Ba kiếp yêu em

Chương 92 : Nhân sinh rất công bằng

Ngon phải không? Hừm! Món này là đặc sản của vùng này đấy! Đặc sản! Phải! Vì chợ rất xa, lại khó đi! Vậy sao? Ăn thêm đi! Thôi! Tôi lo lắm rồi! Ông cũng nhiều vào. Hừm lão già rồi không ăn được mấy nữa! Nói mới nhớ! Có câu này ta rất muốn hỏi ông. Vậy thì hỏi đi! Được không? Khà! Khà! Sao ông lại sống một mình vậy, gia đình ông đâu rồi! Chết hết cả rồi! Chết! Sao lại vậy? Là sao? Chuyện dài lắm. Biết rồi, ông lại định nói có cơ hội sẽ kể sau phải không? Khà! Khà! Cô nương thật khéo đùa! Thôi mà kể đi! Kể đi mà! *** Vậy là ông đã với tẩu của ông đã làm ra cái chuyện đại nghịch bất đạo ấy sao? Cô nương! Đừng gay gắt như thế, bọn ta từng hẹn ước từ thuở nhỏ, bọn ta rất thương yêu nhau, tình cảm đó giống như cô với chàng trai đó vậy. Ý ông là Tấn sinh? Phải! Vậy sao cô ấy lại trở thành tẩu tẩu của ông? Mọi chuyện dài lắm, nói sao mới đúng, gia đình cô ấy gập nạn, để cứu được phụ thân, cô ấy đã đem bán thân ở lầu xanh, cô ấy thà làm vậy chứ không chịu nhờ giúp. May thay là cô ấy đã huynh trưởng ta, huynh ta đem lòng yêu cô ấy, đã đem cô ấy về phủ, cho cô ấy danh phận mà không hề hay biết mối quan hệ của bọn ta. Rồi sao nữa? Khi ta từ trong kinh thành Huế ra ngoài này thì mọi chuyện đã rồi, ta cũng nguyện sẽ chôn chặt việc này, nhưng yêu phải chăng là một cái mà con người khó kiểm soát nhất, chúng ta, cả hai bọn ta đã không thể làm gì khác, khi nhận ra thì mọi chuyện đã quá xa, cô ấy đã mang thai con của ta. Vậy huynh trưởng ông biết không? Ta nghĩ huynh ấy biết nhưng… Khi chúng ta quyết định bỏ trốn, huynh ấy đã ra tay tàn ác, huynh ấy cho người truy sát chúng ta, và chính mắt ta đã nhìn thấy cô ấy bị cung tên bắn xuyên người để cứu ta, cô ấy thà chết để bảo vệ ta. Bà ấy đã chết, vậy còn đứa con … Ta không biết, ngay sau lần đó mặc dù huynh ấy không ra mặt nhưng rõ ràng vấn muốn truy sát ta. Vì vậy mà ông đã chấp nhận ở ẩn ở đây! Đúng! Thật không ngờ ha! Ngờ gì? Cuộc đời ông lại nhiều bất hạnh như vậy? Đời mà!, ai cũng có số hết cả! Cô nương à! Đừng có mất hết niềm tin vào nhân sinh như vậy, nhân sinh rất công bằng, nó có thể cướp đi người mà cô thương yêu nhát, nhưng chắc chắn sẽ bù lại cho cô nương cái khác. Vậy sao? Hừm! Hãy tin lão đi! Thôi muộn rồi! Mau đi ngủ đi! Ông cũng ngủ đi!