Ba lê và giày bóng rổ
Chương 17
Editor: YuuThứ tư đến phiên trực nhật của Vân Khê và Lâm Manh Manh.
Lâm Manh Manh nói với Vân Khê: “Vân Khê, để tớ đi đổ rác nhé.” Cô ấy lưu loát buộc túi rác trong sọt rác vào.
Vân Khê xếp lại mấy cái ghế còn sót lên trên bàn một cách khó khăn. Cô cầm cây lau nhà trên tay, cúi xuống bắt đầu lau sàn nhà.
“Ừ, xong cậu cứ về trước đi, tớ sắp xếp lại một chút rồi cũng sẽ rời đi.” Vân Khê giơ tay lau cái trán đầy mồ hôi của mình, đứng thẳng dậy nói với Lâm Manh Manh.
“Được, vậy xong cậu nhớ đóng cửa lại nhé, tớ sẽ khóa cửa sổ lại giúp cậu.” Lâm Manh Manh cẩn thận phân phó cho Vân Khê: “Tớ đi trước, xe buýt sẽ tới bây giờ.” Cô ấy giơ tay lên nhìn đồng hồ, hiện tại đã 6 giờ 20 phút rồi, còn 10 phút nữa.
Vân Khê lên giọng: “Ừ, cậu đi đường cẩn thận một chút, đặc biệt là lúc đi qua đường nhé.” Hiện tại đang là giờ tan tầm, xe trên đường cũng khá nhiều, đôi khi Lâm Manh Manh khá cẩu thả, Vân Khê sợ cô ấy bất cẩn.
Lâm Manh Manh đeo cặp sách lên, cầm theo túi rác trên tay. Trước khi rời đi, cô ấy còn vẫy tay với Vân Khê, nói: “Biết rồi mà, bà quản gia.” Nói xong còn tặng cô một cái hôn gió.
Trong phòng học hiện tại còn lại một mình Vân Khê dọn vệ sinh. Ngày thường lớp học náo nhiệt như vậy nháy mắt trở nên trống rỗng, đến tiếng bước chân cũng có thể nghe thấy rõ.
Vân Khê tăng động tác lau sàn nhanh hơn.
Chỉ là cô hoàn toàn không đoán được, Sở Mặc cùng Tường Tử lớp bên cạnh vẫn chưa về, mà là từ sân thể dục chơi bóng trở về lớp.
“Tao nói cái này, Mặc thiếu, trận bóng vừa rồi mày chơi thật sự rất đẹp, quá chuẩn xác.”
“Tao dựa vào mày là chính, kỹ thuật của anh Mặc của chúng ta không còn lời nào để diễn tả được.”
“Cũng may hôm nay tao cùng một đội với mày, cuối tuần sau lại cùng nhau chơi bóng tiếp đi.”
“Ừ, được.” Giọng nói lãnh đạm của Sở Mặc từ hành lang truyền tới.
“Đi đây.” Giọng nói kia lại một lần nữa vang lên.
Cửa phòng học bị đẩy ra.
Cánh tay đang lau sàn nhà của Vân Khê thoáng dừng lại, có chút trở tay không kịp.
Sở Mặc cũng ngạc nhiên.
Không ngờ trong phòng học vẫn còn có người.
Là Tiểu Thiên Nga.
Trong một khắc, Sở Mặc bỗng cảm thấy mình có chút may mắn.
Cuối cùng cũng bị cậu bắt được, ánh mắt cậu có điểm sáng dị thường.
Vân Khê đứng ngược ánh sáng nhìn về phía cửa phòng học. Cả người Sở Mặc được bao phủ bởi ánh hoàng hôn ấm áp, trên thái dương cậu còn có mồ hôi chảy xuống, trên trán cũng có một ít, thậm chí còn dính vào hàng lông mi dài, ở trong ánh mặt trời như những viên pha lê sáng trong.
Cậu cởi bỏ bộ đồng phục màu xanh lam thường ngày ra, trên người vẫn mặc bộ quần áo chơi bóng rổ. Cánh tay để trần lộ ra cơ bắp sắn chắc, trên bắp tay trái còn xăm một hình đám mây nhỏ. Vạt áo bị ướt bởi vì cậu dùng để lau mồ hôi lúc chơi bóng trên sân, hiện ra một mảng nhỏ tối màu. Dưới chân đi một đôi giày thể thao màu trắng pha với màu xanh nhạt, phía sau còn có một cái logo màu vàng. Má tóc đen rũ xuống mắt, khuyên tai màu đen lạnh như băng. Trông cậu lúc này thật giống nhân vật Rukawa Kaeda trong bộ manga anime “SLAMDUNK” mà cô xem lúc nhỏ.
Chỉ là so với Rukawa Kaede thì cậu có chút tàn bạo hơn nhiều.
Vân Khê nhìn thấy cậu mím môi lại, giơ tay lên gạt những sợi tóc mai vương xuống ở bên tai, cô gật đầu với Sở Mặc rồi lại cúi đầu lau nốt sàn phòng học.
Sở Mặc tham lam nhìn bộ dạng đang dọn vệ sinh của Vân Khê.
Cô đắm mình dưới ánh mắt trời ấm áp, cả người giống như mang theo thứ ánh sáng đó. Mái tóc đen dài buông xõa tự nhiên, cánh tay gầy gò của cô dùng sức kéo lê cái chổi lau nhà, thỉnh thoảng phải nhấc cái ghế lên đặt trên bàn một cách khó khăn.
Con tim nhảy dựng lên mà không thể giải thích được.
Không nói một lời, cậu sải bước về phía trước rồi nắm lấy cánh tay của Vân Khê. Cô bị hành động đột ngột của cậu dọa cho sợ hãi, hai mắt mở to, thật giống một con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, như thể giây tiếp theo có thể chạy trốn khỏi tay cậu ngay lập tức.
Cậu cúi đầu, bá đọa cầm lấy cây lau nhà trong tay Vân Khê: “Đứng đây, để tôi.” Giọng nói vẫn bình ổn như thường ngày.
Trong lúc nhất thời, Vân Khê không biết nên cự tuyệt hay là thỏa hiệp.
“Vẫn là để tôi làm.” Vân Khê suy nghĩ, nhỏ giọng nói.
Chỉ là Sở Mặc hoàn toàn không để tâm tới lời cô nói.
Cô nhìn Sở Mặc thoải mái cầm lấy cây lau nhà bằng một tay, cẩn thận lau sạch những viên gạch còn sót lại. Thỉnh thoảng gặp được một cái ghế còn chưa được đặt lên bàn, cậu nhẹ nhàng nhấc cái ghế đó lên bằng cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của mình.
Sạch sẽ, lại vô cùng lưu loát.
“Cây lau nhà để ở đâu?” Sở Mặc lau đến viên gạch cuối cùng xong liền hỏi Vân Khê.
Vân Khê cắn môi, nhỏ giọng nói: “Cậu cứ để đấy đi, để tôi tới nhà vệ sinh giặt cây lau nhà.”
Nói xong liền vươn tay muốn cầm lại cây lau nhà trong tay Sở Mặc.
Sở Mặc liền ôm chặt lấy Vân Khê, cánh tay rắn chắc của cậu vòng quanh eo Vân Khê. Dưới ánh mặt trời, cậu nói với Vân Khê bằng một giọng trầm thấp: “Đừng nhúc nhích, đợi.”
Nói xong, cậu cầm cây lau nhà lên đi về phía nhà vệ sinh.
Vân Khê có chút lo lắng sợ cậu giặt không sạch sẽ, cô nghĩ mình vẫn nên đi theo cậu.
Cô nhanh chân hơn đi theo sau Sở Mặc. Sở Mặc người cao, chân lại dài, cô muốn đuổi kịp cũng phải cố hết sức. Mỗi lần cậu bước một bước chân, cô phải bước thêm một bước chân nữa mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp.
Sở Mặc dường như phát hiện ra cô đi theo sau, cậu cố tình thả chậm bước chân lại để Vân Khê có thể đuổi kịp mình.
“Vẫn là để tôi làm.” Ở cửa nhà vệ sinh, Vân Khê lại lần nữa mở miệng nói.
Sở Mặc nhìn cô, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Để tôi.” Nói xong liền cầm cây lau nhà đi vào nhà vệ sinh nam.
Một lúc sau, Vân Khê liền nghe thấy trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng nước “rào rào”, còn có tiếng cây lau nhà bị sục rửa ở trong nước.
Không cho nữ sinh làm việc nặng sao? Vân Khê suy nghĩ trong lòng, mũi chân cô vô thức phác họa trên mặt đất.
Cái người này cũng thật là, Vân Khê mím môi lại, trong lòng không khỏi oán giận, nhưng khóe miệng lại vô thức nhếch lên.
Khoảng chừng 3 phút sau, Sở Mặc đi từ trong nhà vệ sinh ra, cây lau nhà trong tay cũng đã được giặt sạch sẽ.
Vân Khê lén nhìn trộm cậu. Đường cong cơ bắp trên cánh tay cậu vô cùng mềm mại, màu da là màu lúa mì vô cùng rắn rỏi, xem chừng do hàng ngày cậu chơi bóng rổ nên da mới biến thành màu như thế này. Nhưng màu da trên mặt và cổ vẫn trắng nõn, đuôi tóc vì vừa mới đánh bóng xong nên hơi ẩm ướt, khóe môi còn nở một nụ cười nhẹ. Vân Khê chỉ là lén nhìn nên cũng không biết cậu đang cười vì cái gì.
Hai người sóng vai cùng nhau trở về lớp học.
“Muốn nhìn thì quang minh chính đại mà nhìn.” Sở Mặc đột nhiên lên tiếng, Vân Khê nghe xong trong lòng có chút chột dạ, hai má lập tức đỏ ửng lên.
Nhìn lén bị phát hiện rồi.
Sở Mặc nhìn bầu má phiếm hồng của Vân Khê, cậu biết Tiểu Thiên Nga lại thẹn thùng rồi.
Ai, thật không kìm lòng được mà trêu chọc cô.
“Ai, ai nhìn lén cậu chứ.” Vân Khê lập tức cãi lại: “Cậu nhìn lầm rồi.” Giọng nói của cô còn mang theo chút âm vực mềm mại của người miền Nam, thật giống một con mèo nhỏ đáng yêu, còn mang theo mùi vị thơm ngọt của sữa nữa.
Sở Mặc khẽ mỉm cười, cậu nhìn chằm chằm Vân Khê bằng đôi mắt đen sâu hút của mình. Đôi mắt của Vân Khê tiếp xúc với mắt cậu liền lập tức tránh đi, lúc này, trông cô thật giống một con mèo con bị câu mất lưỡi, đầu cúi thấp xuống không nói lời nói.
Cậu cúi đầu xuống liền nhìn thấy cái cổ trắng nõn của cô lộ ra một mảng lớn, đường cong tuyệt đẹp chạy dọc xuống phía dưới. Còn có thể thấy mái tóc dài hơi rối xõa tung trên cái lưng thẳng tắp của cô, phảng phất trong không khí mùi hoa hồng dịu nhẹ.
“Tôi biết tôi đẹp trai, cho nên cậu cứ thoải mái ngắm nhìn.” Sở Mặc không biết xấu hổ mà mở miệng: “Không thu tiền vé vào cửa của cậu.”
Vân Khê hơi ngẩng đầu lên, có chút tức giận mà trừng mắt nhìn cậu một cái.
Cô bướng bỉnh nhấn mạnh: “Tôi không nhìn lén!” Nhiều nhất cũng chỉ là lén nhìn lướt qua thì đã bị cậu phát hiện rồi.
Sở Mặc vẫn mỉm cười, cũng không phản bác lại.
Trong ánh hoàng hôn, hai người hiếm khi sóng vai đi cùng nhau. Sở Mặc thậm chí còn có thể thấy rõ cái nốt ruồi đen nhỏ ở trên vành tai Vân Khê cùng với vài cái lông tơ nhỏ ở sau gáy.
Cậu vô thức mím môi lại, cảm nhận được dường như có một cơn nóng bóng đang bùng lên trong cơ thể mình, yết hầu không tự giác mà nuốt nước bọt. Cậu siết chặt cây lau nhà trong tay, liếm liếm khóe môi.
Hừm, thật đáng yêu, lại ngọt ngào nữa.
Trở lại trong phòng học.
Vân Khê cất cây lau nhà xong, chuẩn bị đi tới xem xét cửa sổ.
Sở Mặc kéo ghế chỗ mình ngồi phát ra một tiếng “kẽo kẹt”, tùy tiện lấy một cái áo phông màu đen trong ngăn bàn ra.
Cậu lắc chiếc áo phông trong tay, lười biếng nhắc nhở một tiếng: “Tiểu Thiên Nga, nhắm mắt lại.” Trong giọng nói còn phảng phất chút không đứng đắn trêu đùa.
Vân Khê nghe xong có chút khó hiểu, cô vô thức quay lại nhìn Sở Mặc. Và những gì cô nhìn thấy là một mảng cơ bụng săn chắc cùng đường cong cơ bắp mềm mại của cậu. Mùi hormone nam tính như bùng nổ trong không khí, toàn bộ thân thể cậu đều nhuộm trong ánh hào quang của hoàng hôn, làn da như được phủ một lớp mật ong
Vân Khê vô thức “A” lên một tiếng, lập tức quay mặt đi coi như chưa nhìn thấy cái gì.
Giây tiếp theo, đôi tai lập tức đỏ hồng lại nóng bỏng, làn da trắng nõn như được hợp lại với đôi tai đỏ bừng, khiến hai má đều phiếm hồng như được đánh phấn.
Đôi mắt sắc bén của Sở Mặc thấy được, bật cười thành tiếng.
Tiếng cười trầm thấp ẩn ẩn hiện hiện trong không khí, đôi tai của Vân Khê nghe thấy được, hai má càng thêm đỏ ửng.
Động tác thay áo của Sở Mặc cũng thong thả vài phần, dường như là rất hưởng thụ sự yên tĩnh như thế này.
“Cậu, cậu xong chưa.” Vân Khê hỏi Sở Mặc sau lưng.
Giọng nói của cậu vang lên trong lớp học vắng lặng, giống như không khí mát mẻ sau cơn mưa, cũng không còn vẻ hung dữ như với mọi người nữa. Cậu nói: “Tiểu Thiên Nga, tại sao cậu lại dễ dàng thẹn thùng như vậy chứ.”
Cậu hơi lên giọng ở cuối câu, trong lời nói lộ ra ý cười nhàn nhạt, dưới ánh mặt trời, đôi mắt cậu lộ ra một nụ cười từ lâu đã không xuất hiện.
“Quay lại đi, thay xong rồi.” Cậu duỗi tay khoác áo đồng phục màu xanh lam lên người.
Lúc này, Vân Khê mới đỏ mặt xoay người lại.
“Cậu, tại sao cậu lại…” Vân Khê nhỏ giọng phản đối: “Thay quần áo cũng không nói một tiếng.” Đột nhiên lại bảo người ta nhắm mắt lại, ai có thể nghĩ được là cậu ta thay quần áo ở trong phòng học chứ.
Nói xong ra vẻ trấn định đi đến bên cửa sổ kiểm tra cửa đã khóa lại hay chưa.
Hiện tại không chỉ có tai mà đầu ngón tay cô cũng đã hơi phiếm hồng.
Xấu hổ lan đến đầu ngón tay rồi sao, trong lòng Vân Khê trộm nghĩ.
Sở Mặc mỉm cười, nhẹ nhàng chuyển sang đề tài khác: “Vậy cậu có vừa lòng với những gì mình vừa nhìn thấy không?”
Động tác tay của Vân Khê hơi dừng lại, một vài giây sau mới hiểu được hàm nghĩa bên trong lời nói của cậu.
“Cậu, lưu manh!” Cô đỏ mặt, tức giận nói, tiếng cửa sổ đóng lại cũng mạnh hơn.
Sở Mặc ngước mắt lên nhìn cô tới kiểm tra từng cái cửa sổ một, bộ dạng vô cùng nghiêm túc. Cậu bật cười, trong lòng luôn muốn trêu chọc cô, muốn nhìn thấy bộ dạng dậm chân tức giận của cô.
Không phải Tiểu Thiên Nga rất đáng yêu sao.
Sở Mặc đeo cái cặp đen trên vai, hờ hững dựa vào bức tường phía sau phòng học chờ Vân Khê.
Một lúc sau, Vân Khê khóa cửa xong rồi đi ra. Cô thấy Sở mặc lười nhác dựa vào tường hút thuốc, thỉnh thoảng gẩy một chút tàn thuốc vào trong không khí, tư thế trông thật thành thạo, có lẽ bị nhiễm thói quen xấu này một thời gian dài rồi.
Cô nhìn thấy trước tiên có chút sửng sốt, sau đó vô thức nhíu mày lại, có chút bài xích mơ hồ đối với thuốc lá.
Nhưng mà trong lòng cô cũng hiểu rõ, trước kia cũng đã ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người Sở Mặc.
Chỉ là cô chưa từng nhìn thấy bộ dạng lúc cậu hút thuốc lá.
Sở Mặc nhìn thấy cô đi tới, lập tức dụi tắt điếu thuốc.
“Đi thôi.” Ngữ khí của Vân Khê có chút nhàn nhạt, trong giọng nói còn nghe được cảm xúc mơ hồ.
Nhưng Sở Mặc lại vô thức nhíu mày lại, cậu có cảm giác cô dường như đang dao động.
Cậu đi theo sau Vân Khê.
Thật lâu sau.
“Tôi rất ít khi hút thuốc, nếu cậu không thích, tôi sẽ cai nó.” Cậu giống như là đang giải thích.
Vân Khê cúi đầu đi ở phía trước, cũng không nói bất cứ điều gì.
Qua một hồi lâu, lúc Sở Mặc cho rằng Vân Khê không còn để ý tới cậu nữa.
“Ừ.” Cô tỏ vẻ hờ hững mở miệng nói.
Sở Mặc cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nghe được điều này. Cậu đi nhanh lên phía trước hai bước, sóng vai đi bên cạnh Vân Khê.
Vân Khê đồng ý xong lại cảm thấy có chút hối hận.
Rõ ràng mình cùng với cậu không có quan hệ gì, vậy mà, lại lên tiếng đồng ý. Giống như giữa cô và cậu có một sợi dây ràng buộc vô cùng sâu sắc.
Mà chính mình lại đứng trên lập trường nào để đáp ứng chứ.
Nghĩ đến đây, gương mặt cô vô thức phiếm hồng, bên tai cũng mơ hồ nóng lên. Sở Mặc lén liếc mắt nhìn cô, liền nhìn thấy gò má của Vân Khê bắt đầu đỏ ửng lên.
Mẹ nó, tại sao lại có thể dễ dàng thẹn thùng như vậy chứ.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
25 chương
417 chương
70 chương