Ba Lần Gả

Chương 67

Mấy ngày liền, Cư Mộc Nhi chỉ dạy Bảo Nhi chơi cầm và trốn trong phòng chơi cầm. Long Nhị hỏi lúc nào cũng nhận được câu trả lời của Tiểu Trúc là “chơi cầm”, “chơi cầm”, “và chơi cầm”. Đáp án quá ngắn gọn khiến Long Nhị nổi giận, đập bàn: “Chơi cầm cũng chia ra chơi thế nào, cao hứng hay mất hứng, ngoài mặt mày ủ ê thì có buồn bã ỉu xìu không? Ngoài chơi cầm, chả nhẽ không làm gì khác? Hôm nay nàng dạy Bảo Nhi chơi cầm được không? Có mệt không? Cơm ăn thế nào? Có đói không? Hôm nay ăn hoa quả gì? Ngủ trưa ngon không? Có dậy muộn không? Có hỏi ta không?” Mấy vấn đề liên tiếp khiến Tiểu Trúc ngây ngẩn. Chưa nói đến việc trả lời, cô còn chưa nghĩ ra từ ngữ gì, cũng chưa nhớ được hết mấy vấn đề Long Nhị hỏi. Cô há hốc mồm, đầu óc đần ra, không biết đối đáp thế nào, cuối quỳ sụp xuống đất: “Nhị gia, Nhị gia đừng đuổi ta. Hàng ngày ta luôn cẩn thận chăm sóc phu nhân, tận tụy trung thành. Nếu phu nhân ngã thì chắc chắn ta sẽ làm đệm đỡ bên dưới, nếu phu nhân buồn bực ta sẽ pha trò cho phu nhân, hàng ngày ta luôn để tâm, không bao giờ để phu nhân đói khát nóng lạnh. Nhị gia, xin Nhị gia khai ân, đừng đuổi ta đi, để ta ở lại bên người phu nhân.” Long Nhị đen mặt. Hắn có nói đuổi đi hồi nào? Hơn nữa cái kiểu không trả lời được vấn đề lại nhảy sang chuyện khác này đúng là chiêu của Mộc Nhi nhà hắn hay dùng! Hạ nhân này, càng lúc càng khó bảo! Tiểu Trúc thấy Long Nhị khó chịu thì không dám ho he gì, lại nghĩ rằng Long Nhị muốn đuổi cô đi vì cô không trả lời được thật, vội vàng dập đầu, hứa hẹn từ nay về sau sẽ không trả lời dài dòng, nhất định chu toàn, vân vân… Lý Kha tìm Long Nhị báo việc, nhìn tình cảnh này thì hiểu vài phần, vội vàng nhỏ giọng báo Long Nhị: “Nhị gia, phu nhân vừa gặp ta, hỏi vì sao Nhị gia chưa quay lại?” Nhị gia xoa cằm. Hôm nay hắn vừa về thì hạ nhân đã báo có việc gấp, hắn không vào viện tử mà đi luôn, xử lý việc xong thì về tìm Tiểu Trúc, cũng mất không ít thời gian. Thế là hắn về nhà chưa gặp Mộc Nhi nên nàng sốt ruột? Long Nhị quyết định đi gặp vợ mình trước, chuyện khác tính sau. Long Nhị vừa đi, Tiểu Trúc đã ngã ngồi ra đất, Lý Kha đỡ cô lên: “Từ trước đến giờ vẫn tốt mà, sao giờ tự nhiên lại làm Nhị gia tức giận?” “Từ trước Nhị gia cũng đâu có bới móc gì, gần đây tự nhiên lại thay đổi. Ta trả lời chi tiết, ngài bảo ta dông dài, ta trả lời ngắn gọn, ngài lại hỏi một đống vấn đề. Những người khác cũng vậy, ba ngày bị mắng hai lần, không hiểu vì sao.” Tiểu Trúc lau nước mắt. Trước kia Nhị gia đâu có khó phục vụ như vậy. Lý Kha hỏi han kỹ càng, vuốt cằm suy nghĩ, rồi nói: “Nhị gia chắc chắn là không thích các ngươi nói chuyện giống phu nhân.” “Bọn ta đâu có học phu nhân đâu.” “Không phải là học, mà là ở cùng nhau lâu. Phu nhân nói chuyện vừa có đạo lý, vừa hài hước, các ngươi hướng về nàng mà không ý thức được. Nhị gia quan tâm đến phu nhân, đương nhiên không thích ai giống phu nhân, chứ không phải chê các ngươi dông dài.” Tiểu Trúc nghe xong, nghĩ lại cho kỹ thì thấy đúng thật. Lần trước Tiểu Bình kể lể lại chuyện phu nhân thấy thú vị, Nhị gia đi qua cứ trừng mắt nhìn Tiểu Bình. Tiểu Trúc cuối cùng cũng được khai thông thật sự, hiểu ra rõ ràng. Cô vội vàng cảm ơn Lý Kha, vội vàng chạy về báo cáo với các chị em. Trước mặt Nhị gia, bọn nha hoàn luôn phải vận dụng đầu óc, mà thật ra cũng không ai dám chọc vào Nhị gia. Tiểu Trúc rất biết ơn Lý Kha, tặng một giỏ đào ngon cho anh ta, lại thấy đồ của Lý Kha bị rách nên chủ động cầm về khâu lại. Việc này rơi vào mắt Tô Tình đang tập võ. Mấy hôm sau, Tiểu Trúc mang xiêm y đã sửa xong qua, Tô Tình lại cũng trùng hợp ở đó. Tô Tình cười chớp chớp, nhìn Lý Kha mà thấy bực. Qua mấy ngày nữa, Lý Kha lại phát hiện ra mấy món xiêm y mặc ngoài đang phơi của mình đã bị rách te tua, hầu như không còn món nào mặc được. Anh ta rình xem thì phát hiện ra Tô Tình. Sau khi luyện võ xong, cô ra chỗ phơi đồ, xọc mỗi món đồ của hắn một đao. Lý Kha tức điên người. Tô Tình bị bắt tại trận còn trợn mắt, nổi cáu: “Đây là giúp sư phụ mà! Xiêm y bị rách, đi tìm Tiểu Trúc cô nương sửa cho! Sư phụ yên tâm, sửa xong rồi ta lại phá hộ sư phụ món khác!” Lại còn phá tiếp?!!! Lý Kha điên hết cả tiết, khói xanh bốc mù mịt trên đỉnh đầu. Hai người chia tay nhau trong bực tức. Tô Tình không đi luyện võ mấy ngày liền, Lý Kha cũng không biết là mình làm con bé không vui ở đâu, nhưng ngẫm nghĩ một hồi thấy không yên, thế nên đi thỉnh giáo Cư Mộc Nhi. Cư Mộc Nhi nghe kể xong thì cười ầm lên, tiếng cười trong trẻo vang khắp sân khiến Long Nhị lườm Lý Kha nóng mặt. Cư Mộc Nhi hỏi Lý Kha: “Ngươi muốn Tiểu Trúc sửa xiêm y?” Lý Kha vò đầu: “Không cần phiền đâu, trong phủ có người làm chuyện này rồi. Lần trước Tiểu Trúc cô nương tiện thì làm hộ ta, sao phu nhân cũng đùa thế?” “Ngươi chắc chắn không muốn Tiểu Trúc sửa xiêm y hộ mình?” “Không muốn.” Lý Kha thẳng thắn đáp, nhíu mày, không hiểu rõ ý của phu nhân. Anh ta nhíu mày lại bị Long Nhị lườm. Dám nhíu mày với Mộc Nhi nhà hắn, muốn ăn đòn à? Lý Kha cũng gọi là thông minh, vội vàng xoa xoa cho mặt giãn ra. Anh rất vô tội, anh là một hộ vệ rất trung thành, tận tâm, chính trực đó! Hai chủ tớ đang giao lưu bằng mắt thì Cư Mộc Nhi nói một câu khiến Lý Kha rùng mình. “Không muốn Tiểu Trúc làm, thế để Tình nhi làm đi.” Lý Kha sững sờ, nhìn liếc qua Long Nhị. Long Nhị cũng đang nhướng mày, chưa hiểu ý Cư Mộc Nhi. “Không sửa không được sao?” Lý Kha nhăn nhúm, đáng tiếc Long Nhị phu nhân không nhìn thấy. Long Nhị phu nhân tử tế cho biết: “Ngươi để Tình nhi sửa lần này, sau này đồ sẽ không bị rách nữa.” Là thế? Lý Kha nửa tin nửa ngờ. Long Nhị chợt hiểu ra: “Mộc Nhi, nàng thiên vị Tình nhi.” “Sao lại thế?” Cư Mộc Nhi lắc đầu cười, “Bình thường Tiểu Trúc không hay nói chuyện về Lý hộ vệ, con bé nói chuyện về tiểu chưởng quỹ ở cửa hàng đầu phố Tài Y nhiều hơn, còn Tình nhi ngày nào về cũng kể chuyện sư phụ. Mà ta cũng vừa hỏi Lý hộ vệ rồi, nếu anh ta có ý với Tiểu Trúc thì chuyện này rất tốt, nhưng rõ ràng anh ta không có ý đó. Vậy thì ta dạy anh ta cách để Tình nhi không nóng nảy phá rối, còn sau này bọn họ thế nào phải do bọn họ tự lo.” “Hừm.” Nhị gia rât bất mãn. Hắn ngồi xuống sát cạnh Cư Mộc Nhi, nói, “Tại sao nàng không bao giờ làm gì để ta nghĩ như thế? Nàng nhìn Tình nhi xem, người ta còn biết phá đồ gây chú ý.” “Ta… ta cũng có mà.” Mặt Cư Mộc Nhi đỏ lên. “Nàng đâu có? Mấy chiêu của nàng toàn để chọc tức gia, đâu có phải để chăm sóc gia?” Cư Mộc Nhi nháy mắt lia lịa. Sao phá đồ của người ta lại là quan tâm chú ý, còn cái nàng làm lại là chọc giận? Nàng rất nghiêm túc, có thành ý làm gia vui đó. Cư Mộc Nhi kéo tay Long Nhị: “Nếu không, Nhị gia cũng đưa xiêm y rách đây, ta khâu lại cho.” “Quên đi.” Mắt không nhìn được còn đòi khâu vá, nghe là biết phá đám rồi. Nhưng Long Nhị vẫn không thể không mỉm cười. Hắn chọc trán nàng: “Người thế này còn dám sờ kim sờ kéo, đúng là ngứa da. Không nhìn được thì an phận tí đi, nếu không có gia chiếu cố thì nàng sống kiểu gì?” Cư Mộc Nhi cười cười, nắm chặt tay Long Nhị: “Nếu không có tướng công, lòng ta sẽ khổ sở lắm.” Long Nhị vô cùng hưởng thụ lời này, đắc ý cười. Cười cười một lúc lại thấy không đúng. Hắn hỏi nàng câu kia, nàng lại đáp lại chả liên quan. Nhưng Mộc Nhi nhà hắn rất biết điều cứ áp sát vào người hắn, thế nên hắn ném luôn vấn đề này ra sau đầu. Những ngày này, “việc nhỏ” liên tục phát sinh. “Việc nhỏ” dường như cũng dễ dàng giải quyết. Long Nhị không lườm bọn nha hoàn nữa, xiêm y của Lý Kha không rách nữa, Long Nhị phu nhân và Long Nhị gia cũng có cuộc sống gia đình yên ổn hòa thuận. Long Nhị gia cảm thấy vô cùng hài lòng. Sau đó, đầu tháng năm đến rồi. Hôm đó, ba anh em Long gia cùng người nhà vào cùng. Cảnh ở Ánh Nguyệt tươi đẹp, đồ ăn trong cung ngon không còn chỗ chê. Nhưng bởi vì Hoàng thượng ngồi đầu bàn nên mọi người cũng có vài phần cẩn trọng. Uống được vài chén rượu, vũ nương cầm nương bước trên ánh trăng đến giúp vui, vô cùng nhộn nhịp. Đêm đấu cầm không có ý nghĩa gì với Long Nhị, hơn nữa Thượng thư Hình bộ còn ngồi với con rể Vân Thanh Hiền khiến Long Nhị khó chịu. Đinh Thịnh là kẻ nham hiểm, Long Nhị thấy ông ta đã thấy ngán. Đinh Thịnh cũng nghĩ như thế về hắn thôi, nhưng hai người nhìn nhau thì nhìn, vẫn cứ phải cười, nâng chén cùng uống. Đây không phải chuyện khiến Long Nhị khó chịu nhất. Long Nhị khó chịu nhất là Vân Thanh Hiền vẫn cứ nhìn Mộc Nhi nhà hắn. Trước công chúng, hắn cũng không dám nhìn công khai, chỉ tranh thủ cơ hội nâng chén hay nói chuyện với người ngoài để liếc nhìn Cư Mộc Nhi một chút. Có điều hành vi lén lút này cũng lọt vào mắt Long Nhị, cái ánh mắt sáng rực lại thâm tình ấy khiến Long Nhị hận chỉ không thể cho hắn một đế giày đập đầu vào tường. Long Nhị gia tức lắm rồi thì các cầm sư chuẩn bị đấu cầm. Cầm sư Tây Mẫn quốc và Tiêu quốc vừa ăn uống cùng nhau, cũng không có địch ý gì nên bầu không khí diễn ra hòa hợp. Các bé con cầm sư lên sân khấu khiến mọi người cười ồ lên. Còn bản lĩnh làm loạn của bé ngoan Bảo Nhi cũng không kém. Long Nhị cảm thấy khó hiểu: Bảo Nhi không làm loạn không kêu gào cũng không ra vẻ bé bỏng, thế nhưng vẫn khiến người ta phải chú ý. Vốn là các bé con cầm sư hợp tấu, chơi thế nào mọi người cũng không để ý. Có điều mỗi bé phải tự giới thiệu trên sân khấu. Lần đầu tiên các bé gặp trường hợp thế này, kể cả là tiểu công tử con quan cũng thấy sợ hãi. Vậy mà Bảo nhi đứng sau hậu trường cứ mở to mắt nhìn, không hề thấy sợ. Cứ thế, Hoàng thượng chọc con bé: “Con tên là gì?” “Long Bảo Nhi ạ.” Gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, nhưng giọng nói rất dõng dạc. Mọi người cười. Hoàng thượng lại hỏi: “Năm nay bao nhiêu tuổi?” “Sáu tuổi ạ.” Vẫn dõng dạc như thế. Một vị quan cũng góp vui, lại hỏi: “Bắt đầu học đàn năm bao nhiêu tuổi?” “Sáu tuổi ạ.” Câu này không chỉ dõng dạc mà còn vô cùng tự tin. Hoàng thượng không nhịn được cười. Đứa bé này quả nhiên rất giỏi khiêu khích. Tiếp theo, Bảo Nhi chơi cầm, chứng minh rằng tiền bạc Long Nhị bỏ ra không hề phí phạm, đặc biệt là tiền lung lạc quân địch, thu mua cảm tình của mọi người. Bởi vì Bảo Nhi rất có tư thái của một đại sư, dù đàn bản đơn giản nhất nhưng từ khúc, tiết tấu vững vàng, sự tự tin của con bé làm rối loạn các bé cầm sư của Tây Mẫn quốc. Các bé bị từ khúc đơn điệu kia gây rối loạn, càng chơi càng toát mồ hôi. Cuối cùng Bảo Nhi thắng, bởi vì con bé có thể chơi đến cùng, hoàn thiện từ khúc. Cầm sư của Tây Mẫn quốc không nói gì, chỉ dẫn các bé cầm sư uể oải kia về. Bảo Nhi không đắc ý kiêu ngạo, chỉ buồn bực vì sao đối phương có người đón về chỗ, mình thì không? Con bé quay đầu nhìn Long gia. Long Khánh Sinh thấy con bé như thế thì chạy lên sân khấu, đón con bé về. Phía sau, các vũ công tiếp tục, sau đó các cầm sư khác lên trình diễn tài nghệ. Nói chung Bảo Nhi thuận lợi đi qua sân khấu, không tranh không oán, nói chung với Long gia thì việc này thế là ổn thỏa. Cả nhà không hiểu cầm đắm chìm trong niềm sung sướng của việc Bảo Nhi qua cửa, ăn cơm uống rượu nghe nhạc, hòa thuận vui vẻ. Tuyệt kỹ chơi cầm với bọn họ mà nói chả liên quan gì. Chỉ có Long Nhị thì thầm hỏi Cư Mộc Nhi: “Bảo Nhi đàn khá lắm sao?” “Xét riêng bài đó thì không tệ lắm.” “Nàng dạy con bé bao nhiêu bài?” “Chỉ có một bài.” “Nàng nghĩ con bé sẽ luyện giỏi, sau đó lại như nàng sao?” “…” Cư Mộc Nhi suy nghĩ hồi lâu, “Nếu có hứng thú thì cũng luyện được một chút đấy.” Được. Long Nhị hiểu. Bảo Nhi quả là bé con Long gia. Tịch yến diễn ra thuận lợi, chủ khách ai cũng vui mừng. Nhưng trời càng tối, Cư Mộc Nhi càng thấy mệt mỏi. Long Nhị xoa bóp tay nàng: “Chịu khó một chút, sắp xong rồi.” Cư Mộc Nhi gật đầu. Đúng là không phải chờ lâu, Hoàng thượng đã bắt đầu ban thưởng, tặng lễ vật cho các cầm sư tham gia buổi hôm nay. Cư Mộc Nhi cố lên tinh thần, nghĩ Hoàng thượng cũng như tướng công nhà mình, thích dùng chiêu này để lung lạc lòng người. Nàng cố gắng chịu đựng để không rũ người ra, chỉ muốn dựa vào đầu vai Long Nhị mà thôi. Lúc đang thất thần, chợt nghe tiếng Tiền Giang Nghĩa tạ ơn Hoàng thượng, còn nói thêm: “Hoàng thượng, nhân dịp các danh cầm đoàn tụ ở đây, thảo dân cả gan có một chuyện muốn hỏi Hoàng thượng.” “Nói đi.” Hoàng thượng đang vui, cho phép anh ta nói. Tiền Giang Nghĩa cúi đầu, cao giọng: “Hoàng thượng, hai năm trước, cầm thánh đại sư Sư Bá Âm tiên sinh của nước ta sát hại cả nhà Sử Thượng thư, bị phán tội xử chém. Hoàng thượng yêu quý người tài, cho phép ông gảy một khúc nhạc trước khi chết…” Cư Mộc Nhi giật mình, tỉnh táo lại. Nàng hoàn toàn không ngờ tới Tiền Giang Nghĩa sẽ dám nói ra ở đây. Long Nhị cũng hoảng sợ. Hắn vội vàng cầm tay Cư Mộc Nhi, siết chặt. Tiền Giang Nghĩa tiếp tục nói: “Cuối cùng, Sư tiên sinh chơi một khúc đầy ý nghĩa, khúc cầm này nói lên nỗi oan vô cùng. Hai năm qua, thảo dần cùng các cầm sư nghiên cứu tỉ mỉ, xác định được đúng là ý này.” Tiền Giang Nghĩa phân tích phần kêu oan của Sư Bá Âm, những khúc nhạc nổi tiếng đan lồng vài nhau, giấu diếm nhiều ý nghĩa. Anh ta nói một hơi, ngẩng đầu lên thấy sắc mặt Hoàng thượng thì im bặt. Hoàng thượng không còn tươi cười, toàn bộ mọi người im lặng. Cư Mộc Nhi không nghe thấy gì, hồi hộp vô cùng. Mãi lâu sau, Hoàng thượng mới lên tiếng: “Trước tiên, không cần biết những thứ các ngươi nghiên cứu có lầm lẫn gì không, nếu Sư tiên sinh thật sự kêu oan thì còn chờ đợi gì? Trẫm thật sự yêu quý người tài, đương nhiên cũng rất tiếc khi Sư tiên sinh phải chết, đến nay khi nghĩ lại vẫn còn có chút cảm khái. Tiếng cầm của Sư tiên sinh nơi pháp trường là thứ lần đầu Trẫm được nghe, cũng là lần cuối cùng. Đó là tiếng cầm đẹp nhất Trẫm từng nghe. Nhưng trên đời này, thiện ác đều có báo ứng, dù Trẫm có yêu quý người tài, cũng thưởng thức tài nghệ của tiên sinh, cũng không muốn làm những oan hồn đã khuất thất vọng. Trong vụ án Sử thượng thư, nhân chứng vật chứng đều rõ ràng, không hề có điểm đáng ngờ. Sư tiên sinh bị bắt tại chỗ, cũng không phải là suy đoán rồi mới bắt người, đó là sự thật. Từng chuyện từng chuyện đều được tra xét rõ ràng rồi mới định tội. Hôm nay ngươi nói tiếng cầm tố oan, Trẫm thật sự muốn hỏi xem ngươi có bằng chứn khác không?” Tiền Giang Nghĩa nghe lời giải thích của Hoàng thượng thì toát mồ hôi lạnh. Anh ta đã biết hôm nay mình cư xử chẳng ra làm sao, xúc động nên phạm sai lầm lớn. Câu hỏi của Hoàng thượng thì phải trả lời. Anh ta nhắm mắt trả lời: “Ngoài đầu mối là tiếng cầm, thảo dân không có bằng chứng khác.” Tim Cư Mộc Nhi đập loạn lên, tay run run. Long Nhị cố gắng nắm chặt tay nàng, đến nỗi hơi đau. “Không có bằng chứng khác?” Hoàng thượng kéo dài câu nói, sau đó đáp trả lạnh lùng, “Ngươi không có bằng chứng khác, chỉ nói khúc nhạc có ý đó, ngay trước các đặc phái viên của nước khác ám chỉ Hình bộ của chúng ta xử sai án oan, ngươi có ý gì!” “Hoàng thượng!” Tiền Giang Nghĩa ra sức dập đầu, “Thảo dân lòng dạ sắt son, tuy không có bằng chứng khác nhưng khi đó Sư tiên sinh phải chết, cần gì phải dùng tiếng đàn kêu oan? Việc này kỳ lạ, người tập cầm suy nghĩ nghiên cứu. Thảo dân biết rõ năm đó, Hình bộ đã tra xét cẩn thận, thảo dân không dám ngông cuồng, nhưng vụ án này thật sự có khúc mắc, mong rằng đại nhân ở Hình bộ có thể xem xét lại, không để thủ phạm thoát tội, giương cao chính khí Đại Tiêu quốc!” Long Nhị liếc nhìn Đinh Thịnh và Vân Thanh Hiền. Đinh Thịnh nhăn nhúm, Vân Thanh Hiền khẽ nhíu mày, hai mặt nhìn nhau. Hoàng thượng lạnh nhạt nói: “Đinh Thượng thư, ngài xem việc này thế nào?” Đinh Thịnh đứng lên, bước ra, thi lễ, nói: “Hoàng thượng, năm đó vụ án này đã tra rất rõ ràng, không hề có điểm đáng ngờ. Nói là trước khi chết kêu oan, nhưng nào có thủ phạm nào không kêu oan uổng? Nếu thật sự có bằng chứng cho thấy vụ án này xử không đúng, Hình bộ ta sẽ điều tra cẩn thận. Nếu xử sai, từ trên xuống dưới của Hình bộ sẽ nhận phạt.” Hoàng thượng gật đầu. Đinh Thịnh bước lại gần Tiền Giang Nghĩa, lạnh nhạt nói: “Tiền tiên sinh có bằng chứng chứng minh cho suy đoán của mình không?” Tiền Giang Nghĩa mồ hôi đầy đầu. Anh ta hy vọng rằng hoàng thượng thích cầm trọng người tài, lại bình dị gần gũi, nếu nghe được vụ án này có vấn đề thì sẽ cho tra lại. Chỉ là muốn tra lại thôi, không ngờ lại chạm phải cái đinh cứng rắn. Anh ta có nghi ngờ, nhưng tất cả chỉ là suy đoán. Chẳng hạn như Sư Bá Âm chơi được từ khúc đó, vậy sao phải giết người để chiếm cầm phổ? Chẳng hạn như cầm sư bọn họ cùng nhau nghiên cứu từ khúc, ai đó cũng gặp xui xẻo không ít thì nhiều, dường như có người muốn uy hiếp bọn họ không được tìm hiểu thêm. Hoặc có người nói rằng cầm phổ đó là bí kíp võ công, Sư Bá Âm trông không giống người biết võ, cần bí kíp võ công làm gì? Thế nên có thể nói rằng ông không biết rằng đó là bí kíp võ công, ông chỉ thích cầm phổ thôi. Nhưng chuyện vẫn chưa rõ ràng. Anh ta nghi ngờ, nhưng không có bằng chứng. Tiền Giang Nghĩa không nói được gì, chỉ úp mặt quỳ. Không ai hỗ trợ anh ta, không ai ra mặt cho anh ta. Những cầm sư cùng nghiên cứu với anh ta hoàn toàn câm điếc. Cầm sử của Tây Mẫn quốc rõ ràng cũng có giao tình không ít với Sư Bá Âm, lần này rõ ràng cũng không chỉ đơn giản là giao lưu cầm, vậy mà cũng không nói lời nào. Tiền Giang Nghĩa cực kỳ hối hận. Tất cả không như anh ta dự tính. Anh ta cho rằng đây là một cơ hội tốt hiếm hoi, coi như anh ta tận dụng hết danh tiếng của mình, chỉ ra điểm đáng ngờ, được mọi người ủng hộ, Hoàng thượng khen ngợi. Nhưng anh ta không làm được gì hết. Anh ta chỉ quỳ gối, nghe Thượng thư Hình bộ Đinh Thịnh lần lượt bác bỏ phỏng đoán của mình, nghe Hoàng thượng tuyên bố tàn tiệc. Tiền Giang Nghĩa biết – tiền đồ của mình kết thúc rồi. Cư Mộc Nhi lặng thinh lên xe ngựa về phủ với Long Nhị. Tay nàng bị Long Nhị bóp đau, nhưng nàng không hề kêu la. Long Nhị ôm nàng vào lòng, vô cùng ân cần, không hề nói những lời như “Nàng xem ta đã nói mà”. Hắn chỉ lẳng lặng ôm nàng. Hắn biết Mộc Nhi nhà hắn thông tuệ, không cần hắn nhiều lời nàng cũng hiểu hết.