Ba kiếp yêu em

Chương 47 : Là bằng hữu!

Thật không ngờ chúng ta có duyên như vậy? Hừm! Đình Đình tiểu thư có tâm sự gì sao? Không! Tôi làm gì có! Vậy sao, tại vì tôi thấy trên nét mặt cô có một chút buồn! Này! Huynh định đổi nghề sao! Ha ha! Đình Đình lại cười tươi, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt! Phải vậy chứ, trông cô cười thật đẹp, thật đó! Huynh lại nói vậy nữa! Đình Đình mau qua sạp hàng đằng kìa xem: Ờ! Chất vải tốt không tồi đâu! Hừm đúng là con mắt nhà nghề, vị công tử đây thật có con mắt tinh tường, đây là miếng vải đẹp nhất chỗ tôi! Hừm! Vậy sao? Đình Đình tiểu thư có thích không? Có! Nó đẹp mà! Được! Ông chủ cái này bao nhiêu ngân lượng vậy? Này! Huynh định mua sao? Đương nhiên, hiếm khi mới lựa được miếng vải đẹp như vậy? Rồi! Đa tạ công tử! Đình Đình ta tặng tiểu thư! Tặng! Đa tạ huynh! Đừng đa lễ như vậy chúng ta là bằng hữu tốt mà không phải sao? Ờ! Bằng hữu tốt! Đình Đình! Tiếng gọi từ phía xa: *** Thật là trùng hợp, chúng ta không hẹn mà gặp! Phải đó! Chúng ta phải đi uống vài chén mừng ngày này được không? Ta! Tấn Sinh huynh đừng ngại Vinh Thành công tử đây là bằng hữu tốt của muội, phải không? Hừm! Được! Đi nào! Tuyệt mau đi thôi! Chúng ta đi tới Xuân thư quán nha, nghe nói đó rượu ngon lắm! Sao muội biết! Huynh nghĩ muội là ai? Ở kinh thành này chỗ nào mà muội không biết! Ừm! Muội thì giỏi rồi!