gì đó lại thôi lập tức biến mất, cô cũng không quay đầu lại mà chạy vọt vào trong tòa nhà. Tiếng bước chân vang lên trên cầu thang có cảm ứng ánh đèn. Cậu nhìn bóng lưng cô từ từ biến mất, ý cười nơi đáy mắt lập tức biến thành lạnh băng. Cậu nhìn thấy ánh đèn sáng lên từ nhà cô xong, nở cười một nụ cười nhợt nhạt, nhưng không rời đi. Cơn nghiện thuốc lá lại dâng lên, cậu liền bật lửa châm điếu thuốc, nhìn thuốc lá dần biến thành khói bụi, từng chút từng chút một rơi đầy mặt đất. Nhưng cũng không hút một hơi nào. Cho đến khi bên chân rơi đầy tàn thuốc, cậu mới đứng dậy phủi bụi thuốc dính trên người, tùy ý dùng đôi giày Dr.Martens di tắt điếu thuốc rồi rời khỏi chung cư nơi Vân Khê sống. …… Vân Khê đang ngồi trong phòng làm bài tập về nhà mà giáo viên giao cho. Bỗng nhiên điện thoại rung lên. Là yêu cầu kết bạn từ một người lạ. Hình ảnh đại diện của người lạ kia là một đôi giày thể thao AJ phiên bản giới hạn, mà lời mời kết bạn có nội dung là: “Tiểu Thiên Nga.” ??? Vân Khê cảm thấy người này có chút khó hiểu, bởi vậy tiện tay lựa chọn từ chối lời mời, rồi cô cũng bỏ qua tin nhắn này. Cô đặt điện thoại sang một bên, tăng nhanh hơn tốc độ làm bài tập. 5 phút đồng hồ sau, điện thoại lại rung lên. Là một cái tin nhắn. “Tiểu Thiên Nga, em dám từ chối lời mời kết bạn của anh sao?” Ngữ khí không chút khách khí. Vân Khê nhìn tin nhắn, có chút chần chừ mà nhắn lại: “Cậu là…Sở Mặc?” Rất nhanh liền có tin nhắn trả lời lại: “Đương nhiên, còn có thể là ai chứ.” “Nhanh chóng thêm Wechat.” “Nhanh.” Dường như cậu không sợ phí tiền điện thoại, rõ ràng cùng một nội dung lại còn tách ra thành mấy cái tin nhắn riêng. Vân Khê mở Wechat trên điện thoại ra, lựa chọn đồng ý yêu cầu kết bạn của Sở Mặc. Vì tò mò, cô mở ‘vòng bạn bè’ của Sở Mặc ra. Trên trang cá nhân có rất ít tin tức. Chỉ có mấy tin tức về trận bóng rổ gần đây. Vân Khê nhìn nó thêm vài lần rồi đóng lại. Đúng lúc này, điện thoại lại rung lên một lần nữa. “Khi nào cuộc thi múa của em diễn ra?” Sở Mặc lập tức gửi tin nhắn tới: “Anh đi cổ vũ cho em.” Vân Khê thấy tin nhắn này xong cũng không muốn quan tâm đến cậu nữa. Sở Mặc đợi không được tin nhắn trả lời lại, lập tức gửi tới yêu cầu gọi điện, Vân Khê ngại phiền nên trực tiếp bấm từ chối. “Hả? Lá gan lớn nhỉ? Đầu tiên là từ chối yêu cầu kết bạn Wechat của anh, giờ lại từ chối cuộc gọi video của anh. Hứa Vân Khê, bây giờ lá gan của em cũng lớn nhỉ, không còn thấy sợ anh nữa rồi đúng không.” Nói xong còn gửi tới một cái icon bực dọc. Vân Khê nhìn xong, liếm liếm khóe môi. Cô chậm rãi trả lời: “Vốn dĩ chưa từng sợ cậu.” Nói xong còn gửi một cái icon nhe răng. “Hừ, em có biết anh chính là giáo bá của Nhất Trung người người đều sợ, vậy mà em không sợ anh sao.” Sở Mặc bực dọc nhắn lại. Vân Khê lập tức “shh” một tiếng. “Ồ, giáo bá ghê gớm vậy sao?” Cô mới là không để ý tới nó. “Ừ, đương nhiên là ghê gớm rồi.” “Chỗ nào ghê gớm chứ?” Vân Khê hỏi cậu. “Bởi vì tóm được em, cho nên là ghê gớm.” Ngón tay cậu lướt nhanh trên bàn phím: “Anh sẽ ăn thịt thiên nga, em nói xem anh có phải là con cóc ghẻ ghê gớm không?” Hừ, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Mà Tiểu Thiên Nga lại không để ý tới cậu.