Ba kiếp yêu em
Chương 117 : khóc!
Kèn kẹt tiếng mở cửa cánh cửa cũ, cánh cửa có phần mục nát:
Vào thôi!
Lân nhi!
Tiểu thư! Cẩn thận!
Bước vào bên trong một khuôn viên truyền thống, bậc cửa chính cao cao, bộ bàn ghế cổ, trên bàn là một ấm trà, chắc còn đang nóng, những làn khói bay nghi ngút, mùi thơm nhẹ nhẹ lan tỏa khắp xung quanh, Đình Đình đi đằng sau rồi lại nhanh chen chân lên trước Tâm Nhi, đưa mắt nhìn xung quanh, cảnh tượng này không biết bao nhiều lần cố đã thấy trong giấc mơ, không thể kìm lại, những giọt nước mắt ứa ra không ngừng, những tiếng nấc nghẹn ngào, đang xúc động như vậy thì :
Miên Miên!
Tư từ thôi!
Mẫu thân!
Mẫu thân!
Lêu lêu!
Đứng lại cho mẫu thân, Miên Miên!
Cô bé cứ chạy và vào Đình Đình:
Ơ kìa!
Miên Miên!
Lúc này Tâm Giai mới bước ra, nhìn thấy Đình Đình mặc dù rất nhiều năm không gặp nhưng họ vẫn mãi là tỉ muội tốt, hơi bất ngờ một chút, rồi những giọt nước mắt ứa ra không ngừng:
Đình Đình!
Là muội sao?
Đình Đình!
Tâm Giai tỷ!
Tâm giai!
Đình Đình hai người ôm nhau khóc nức nở:
Đình Đình! Muội bị làm sao vậy?
Sao muội không hề có tin tức gì trong suốt mấy năm qua vậy?
Tâm Giai tỷ!
Nói đi!
Có biết là ta và cả phụ thân, mẫu thân nữa tất cả mọi người đều lo cho muội:
Đình Đình!
Thật tốt là muội đã về!
Muội đã về!
Tâm Giai tỷ!
Vào nhà đi!
Mau vào đi!
Thanh Lân huynh, xem ai đây nè!
Tâm Giai không ngừng gọi từ cửa chính vào đến cửa phụ.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
33 chương
5 chương
10 chương