Ba Lần Gả

Chương 43

Khâu Nhược Minh chưa bao giờ cảm thấy áp lực trên vai lớn như vậy. Vụ án bắt cóc này: hai người chết, hai người bị thương. Hai người chết là cô nương gia đình nông dân, người nhà đang kêu trời trách đất muốn nghiêm trị hung thủ ở nha phủ, điều này tất nhiên là không cần phải nói. Mà hai người bị thương, một người là phu nhân tương lai của Long Nhị gia, một người là nhị thiên kim của Đinh Thượng Thư. Hai người này bị bắt cóc, tuy bị làm cho sợ hãi chứ không có gì nguy hiểm đến tính mạng, bình an trở về, nhưng bị hoảng sợ là sự thật, trên người còn mang vết thương cũng là sự thật. Chuyện này xảy ra, thanh danh của hai vị cô nương bị tổn hại cũng là sự thật. Nếu anh ta xử lý không tốt, không truy cứu ra chân tướng, không xử trí tốt bọn cướp, đắc tội hai vị quan lại quyền quý này không nói, dân chúng trong thành sẽ thăm hỏi anh ta như thế nào? Hoàng Thượng sẽ thăm hỏi anh ta như thế nào? Khâu Nhược Minh biết, vụ án bắt cóc nhìn như bình thường này, lại là khảo nghiệm lớn nhất mà anh ta gặp phải trên con đường làm quan từ trước đến nay. Trước mắt, mười tên cướp chỉ bắt được tám tên, còn hai tên cầm đầu không thấy bóng dáng. Khâu Nhược Minh sai người vẽ tranh, viết lệnh truy nã, dán khắp thành, muốn bắt hai tên kia về quy án. Tám tên còn lại, ngay đêm hắn bắt về đã thẩm vấn một lần. Tám người kia đều nói mình đi theo lão đại làm cướp hai ba năm, vào nam ra bắc, tiếp nhận hiệu buôn cướp tiền, cho tới bây giờ đều là nghe lệnh làm việc. Lão đại bảo làm gì thì làm nấy, những việc khác đều không biết. Khâu Nhược Minh cảm thấy bên trong chuyện này còn có điều kỳ lạ, hai cô gái thôn quê kia không nói làm gì, nhưng sao lại trùng hợp như vậy, người bị bắt cóc chính là Cư Mộc Nhi và Đinh Nghiên San? Bọn cướp này khăng khăng là vừa khéo. Bọn họ theo lão đại đi Phúc Linh tự tìm mục tiêu ra tay, lão đại nói thời gian này các cô nương thích đi bái Phật, đi chọn bừa, kết quả đến đó vừa hay nhìn thấy Cư Mộc Nhi đang đi một mình. Mà chuyện bắt cóc Đinh Nghiên San là bọn họ phụng mệnh lão đại, muốn bắt mấy cô nương trong thành, bọn họ vừa vặn thấy Đinh Nghiên San ở ven đường, liền bắt cóc. Vốn dĩ còn muốn bắt thêm mấy người nữa, nhưng trong thành khi đó đột nhiên canh phòng cẩn mật, bọn họ sợ xảy ra chuyện bất ngờ, vì vậy vội vàng cải trang ra khỏi thành, không động thủ nữa. Khâu Nhược Minh không tin. Bởi vì đã là vụ án, hoặc là ngẫu nhiên nổi lên ý đồ xấu, tùy ý ra tay, hoặc là suy nghĩ cặn kẽ, xác định tốt mục tiêu. Lần này bọn cướp chia ra ba nơi để hành động, nghiễm nhiên chính là vì phân tán sự chú ý, đề phòng nghiêm ngặt sự lần theo dấu vết, chắc chắn là có sự sắp đặt từ trước. Mà sự sắp đặt này, lại cướp người tùy tiện, việc này thì nói như thế nào cũng không hợp lý? Mà nếu nói là mục tiêu rõ ràng, động thủ là hướng về phía Cư Mộc Nhi và Đinh Nghiên San, đây là vì sao? Là hướng về phía Long Nhị và Đinh Thượng Thư? Nhưng giữa hai người cũng không có giao tình gì lớn, hình như cũng không có chung lợi ích gì, sao có thể cùng bị tai họa này? Khâu Nhược Minh trầm tư suy nghĩ mà cũng không ra nội dung chính, vì vậy anh ta đến Đinh phủ viếng thăm Đinh Thịnh, lại hỏi Đinh Nghiên San tình hình lúc đó, nhưng không hỏi được gì cả. Anh ta dạo ba địa điểm cướp giật một vòng, trở về nha phủ, triệu tập người chứng kiến tra hỏi, lại gọi Tô Tình, thực sự không có đầu mối gì. Cuối cùng anh ta nghĩ, Long phủ và Đinh phủ, thật ra tám tên cướp cũng không đánh được, chẳng lẽ không phải vì bọn họ, mà là nhằm vào hai vị cô nương đã chết hay sao? Giữa hai vị cô nương đó có quan hệ gì? Khâu Nhược Minh nghĩ một lúc lâu, thầm nghĩ đến một người, là Long Nhị gia. Hai vị cô nương đều có liên quan đến Long Nhị gia. Một người là chuẩn bị xuất giá, một người là muốn xuất giá mà không được. Cho nên vụ án này căn bản là người nào đó vì tình mà sinh hận, sai khiến mấy tên cướp này làm như vậy? Khâu Nhược Minh cảm thấy điều này có chút đạo lý, bởi vì các cô nương một khi bị cướp bắt đi, thanh danh tất nhiên bị tổn hại, đã là người có chút so đo, chắc chắn sẽ không lấy các nàng nữa. Khâu Nhược Minh nghĩ vậy, cảm thấy hợp lý. Anh ta định đi Long phủ tìm Long Nhị trò chuyện, xem Long Nhị có thể cung cấp danh sách những người tình nghi phía sau không, có danh sách, mới thẩm vấn kĩ lưỡng tám tên cướp kia được. Nhưng Khâu Nhược Minh tuyệt đối không ngờ tới, anh ta còn chưa khởi hành đi ra ngoài, đã nhận được tin tức xấu. Tám tên cướp kia đã chết bất đắc kỳ tử trong ngục rồi. Khâu Nhược Minh nghe xong hoảng sợ: đây không phải là chuyện vừa, tám tên trọng phạm, không hiểu vì sao lại chết trong ngục của anh ta, việc này thật kinh khủng? Đúng lúc này, nha dịch giữ cửa đến báo, nói Long Nhị gia tới chơi. Khâu Nhược Minh đầu đau như búa bổ, trong lòng sợ hãi, tinh thần hoảng sợ, bất chấp tất cả, vội mời Long Nhị vào. Long Nhị vừa đến, Khâu Nhược Minh đã vội vàng nói chuyện vừa rồi với Long Nhị, nói hắn đang định đến nhà giam điều tra việc này. Long Nhị cũng rất lo lắng, yêu cầu cùng đi. Thật ra Khâu Nhược Minh cũng đang có ý này, trọng phạm chết bất đắc kỳ tử, sự việc liên quan nhiều bên, anh ta và bên đó đều không tiện nói rõ, Long Nhị có quan hệ khắp nơi, lại là một trong những khổ chủ của vụ án này, vừa khéo lại tự đến, anh ta kéo Long Nhị xuống nước, cùng nhau bàn bạc, như vậy so với việc một mình anh ta vác tai họa này trên lưng tốt hơn nhiều. Khâu Nhược Minh cùng Long Nhị đến nơi giam tám tên cướp. Bởi vì tám người này là trọng phạm, lại là kết bè kết đảng làm việc xấu, cho nên Khâu Nhược Minh nhốt riêng bọn chúng trong đại lao, một người một phòng, để đề phòng chúng làm loạn. Lúc này khám nghiệm tử thi đã xong, thấy Khâu Nhược Minh đến vội vàng bẩm báo, nói tám người này đều bị trúng độc chết. “Trúng độc?” Long Nhị và Khâu Nhược Minh chăm chú nhìn, cùng cúi đầu xem kỹ mấy thi thể kia. Tám thi thể mặt trắng bệch, hốc mắt tím đen, miệng mũi có vết máu. Lại nhìn móng tay, cũng là màu tím đen. Long Nhị hỏi: “Bên trong là độc gì?” Người khám nghiệm tử thi ngượng ngùng trả lời: “Việc này, tiểu nhân chưa gặp loại độc này bao giờ.” “Trúng độc do đâu?” Người trông nhà giam chỉ bát cơm bên cạnh: “Sau khi tám người này ăn cơm trưa xong, đột nhiên kêu lên đau đớn, không đợi chúng thuộc hạ kịp phản ứng, đã ngã xuống đất không dậy được nữa.” Khâu Nhược Minh chuyển sang hỏi đội trưởng canh giữ nhà lao: “Đầu bếp và người đưa cơm ở đâu?” Đội trưởng canh giữ nhà lao vội vàng trả lời: “Đang quỳ ở bên ngoài, chờ đại nhân xử lý. Bọn họ nói cơm trưa hôm nay đều lấy từ cùng một nồi, trên đường đưa cơm cũng không thấy điều gì bất thường cả. Nhưng chẳng biết tại sao tám người trong phòng giam lại xảy ra chuyện. Những phạm nhân khác không sao.” Khâu Nhược Minh mặt lạnh như băng, đi ra ngoài thẩm tra. Đầu bếp đều là người già trong nha phủ, là người trung thực, hôm nay có người vì thức ăn mà chết bất đắc kỳ tử, hai người bị dọa run run, ngay cả xưng hô thế nào cũng không biết. Khâu Nhược Minh không hỏi gì, trong lòng giận dữ, hạ lệnh giam giữ tất cả những người nấu cơm, đưa cơm hôm nay. Nhưng trong lòng anh ta cũng hiểu rõ, chỉ bắt người là vô dụng. Bây giờ tám tên cướp đã chết, hai người đang lẩn trốn vẫn chưa có tin tức, vụ án này, chỉ sợ là khó khăn. Khâu Nhược Minh quay đầu, thấy Long Nhị trừng nhìn chằm chằm xác chết trên mặt đất, trong lòng không khỏi vừa sốt ruột vừa khó xử. Long Nhị đứng một lúc lâu, cũng không nghĩ ra biện pháp tốt gì, đành phải yêu cầu Khâu Nhược Minh cho bức tranh của tội phạm trốn trại, bảo nhóm trinh sát của Long phủ bọn họ gấp rút tìm người. Khâu Nhược Minh vội vàng đồng ý, vụ án này nếu có bất kỳ manh mối tiến triển, chắc chắn sẽ báo cho Long Nhị. Hắn lại hỏi Long Nhị mấy vấn đề liên quan đến Cư Mộc Nhi và Đinh Nghiên San, còn hỏi có phải có cô nương từng bày tỏ hoặc oán hận Long Nhị. Vấn đề này khiến Long Nhị đen mặt: “Nếu nói là bày tỏ, quả thực không ít. Nhưng nếu nói bày tỏ, sau đó có lá gan trói Mộc Nhi nhà ta, ta còn chưa nghĩ đến.” Khâu Nhược Minh ngượng ngùng gật đầu, Long Nhị lại nói: “Nhưng, bày tỏ với Mộc Nhi không thành, lại có lá gan có bản lĩnh sai khiến người khác trói nàng ấy, ta lại nghĩ đến một người.” Khâu Nhược Minh nhìn về phía Long Nhị, chờ Long Nhị nói tiếp. Long Nhị nói: “Vân Thanh Hiền.” Khâu Nhược Minh kinh ngạc há to mồm, không ngừng xua tay: “Long Nhị gia thật sự là hay nói giỡn, Vân đại nhân là người chính trực, chắc chắn sẽ không ra chuyện này. Hơn nữa Đinh cô nương cũng gặp nạn, Vân đại nhân là anh rể của cô nương, càng không thể làm ra chuyện như thế.” “Vậy sao?” “Đây là đương nhiên. Hơn nữa trong chuyện truy bắt hung thủ này, Vân đại nhân cũng bỏ ra không ít công sức.” Khâu Nhược Minh đổ mồ hôi. Trước đó, anh ta từng nghe nói Long Nhị gia và Vân đại nhân không hợp, nhưng không ngờ tới, lại căm ghét nhau đến mức độ như vậy, vụ án như thế này còn dám nghi ngờ lung tung. Long Nhị nhếch miệng, mỉm cười: “Ta là người hay nói giỡn, phản ứng của đại nhân thực sự rất thú vị.” Khâu Nhược Minh mặt cứng đờ, hắn lửa cháy đến nơi rồi, Long Nhị này gia còn gây khó dễ trêu trọc? Long Nhị không để ý Khâu Nhược Minh nữa, cáo từ rời khỏi. Hắn ra khỏi cửa nha phủ liền cười lạnh, người làm quan chính là không đáng tin cậy, Vân Thanh Hiền vẫn phải để tự hắn tra xét. Lại nói đến Đinh Nghiên San bên này. Cô ta được Đinh Thịnh cứu về nhà, sau đó vội vàng gọi đại phu đến khám. May mà ngoại thương không nghiêm trọng, nhưng hoảng sợ quá độ, sợ là phải tĩnh dưỡng một thời gian. Đinh phu nhân ôm con gái gào khóc, rất đau lòng. Đinh Nghiên Hương cũng chạy về nhà mẹ đẻ hỏi thăm sức khỏe của em gái. Đinh Thịnh thấy con gái không sao, an ủi vài câu rồi gọi Vân Thanh Hiền đi bàn bạc chuyện bắt bọn cướp. Đinh Nghiên Hương nói rất nhiều lời nói an ủi với em gái, còn nói nhất định thúc giục Vân Thanh Hiền và bố bắt mấy kẻ độc ác kia, tất cả đều chém đầu mới có thể giải hận. Lại dám động đến bọn phủ Thượng Thư bọn họ. Lúc này đầu Đinh Nghiên San rất loạn, cô ta nhớ tới những lời Cư Mộc Nhi nói với mình. Vấn đề này e rằng có liên quan đến Đinh gia. Cô ta nghi ngờ trong thuộc hạ của bố có phản đồ, chắc chắn là làm chuyện xấu gì đó muốn trói cô lại để lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác, thế nhưng mà cô lại không nghĩ ra vì sao mấy người kia cũng trói Cư Mộc Nhi, hai người không có quan hệ gì với nhau. Tóm lại sự việc ngổn ngang, phức tạp. Cô ta rất muốn nói chuyện này với tỷ tỷ, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, lại không biết nói từ đâu. Cuối cùng vẫn để trong lòng, nghĩ rằng sau khi suy nghĩ cẩn thận sẽ bàn bạc với tỷ tỷ. Hoặc là, đợi cô ta nghĩ xong, có lẽ đi tìm Cư Mộc Nhi trước, hỏi nàng ấy. Dù sao việc này nàng ấy cũng là người bị hại, có lẽ nàng ấy có chủ định gì đó. Cư Mộc Nhi lúc này cũng hoàn toàn không có chủ định gì cả, trong lòng nàng đang rối loạn. Sau ba ngày dưỡng bệnh ở Long phủ, nàng liền van xin Cư phụ mang nàng về nhà. Bởi vì ngày hôm sau chính là ba mươi tết. Theo lễ nghi, nam nữ chưa lập gia đình, trước khi cưới không nên ở cùng nhau, lại đúng dịp tết, bọn họ ở Long gia, càng không thích hợp. Vì vậy Cư phụ dẫn Cư Mộc Nhi về nhà. Đương nhiên năm nay ở nhà trôi qua không tốt. Cư Mộc Nhi trốn trong phòng gảy đàn mấy ngày liền, gảy đàn khiến Cư phụ hoảng sợ. Mỗi lần xảy ra chuyện, hứng thú gảy đàn của con gái sẽ quá đà. Mùng ba tết, Cư phụ nhịn không được đến tìm con gái tâm sự, lão nghĩ nhất định là bọn cướp đều chết hết, vụ án này trở thành án chưa giải quyết, cho nên con gái lo lắng sợ hãi, lão phải an ủi. Nhưng lão còn chưa nói đến đề tài chính, Cư Mộc Nhi đã nói: “Bố, người nói, con không lấy chồng có được không?” Không lấy chồng? Lại không lấy chồng? Năm nay con hai mươi tuổi rồi, thật vất vả mới kết thân được với nhà tốt như vậy, Nhị gia đối với con tốt như vậy, sao lại không lấy chồng? Cư phụ hết hồn, da đầu ngứa ngáy, bỗng nhiên đứng lên: “Ai chà, thời tiết hôm nay rất tốt, chắc là buổi sáng ta uống nhiều quá, chóng mặt quá.” “Bố…” “Uhm, thật sự là chóng mặt quá, ta phải đi ngủ. Con gái, con tiếp tục đánh đàn, con đánh đàn rất hay.” Cư phụ không cho Cư Mộc Nhi cơ hội nói chuyện, chạy nhanh như làn khói. Cư phụ trốn vào trong viện của mình, suy đi nghĩ lại, càng nghĩ càng sợ, việc từ hôn này, không phải con gái thuận miệng nói ra đấy chứ. Việc cưới xin hai năm trước với Trần gia, cũng là ván đã đóng thuyền, kết quả nó mở miệng muốn từ hôn chính là từ hôn thật. Hôm nay nó lại mở miệng, chắc chắn là ý nghĩ đã suy xét từ lâu rồi. Không được không được, việc này nhất định sẽ bị lộ đến tai Nhị gia. Vì vậy Cư phụ ôm hai vò rượu, chạy một chuyến đến Long phủ. Đến Long phủ, Long Nhị đang gặp khách. Đúng là, gần sang năm mới, người chúc tết tặng quà xác định là không ít. Cư phụ vừa chờ vừa nghĩ. Đợi gặp được Long Nhị, lão cân nhắc, không dám nói thẳng Cư Mộc Nhi có suy nghĩ muốn từ hôn, chỉ nói là cảm thấy mấy ngày nay tâm tình của con gái không tốt lắm, lão sợ là sau khi trải qua chuyện bắt cóc, Cư Mộc Nhi sẽ nghĩ ngợi lung tung. “Nghĩ ngợi lung tung?” Long Nhị nhướn lông mày, lặp lại từ này. Cư phụ đột nhiên gật đầu: “Nó còn gảy đàn liên tục.” “Gảy đàn liên lục?” “Đúng vậy, mỗi lần nó gảy đàn như vậy thì có chuyện phiền phức sẽ xảy ra. Long Nhị cười cười: “Xin nhạc phụ yên tâm, con không phải cái tên Trần Lương Trạch kia.” Cư phụ sững sờ, chuyện này liên quan gì đến Lương Trạch? Lúc nãy Long Nhị nhắc đến Lương Trạch sao? “Mộc nhi chắc chắn dưỡng bệnh dưỡng rảnh rỗi, đợi con chỉnh đốn nàng ấy, nàng ấy sẽ nghe lời, nhất định sẽ không nghĩ ngợi lung tung nữa.” Long Nhị tràn đầy tự tin. Cư phụ không hiểu ra sao, vừa rồi lão không có nói con gái không nghe lời a? Ngày hôm nay, Cư phụ đến Long phủ, mang về một giỏ hoa quả tươi, đồ tết, và một bí mật. Bí mật chính là ngày cưới đổi thành ngày mười tám tháng giêng. Tuy hơi gấp, không, rất gấp, nhưng trong tháng giêng chỉ có hôm đó thích hợp nhất. Thật ra ngày cưới là ngày nào Cư phụ không có ý kiến, chỉ cần con gái gả cho người trong sạch là được. Trên đường về Cư phụ luôn nhắc mãi, ngày cưới này là bí mật, không thể nói với con gái. Ngoài ra, chuyến đi lần này của Cư phụ còn có một tin tức. Chính là Long Nhị gia nói, sẽ chỉnh đốn lại cô con gái nghĩ ngợi linh tinh của ông. Chỉnh đốn như thế nào? Cư phụ không biết. Lão nhớ tới lúc đút thuốc, cũng chỉ có Nhị gia có thể sửa chữa con gái, cho nên lúc này hẳn là không thành vấn đề a? Uhm, Cư phụ cảm thấy, có con rể như vậy thật khiến người ta bớt lo.