Ba lê và giày bóng rổ
Chương 11
Editor: YuuBài kiểm tra vào ngày thứ Năm và thứ Sáu đã trôi qua.
Vân Khê lắc lắc cánh tay có chút mỏi của mình, thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Manh Manh ngồi cách Vân Khê không xa, cô ấy nộp bài thi rồi đi đến chỗ ngồi bên cạnh Vân Khê: “Vân Khê, cuối tuần này cậu định làm gì? Cậu có muốn cùng tớ tới thư viện đọc sách vào ngày mai không?”
Vân Khê tăng tốc độ thu dọn đồ dùng vào trong cặp sách, vừa định mở miệng đồng ý, không ngờ lại bị Vương Khả Thần lao tới xen ngang.
Cậu ta đeo cặp sách, không bỏ cuộc thuyết phục Vân Khê, nói: “Vân Khê, ngày mai lúc 6 giờ tối tại nhà hàng Phong Nguyệt, bàn cũng đã được đặt trước rồi. Các bạn học cũ chẳng mấy khi có cơ hội tụ tập với nhau, cậu cũng tới nhé.”
Lâm Manh Manh quay đầu sang nhìn Vương Khả Thần, hơi ngạc nhiên nói: “A, Vân Khê, ngày mai cậu có hẹn rồi sao?”
Vương Khả Thần gật đầu, chỉ vào Vân Khê nói: “Trước đây, lúc các bạn hồi lớp 10 tụ tập, Vân Khê đã không đến bữa ăn được tổ chức trong kỳ nghỉ hè. Lần này cũng không thể không tới được.”
Vân Khê nghe cậu ta nói như vậy có chút bất lực.
Lâm Manh Manh hiểu chuyện, cô ấy chỉ gật đầu mà không nói thêm nhiều nữa: “Vậy Vân Khê, ngày mai các cậu đi chơi vui vẻ nhé, lần sau chúng ta cùng đi thư viện cũng được.” Nói xong, cô ấy đeo cặp sách lên rời khỏi phòng học.
Không ngờ đi được nửa đường lại đụng phải Đàm Thiên.
Đàm Thiên thi ở phòng học bên cạnh, cậu ta vừa thi xong đã vội vã đi tới phòng thi của Vân Khê để tìm Tường Tử, muốn rủ cậu ta buổi tối cùng đi tới quán cà phê Internet. Không ngờ ngay khi cậu ta vừa bước vào lại đụng phải Lâm Manh Manh đang muốn rời khỏi phòng học.
Lâm Manh Manh xoa cái trán bị đụng tới đỏ ửng, tức giận nói: “Này! Đi đường mà không nhìn đường sao! Đàm Thiên, mắt cậu bị mù à!”
Đàm Thiên lui lại vài bước, đầy mặt vô tội nói: “Làm sao tôi có thể biết được sẽ có ai đó đột nhiên rời khỏi phòng học chứ. Lâm Manh Manh, chắc chắn cậu có thể hiểu được điều đó.”
Lâm Manh Manh cũng biết chính mình có chút nóng nảy, nhưng cô ấy cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy gương mặt của Đàm Thiên, cô ấy xoa xoa trán, mặc kệ cậu ta.
Đàm Thiên nghĩ rằng mình đã chọc giận cái tiểu tổ tông Lâm Manh Manh này, vội vàng trêu chọc cô ấy, nói: “Ôi, Lâm đại tiểu thư, là tôi đi đường mà không mang theo mắt, tôi không phải chỉ một lòng nghĩ về bài kiểm tra vừa mới thi xong sao, nên mới thất thần như vậy.”
Lâm Manh Manh liếc nhìn cậu ta một cái, càng không có gì để nói thêm nữa: “Cậu mà cũng nghĩ đến bài kiểm tra sau khi thi xong sao? Lừa ai chứ, cái loại người như cậu thậm chí còn không nghĩ tới bài thi kiểm tra trong lúc thi, chứ đừng nói là thi xong rồi.”
Đàm Thiên cười xảo quyệt, vuốt cái gáy mình, nói: “Ồ, vẫn là Lâm đại tiểu thư hiểu tôi nhất. Tôi đây không phải là đang khiêm tốn một chút sao, vạch trần ra như vậy thì còn gì thú vị nữa chứ.”
“Thế nào, còn đau nữa không?” Đàm Thiên nhìn vào trán Lâm Manh Manh, cái chỗ bị đụng vào có chút phiếm hồng, nghĩ thầm làn da của cô gái này thật mịn màng. Một chút cũng không giống chính mình, đụng phải cũng không cảm thấy đau chút nào.
Lâm Manh Manh xoa trán, trừng mắt nhìn cậu ta bằng đôi mắt ầng ậc nước: “Cậu tránh ra, đừng lắc lư ở trước mặt tôi nữa, thấy cậu là thấy khó chịu mà.”
Nói xong liền nhanh chóng rời khỏi phòng học.
Đàm Thiên cũng không quan tâm đến cuộc hẹn với Tường Tử nữa, cậu ta hét lớn vào trong phòng học: “Tường Tử, tao đi trước, lát nữa gọi lại cho mày sau nhé.”
Nói xong liền đuổi theo bóng lưng đã rời đi của Lâm Manh Manh.
Sau khi Vân Khê sắp xếp lại giấy nháp và túi đựng bút xong cũng đi theo Vương Khả Thần rời khỏi lớp học.
Vương Khả Thần ríu rít không ngừng suốt đoạn đường đi, Vân Khê chỉ gật đầu mỉm cười với cậu ta, tỏ vẻ ứng hòa với câu chuyện của cậu ta.
Hai người sóng vai đi đến trạm xe ở cạnh trường đợi xe tới.
Đột nhiên trời bắt đầu mưa, ban đầu chỉ là một vài hạt mưa nhỏ rơi rải rác, không lâu sau đó liền thành một trận mưa to tầm tã.
Hai người vội vã tới cửa hàng tiện lợi gần đó để trú mưa.
Vương Khả Thần đứng trước cửa của cửa hàng tiện lợi, cau mày nhìn những đám mây đen trên trời, oán giận nói: “Rõ ràng dự báo thời tiết nói hôm nay trời không có mưa.”
Vân Khê cũng có chút bất lực. Chiếc ô cô mang tới lớp quên không đem về, nếu bây giờ chạy vào trong trường để lấy ô, phỏng chừng chính cô cũng bị nước xối không khác gì gà luộc trong nồi canh.
Mà dường như cơn mưa cũng không có dấu hiệu sẽ dừng lại ngay được.
Lúc này điện thoại của Vân Khê đột nhiên vang lên.
Là Vương Thu Từ.
Bà nói qua điện thoại: “Khê Khê, mẹ sẽ lập tức tới đón con ngay sau khi tan làm. Con cứ đứng đợi mẹ ở phòng thường trực trước cửa trường, nửa tiếng nữa mẹ sẽ qua đón con.”
Vân Khê giơ tay nhìn đồng hồ.
Bây giờ là 5 giờ rưỡi.
Nửa tiếng nữa là 6 giờ.
Vân Khê có chút do dự nhìn cơn mưa bên ngoài, dường như cơn mưa không có dấu hiệu dừng lại trong chốc lát.
Cô trả lời chi tiết trên điện thoại: “Vâng, con biết rồi ạ. Ở phòng thường trực có nhiều phụ huynh tới gửi ô cho học sinh lớp 12 quá, con sẽ đợi mẹ ở cửa hàng tiện lợi đối diện trường học.”
Vương Thu Từ “ừ” một tiếng tỏ vẻ đã biết, an tâm ngắt điện thoại.
Vân Khê và Vương Khả Thần chán nản đứng ở trước cửa hàng tiện lợi. Điều hòa ở đây bật hơi thấp, Vân Khê lại không mặc áo khoác đồng phục của trường, cô đứng ở gần cửa thoát khí, trên cánh tay nhanh chóng nổi một tầng da gà.
Mà Vương Khả Thần ở bên cạnh vẫn nhìn chằm chằm những đám mây đen trên bầu trời.
Vân Khê đi đến quầy hàng gọi một cốc trà sữa khoai môn nóng không đường, đồng thời cũng gọi thêm một cốc socola nóng cho Vương Khả Thần đứng ở cửa.
Cô duỗi tay đưa cốc socola nóng cho Vương Khả Thần. Lúc này Vương Khả Thần mới nhận ra Vân Khê vẫn luôn đứng gần cửa thoát khí của điều hòa, mà đầu gió ra có hơi lạnh.
Cậu ta đổi chỗ với Vân Khê.
Mà dường như còn có hai người nữa đứng ngoài cửa kính, không màng đến trời đang mưa to, họ đứng cãi nhau trong cơn mưa lớn.
Không, nói chính xác hơn, là một người đang kích động nói chuyện với người kia, còn người kia lại chết lặng đứng trong mưa, chỉ nhìn mà không nói gì.
Vương Khả Thần có chút tò mò. Cậu ta nhìn qua cánh cửa kính, hóa ra lại là bạn cùng lớp cậu ta đang đứng đó.
Là Sở Mặc và một nữ sinh trường khác.
Cậu ta nói lớn với Vân Khê: “Vân Khê, cậu nhìn người đang đứng ở bên ngoài kìa.”
Vân Khê nhìn theo hướng ngón tay cậu ta chỉ.
Ngoài cửa, Sở Mặc không mặc đồng phục học sinh. Vóc dáng cao lớn của cậu thẳng tắp trong cơn mưa, tùy ý để những hạt mưa làm ướt chiếc áo phông có hoa văn màu đen. Những hạt mưa dọc theo vầng trán no đủ chảy xuống, hoàn toàn chìm vào bên trong cổ áo phông đen. Còn có một vài hạt mưa nhỏ dính trên lông mi dài, làm mờ tầm nhìn của cậu.
Mà nữ sinh đứng đối diện cậu mặc đồng phục cùng váy của trường Nhị Trung bên cạnh, sau lưng còn mang theo cặp sách, mái tóc dài ướt sung đáp ở trên trán, gương mặt nhỏ cùng với bả vai gầy run lên, nhìn trong mưa có vẻ nhu nhược đáng thương.
Nhưng Sở Mặc đứng trước mặt cô ấy, một tay đút trong túi quần, bộ dạng không những không thương hoa tiếc ngọc, mà còn trông rất thiếu kiên nhẫn.
Cách cửa kính, Vân Khê có thể mơ hồ nghe thấy được giọng nói tràn ngập tiếng khóc nức nở của nữ sinh.
“Sở Mặc, anh nói chuyện đi, anh nói cho em biết, rốt cuộc em có chỗ nào không tốt chứ?”
Đáp lại cô ấy là một sự trầm mặc.
“Anh nói gì đi! Anh mau nói gì đi! Từ buổi chiều đến giờ em vẫn luôn chờ ở cổng trường anh, em muốn biết đáp án! Vì cái gì mà không gọi điện lại cho em? Vì cái gì mà chia tay?”
“Có phải anh cảm thấy em quản anh quá nhiều không? Về sau em sẽ mở một mắt nhắm một mắt, em sẽ không quản anh nữa, chúng ta đừng chia tay được không?”
Nói xong, cô ấy còn vươn tay ra định ôm lấy người trước mặt.
Chỉ là giây tiếp theo lại bị người kia vô tình đẩy ra.
Trong mắt Sở Mặc không có chút cảm xúc nào, lạnh lùng nói: “Cô có thể đừng náo loạn nữa được không? Một tháng trước chúng ta đã chia tay rồi.”
“Vậy anh nói cho em biết vì cái gì đi, là bởi vì em quản anh quá nhiều sao? Em sẽ mặc kệ anh, được chưa?” Cô ấy vẫn đứng trong mưa đau khổ cầu xin.
Sở Mặc cảm thấy chán nản sau khi nghe những lời này, cậu cau mày, nói: “Cô không có gì là không tốt cả, chỉ là chúng ta không thích hợp.”
Cho nên chia tay.
Sở Mặc nói xong câu đó thì yên lặng không nói gì nữa.
Nữ sinh kia khóc lóc rất thảm, hai mắt sưng đỏ lên, những giọt nước mắt nóng hổi hòa cùng với nước mưa không ngừng chảy xuống, tuy Vân Khê chỉ đứng ở cửa mà nhìn thấy được nhưng cô cũng không đành lòng.
Bởi vậy, ánh mắt nhìn về phía Sở Mặc có chút trách móc, còn mang theo chút bất mãn.
Nếu trong tay bây giờ có mang theo ô thì thật tốt, trong lòng Vân Khê nghĩ. Nếu như vậy, cô có thể vì nữ sinh trước mắt mà bung dù ra che mưa cho cô ấy, nói cô ấy vì nam sinh như vậy không đáng.
Cô ấy xứng đáng với người khác hơn.
Một lát sau, tiếng khóc của nữ sinh kia dần dần yếu đi. Tốt xấu gì Sở Mặc cũng không bỏ mặc cô ấy mà rời đi, cậu kiên nhẫn chờ đợi ở một bên, đợi đến khi tâm trạng của nữ sinh kia ổn định lại.
Sau khi tâm trạng ổn định lại, nữ sinh kia dùng tay áo đồng phục lau nước mắt đi, động tác phảng phất mang theo sự dứt khoát kiên quyết.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn thẳng vào Sở Mặc trước mắt, trong mắt tràn ngập tơ máu đỏ.
“Thật sự, không còn cách nào có thể vãn hồi được sao?” Cô ấy thật cẩn thận xác nhận lại lần cuối.
“Ừ.” Sở Mặc trả lời không chút chần chừ cùng do dự.
Cậu vừa mới nói xong, “bốp bốp” hai tiếng, liền nhận được hai cái bạt tai.
Vừa nhanh lại vừa tàn nhẫn.
Vương Khả Thần đứng bên cạnh Vân Khê khẽ hít một hơi. Cậu ta ngây người ra, nhỏ giọng nói với Vân Khê: “Nữ sinh này cũng thật lớn gan, lại dám tặng cho giáo bá hai cái bạt tai như vậy.” Trong giọng nói tràn đầy sự khâm phục.
Chỉ nghe thấy nữ sinh ngoài cửa oán hận nói lớn: “Sở Mặc! Anh đừng ỷ vào việc tôi thích anh mà muốn làm gì thì làm! Tôi sẽ chờ ngày anh bị người ta ném đi rồi khóc lóc cầu xin người ta!”
Nói xong liền xoay người đi, nhanh chóng chạy biến mất trong màn mưa.
Vương Khả Thần nghe nữ sinh kia nói vậy, thiếu chút nữa muốn vỗ tay cho cô ấy. Cậu ta vui vẻ khi người khác gặp họa, nói: “Ồ, tôi cũng muốn nhìn thấy cái ngày đó đến.” Rõ ràng cậu ta có vẻ rất khó chịu với bộ dạng thường ngày của Sở Mặc.
Chỉ là cậu ta còn chưa đủ vui vẻ thì đã thấy Sở Mặc đi về phía cửa hàng tiện lợi.
Cùng với tiếng “leng keng” vang lên, Sở Mặc cả người ướt sũng từ ngoài cửa đi vào bên trong cửa hàng tiện lợi.
Vương Khả Thần lập tức ngậm miệng lại.
Sở Mặc dường như không nhận ra Vân Khê và Vương Khả Thần đang đứng ở một bên, lập tức đi tới quầy hàng chọn mấy thứ, trên lông mày còn mang theo chút tức giận.
Trên đường lại nhận được một cuộc điện thoại.
“Ừ, là tới tìm tao, bây giờ rời đi rồi.”
“Chia tay, sớm đã chia tay rồi, không thích hợp.”
“Không vì cái gì, nhiều cái vì sao vậy.”
“Chúng mày đang ở chỗ nào, biết rồi, tới ngay bây giờ đây.”
Sau khi chọn xong đồ thì tới quầy thanh toán để tính tiền.
Vân Khê nhìn cơn mưa bên ngoài cửa, mưa cũng đã nhỏ đi nhiều, nhưng vẫn cứ tí tách tí tách không ngừng.
Mà người ở bên quầy thanh toán, cả người ướt đẫm, dưới chân còn nhỏ vài giọt nước mưa xuống mặt đất, lại không chút nào để ý.
Mẹ của Vương Khả Thần lái xe tới đón cậu ta, xe cũng đã tới cửa.
Cậu ta nghe điện thoại xong, vẫy tay với Vân Khê, nói: “Vân Khê, tôi đi trước. Ngày mai 6 giờ tối tại nhà hàng Phong Nguyệt, nhớ tới nhé.” Sau đó, cậu ra vội vàng mở cửa đi ra ngoài.
Tay người đứng cạnh quầy thanh toán dừng lại một chút, chủ cửa hàng tiện lợi liếc nhìn cậu, nhắc nhở: “Ba mươi lăm đồng, tiền mặt, Alipay hay Wechat?”
Sở Mặc lấy điện thoại ra, click mở mã QR trên Wechat, nhàn nhạt nói: “Wechat.”
Chủ cửa hàng tiện lợi lưu loát quét mã.
Sở Mặc xách túi lên, dùng điện thoại gọi taxi. Lúc xe gần tới cửa, tài xế gọi điện thoại cho cậu.
Sở Mặc đáp lại: “Tới ngay đây.”
Cậu xách túi đi đến cửa kính, lúc định mở cửa ra, cậu nhìn Vân Khê còn ở bên trong, giọng nói không biết là do hút thuốc nhiều hay là cảm lạnh, nghe có chút khàn khàn: “Tiễn cậu một đoạn nhé?”
Đôi mắt cậu nhìn Vân Khê phản chiếu lại ánh sáng, giống như là một hồ nước không thể nhìn thấy đáy, cuốn hút lấy cả thể xác và tâm trí Vân Khê, làm cô không tự chủ được mà chìm đắm trong mắt cậu.
Đến hô hấp cũng thả chậm vài giây.
Im lặng.
Vân Khê hoàn hồn lại.
Cô lắc đầu, nhỏ giọng từ chối, nói: “Không cần, cậu đi nhanh đi, mẹ tôi sẽ tới đón ngay bây giờ.”
“Nhớ về sớm tắm nước nóng.” Cuối cùng, Vân Khê lại nói thêm một câu.
Sở Mặc gật đầu hiểu ý, không nói thêm gì nữa, cậu mở cửa ra đi vào trong xe taxi.
Một lát sau, mẹ Vân Khê, Vương Thu Từ cũng nhanh chóng lái xe tới.
Vân Khê giơ tay chặn lại những hạt mưa rơi xuống, chạy thật nhanh tới xe của Vương Thu Từ, mở cửa xe ra lên xe.
Vương Thu Từ bật điều hòa cao lên một chút, lại đưa khăn lông cho Vân Khê lau người, bà quan tâm nói: “Khê Khê, con không bị ướt chứ? Về nhà thì tắm rửa luôn nhé.”
Vân Khê thất thần “vâng” một tiếng, dùng khăn lông lau qua đuôi tóc.
Như là đang suy tư điều gì đó.
Chiếc xe ô tô dừng ở cổng trường một lúc ngắn ngủi, sau đó nhanh chóng rời khỏi trường học, hoàn toàn biến mất trong dòng xe cộ dưới màn mưa.
Ở dưới gốc đa cách đó không xa, một chiếc xe taxi màu vàng đang dừng ở đó.
“Đi thôi.” Giọng nói khàn khàn của một thiếu niên vang lên, cậu nhìn chằm chằm vào chiếc xe ô tô của tư gia chậm rãi rời đi rồi nói.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
25 chương
417 chương
70 chương