Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi
Chương 99
Nghe vậy, minh Phong thoáng chốc sửng sốt. Ngẩn ngơ chỉ chốc lát, cuống quít quỳ một chân trên đất, cung kính nói: “Hoàng thượng, nô tài không dám!” Hắn biết sau khi hoàng thượng biết được tin tức Luyến phi nương nương chưa chết sẽ thất thường, sẽ mừng như điên không biết làm sao, sẽ nháy mắt mất đế vương uy nghi, sẽ mất bình tĩnh cùng cơ trí vốn có, thái độ sẽ trở nên khác thường.
Liếc mắt nhìn Minh Phong quỳ dưới đất một cái, Long Ngự Tà nhíu nhíu mày, cũng không làm khó hắn, lập tức đi nhanh vượt đến trước mặt Tần Phi Vũ, vội vàng nói: “Phi Vũ, đánh ta một đấm, nhanh chóng đánh ta một đấm!”
Phục hồi tinh thần lại, Tần Phi Vũ lập tức vung quyền, thật mạnh đánh úp về phía lồng ngực của hắn ta. Nói thật, hắn đã sớm muốn hung hăng đánh biểu huynh ác ma này một cái. Bởi vì chuyện Ca Nhi, hắn oán hận biểu huynh cũng không chỉ dừng lại ở một hai điểm. Hiện giờ biểu huynh tự mình mở miệng muốn hắn đánh huynh ấy một đấm, vậy hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Nếu như có thể, hắn còn muốn đánh hơn mấy quyền.
Long Ngự Tà bị đau hô nhỏ một tiếng, cũng không tức giận, ngay sau đó trái lại mừng như điên không biết như thế nào cho phải, ý cười ở khóe mắt, đuôi chân mày rất hiếm thấy bây giờ cũng đều hiện ra ngoài, nụ cười kia thậm chí không giống bình thường chút nào, gần như cười ngớ ngẩn cùng ngây ngô, miệng liên tiếp rù rì nói: “Thì ra ta không có nằm mơ, ta còn có thể cảm giác được đau đớn, thì ra ta không phải đang nằm mơ, ta thật không phải là đang nằm mơ. Ca Nhi còn sống, ha ha, Ca Nhi vẫn còn sống”.
"Biểu huynh, tất nhiên như vậy, chúng ta đây còn chờ cái gì, bây giờ chúng ta phải đi đón Ca Nhi trở về!” Tần Phi Vũ vội vàng nói, hắn thật sự nhớ Ca Nhi, tơ vương đối với nàng đã không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt. Không thấy đến người của nàng, hắn thật sự không thể từ trong vây khốn tìm ra một chút cảm giác chân thật.
Long Ngự Tà nghe vậy, trầm mặc một lát, nhìn Tần Phi Vũ, nói: "Phi Vũ, đệ cũng không cần đi. Hiện nay tướng phụ không có ở trong cung, ta đi rồi đại sự triều chính lập tức không người xử lý. Cho nên đệ phải ở lại, trong khoảng thời gi¬an ta không có ở đây, phải nhờ đệ giúp đỡ xử lý triều chính cùng phê duyệt tấu chương. Còn có...” Nói tới đây, Long Ngự Tà âm thầm thở dài một hơi, trong khoảnh khắc, giọng điệu vốn dĩ bình tĩnh ôn hòa bỗng dưng trở nên lạnh lùng cuồng bá, “Ca Nhi là của một mình trẫm, trước kia đúng, bây giờ cũng vậy, về sau cũng vẫn thế, bất kỳ kẻ nào cũng đừng mong nhìn trộm hay mơ ước, càng đừng muốn chia xẻ với trẫm! Nhớ kỹ, bất kỳ kẻ nào cũng không thể!” Hắn có thể dễ dàng tha thứ Phi Vũ và tướng phụ công nhiên thích Ca Nhi, thậm chí cho phép hai người họ vô cùng thân thiết gọi tên Ca Nhi, đây đã là nhượng bộ lớn nhất hắn có thể làm được rồi, cũng là cực hạn lớn nhất hắn có thể dễ dàng tha thứ. Còn muốn tham nhiều hơn, hy vọng xa vời nhiều hơn, đừng trách hắn trở mặt vô tình.
"Biểu huynh, huynh”. Tần Phi Vũ bị Long Ngự Tà một phen nắm giữ, tâm tình vốn dĩ kích động mừng như điên nháy mắt bị biến mất, thay vào đó là đau lòng cùng vô lực không thể ức chế. Hắn biết Ca Nhi cho dù không chết, mình cũng vĩnh viễn đều không có cơ hội.
Hắn có thể không thừa nhận sự thật sao? Ca Nhi là phi tử của biểu huynh, lại là nữ tử yêu mến mà biểu huynh xem quan trọng hơn cả sinh mệnh mình, hắn có thể cướp sao? Hắn lại có năng lực tranh giành sao? Lấy cá tính bá đạo cuồng nịnh cùng mãnh liệt đến tham muốn giữ lấy đáng sợ của biểu huynh, người đàn ông nào dám có ý tưởng không an phận đối với Ca Nhi, chỉ sợ biểu huynh sẽ không từ thủ đoạn. Cho dù thân thiết như mình và tướng phụ, trình độ biểu huynh có thể chịu đựng cũng là có hạn. Ca Nhi đối với hắn, vĩnh viễn cũng chỉ là trăng trong nước hoa trong gương, chỉ có thể mong muốn mà không thể chạm vào được. Tình yêu của hắn đối với nàng, đời này nhất định không có kết quả.
"Biểu huynh, huynh cứ yên tâm đi, đại sự triều chính đệ sẽ giúp huynh xử lý tốt. Còn có, đệ cho tới bây giờ cũng không dám hy vọng xa vời thứ không thuộc về mình, càng sẽ không tranh giành thứ biểu huynh thích. Điểm này, biểu huynh cứ việc yên tâm.” Tần Phi Vũ dứt lời, mi mắt vô lực thả xuống dưới, không cho Long Ngự Tà nhìn đến vẻ đau đớn bị thương trong mắt hắn.
"Phi Vũ, đệ có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, cám ơn đệ.” Long Ngự Tà vỗ vỗ bả vai Tần Phi Vũ, quay đầu nhìn về phía Minh Phong, phân phó nói, “Minh Phong, bây giờ Ca Nhi đang ở đâu? Ngươi có phái người lưu ý hành tung của nàng không?”
"Hồi bẩm hoàng thượng, lúc nô tài hồi cung đã bảo Minh Vũ ở lại, mấy ngày nay Minh Vũ đều đang âm thầm chặt chẽ lưu ý hành tung của Luyến phi nương nương. Sáng hôm qua nô tài đã thu được tin tức Minh Vũ dùng bồ câu đưa, nói hiện nay Luyến phi nương nương đang ở Thiên Ma cung.”
Thiên Ma Cung? Long Ngự Tà nghe vậy có chút giật mình sững sờ, “Ca Nhi làm sao có thể đến Thiên Ma Cung? Nàng vào trong đó làm gì?”
"Chuyện này nô tài cũng không rõ.” Minh Phong lắc lắc đầu, nghĩ nghĩ lại nói, "Bất quá, cùng ở cạnh với Luyến phi nương nương ngoại trừ Liên Mặc, còn có một người đàn ông áo xanh, gương mặt bị một cái mặt nạ bằng bạc trước mặt che lại, thân thể tản ra khí phách bức người cùng tà mị, từ hơi thở thâm hậu bên trong xem ra người này nhất định không đơn giản. Ít nhất võ công và tu vi nội lực của hắn, giang hồ trong chốn võ lâm sợ là không có mấy người có thể so sánh được.” Minh Phong còn nhớ rõ trước khi đi, người đàn ông áo xanh kia đảo tầm mắt qua bọn họ thì trong đáy mắt kia hiện lên mũi nhọn ác độc. Ánh mắt ngầm sắc bén như vậy, so với hoàng thượng cũng không thua bao nhiêu, làm cho đáy lòng hắn không tự chủ được nổi lên sợ hãi.
"Người đàn ông áo xanh đeo mặt nạ” Long Ngự Tà nghe vậy, mày kiếm chậm rãi nhíu lại với nhau, con mắt híp lại giống như đang suy tư cái gì.
Chẳng lẽ là hắn. Long Ngự Tà còn nhớ rõ lần đó đi Linh U cốc tìm kiếm Linh Chi Thảo cho Ca Nhi, sau đó trên đường hồi cung bị chặn giết, cuối cùng tính mạng bị nguy hiểm, chính mình được một người đàn ông áo xanh đeo mặt nạ bằng bạc cứu.
Còn có, đêm quốc khánh, mình ở tẩm cung gặp chuyện, người đàn ông áo xanh đeo mặt nạ này lại cứu mình lần nữa. Liên tiếp hai lần nợ ân cứu mạng, hắn vẫn muốn thật tốt đáp tạ hắn ta một phen, nhưng người đàn ông áo xanh kia tới vô ảnh đi vô tung, chính mình vẫn chưa tìm được cơ hội. Càng huống chi mình căn bản không biết người đàn ông áo xanh kia, cũng không biết hắn là người nào, đi đâu cảm tạ hắn ta?
"Minh Phong, Minh Vũ có tra được thân phận người đàn ông áo xanh kia không?” Long Ngự Tà nhìu mày hỏi, rất là để ý hắn ta ở cạnh Ca Nhi. Một Liên Mặc hắn đã chịu đựng không nổi, giờ lại thêm một người đàn ông áo xanh, hơn nữa còn là ân nhân cứu mạng của hắn.
"Có, trong thư Minh Vũ nói người đàn ông áo xanh kia là giáo chủ Thiên Ma Cung.” Minh Phong chi tiết trả lời, đứng đầu một giáo, lại là ma giáo cường đại nhất trong chốn võ lâm gi¬ang hồ, cũng khó trách người đàn ông áo xanh kia có khí thế lạnh lùng khiếp người như vậy.
"Thì ra là giáo chủ Thiên Ma giáo, khó trách võ công lợi hại như thế!” Long Ngự Tà mặt không chút thay đổi nói một câu, lập tức nhìn về phía Minh Phong, ra lệnh, “Minh Phong, ngươi lập tức dùng bồ câu đưa tin cho Minh Lôi và Minh Điện, bảo bọn họ ngưng tất cả hành động. Chuyện mang Trần nhi về, chờ trẫm đến Thiên Ma Cung lại phân phó.” Có người đàn ông áo xanh kia ở đó, chỉ sợ Minh Lôi và Minh Điện cũng không làm xong nhiệm vụ này. Nhắc tới Trần nhi, cảm thấy nhất thời hiểu rõ vì sao Ca Nhi đến Thiên Ma Cung, nói vậy tám chín phần mười là vì đi tìm Trần nhi rồi.
Bất quá, tình hình trước mắt như vậy xem ra, Trần nhi hẳn là không có bất cứ chuyện gì rồi, hắn cũng không cần đi tìm, đưa Ca Nhi về cung mới là mấu chốt.
"Minh Phong, tiểu quỷ Trần nhi chúng ta không cần cướp lại, Ca Nhi đến Thiên Ma Cung là vì nó. Ngươi lập tức hành động, sau đó cùng trẫm đi Thiên Ma Cung.”
"Dạ, nô tài lĩnh mệnh!” Minh Phong khom người thi lễ, đang muốn lui ra, chợt nhớ tới một chuyện khác, bước chân dừng một chút, cuối cùng ngừng lại. Sắc mặt lo lắng nhìn hoàng thượng một cái, vẻ mặt do dự, không biết nên đem sự kiện kia nói cho hoàng thượng hay không.
"Minh Phong, còn có việc sao?” Long Ngự Tà nghi ngờ nhìn Minh Phong vẻ mặt muốn nói lại thôi, nhíu mày, ý bảo hắn có chuyện cứ nói thẳng, không cần ấp a ấp úng do dự không chừng như thế. "Có việc cứ việc nói thẳng.”
"Hồi bẩm hoàng thượng, Luyến phi nương nương người... Người đã có con, chỉ là không biết cha của đứa nhỏ là ai.” Minh Phong vừa nói xong, nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt hoàng thượng. Đứa bé kia hắn xem ra, tám chín phần mười là của Luyến phi nương nương và Liên Mặc. Từ lúc Luyến phi nương nương liều chết cũng không cho mình bắt Liên Mặc đi, hắn có thể nhìn ra Luyến phi nương nương đích thực là cực kỳ yêu Liên Mặc. Nghĩ đến cũng đúng, mạng của Luyến phi nương nương là Liên Mặc cứu trở về, bọn họ lại sớm chiều chung sống cùng nhau lâu như vậy, hơn nữa Liên Mặc lại là một người đàn ông phiêu dật tuấn nhã như tiên, Luyến phi nương nương thích hắn ta cũng không phải là lạ.
Bất quá, chuyện này cùng với ý tưởng ở đáy lòng hắn cũng không dám nói cho hoàng thượng biết, miễn cho hoàng thượng chịu kích thích.
"Ca Nhi có con? Minh Phong, ngươi khẳng định Ca Nhi có con?" Long Ngự Tà thật sâu hô hấp vài hơi, mới từng điểm từng điểm tiêu hóa tin tức này. Khuôn mặt tuấn tú vốn dĩ không có biểu tình gì nhiều lần biến hóa, thần sắc trở nên cực kỳ khó coi, gân xanh trên trán từng cái từng cái nhảy ra bên ngoài, hai đấm nắm chặt lại, ngực kịch liệt phập phồng.
"Hoàng thượng, Minh Vũ âm thầm lưu ý hai ngày, trong thư hắn nói rất khẳng định, nghĩ chắc là không sai.” Minh Phong nhỏ giọng nói xong, cảm nhận được hoàng thượng bất thường làm cho người ta sợ hãi, đầu không khỏi cúi thấp hơn, chậm đợi bão tố đến.
"A!!” Long Ngự Tà quả nhiên đè nén không được khí giận đầy ngập, mạnh nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay chém ra, một gốc cây ngô đồng cách hắn ba thước xa xa ‘rầm", một tiếng ngã xuống đất, lá cây giống như hoa bay ra chung quanh, nội lực cường đại chấn động dòng khí xung quanh xảy ra dị động.
"Minh Phong, tức khắc ra mệnh lệnh đi, tất cả ám vệ chuẩn bị xuất phát, theo trẫm cùng đến Thiên Ma Cung! Bất kể là Liên Mặc, hay Thiên Ma Giáo Giáo Chủ, toàn bộ giết không tha!”
Ngay cả nữ tử của hắn cũng dám chạm vào, vậy cũng đừng trách hắn tâm ngoan thủ lạt, cũng không cần trách hắn lấy oán trả ơn, dám làm cho Ca Nhi sinh con cho bọn họ, hắn chỉ cần nghĩ đến đã muốn nổi điên phát cuồng rồi, Ca Nhi chỉ có thể để một mình hắn chạm vào, cũng chỉ có thể cùng một mình hắn sinh con! Ai dám nhúng chàm Ca Nhi của hắn, hắn sẽ giết kẻ đó!
A! Nghĩ đến hình ảnh Ca Nhi bị người đàn ông khác giữ lấy, Long Ngự Tà lại điên cuồng gào thét, khuôn mặt tuấn tú từng điểm từng điểm trở nên dữ tợn khủng bố, trong hai tròng mắt đỏ đậm tụ lên lửa mạnh như địa ngục, dáng vẻ kinh khủng giống như muốn ăn thịt người.
Tần Phi Vũ nghe tin tức như thế, tương tự khó nén đau lòng, nhưng còn không đến mức phát cuồng muốn giết người giống Long Ngự Tà. Nhíu chân mày suy nghĩ sâu xa chốc lát, đột nhiên nhìn về phía Minh Phong, hỏi: "Minh Phong, đứa bé kia thoạt nhìn không phải mới ba tháng chứ?”
Nghe vậy, Minh Phong nhanh chóng ngẩng đầu lên, hơi kinh ngạc nói "Tần đại nhân, sao ngài biết đứa nhỏ của Luyến phi nương nương mới ba tháng?" Lúc ấy hắn nhìn thấy đứa nhỏ trên xe ngựa, được Luyến phi nương nương sủng nịch yêu thương ôm vào trong ngực, thoạt nhìn xác thực chỉ có ba tháng.
"Biểu huynh, con của Ca Nhi hẳn là của huynh. “ Âm thầm thở dài, Tần Phi Vũ giữ chặt bàn tay to tàn bạo của Long Ngự Tà.
"Phi Vũ, lời này của đệ có ý gì?” Long Ngự Tà nghe vậy, lập tức ngây ngẩn cả người, Minh Phong cũng ngây ngẩn cả người.
"Biểu huynh, ý của đệ nói đứa bé Ca Nhi sinh là của huynh.” Tần Phi Vũ lặp lại câu vừa nói, lại giải thích: "Huynh còn nhớ Ca Nhi trước khi bị huynh nhốt vào lãnh cung có từng uống nửa chén thuốc phá thai chứ, huynh cho là Ca Nhi phá bỏ đứa nhỏ của các người, cho nên dưới cơn thịnh nộ mới đưa Ca Nhi nhốt vào lãnh cung. Nhưng trên thực tế cũng không phải như vậy, sau đó đệ có lén chạy tới lãnh cung âm thầm chăm sóc Ca Nhi, lúc bắt mạch cho nàng, đệ mới phát hiện đứa nhỏ trong bụng nàng không có mất, con của các người vẫn sống tốt. Chính huynh tự tính toán mà xem, Ca Nhi lúc đó đã mang thai hơn ba tháng, sau đó từ lúc Ca Nhi trúng độc được Liên Mặc mang ra khỏi cung đến giờ lại qua hơn chín tháng, nếu đứa nhỏ trong bụng nàng khỏe mạnh ra đời, không phải vừa vặn ba tháng sao? Nếu đứa bé là Ca Nhi cùng người đàn ông khác sinh, tính thế nào cũng không thể là ba tháng. Trừ phi Ca Nhi vừa ra khỏi cung đã ở cùng người đàn ông khác, sau đó đứa nhỏ còn phải sinh non ba tháng nữa. Nhưng, loại chuyện này, biểu huynh, huynh cảm thấy có khả năng không?"
"Phi Vũ, vậy theo ý đệ, Ca Nhi nàng thật sự sinh cho ta một hoàng nhi có phải hay không? Ta và Ca Nhi có con có phải không?” Khuôn mặt bạo ngược muốn giết chóc của Long Ngự Tà nháy mắt biến thành kích động mừng như điên, “Phi Vũ, ta có con, Ca Nhi cũng còn sống rất tốt, không còn chuyện gì khiến ta vui sướng kích động hơn nữa rồi, ông trời cuối cùng đã cúi thương ta một lần, trời xanh không có phụ ta". Chờ sau khi hắn tìm Ca Nhi về, hắn nhất định phải thật tốt tế bái trời xanh. Tuy rằng hắn cũng không tin Thần Phật, cũng chưa bao giờ giống những quốc gia khác cử hành nghi thức tế thiên long trọng như vậy, nhưng lúc này đây, hắn thật sự cảm tạ ông trời đã đem Ca Nhi cùng với hoàng Nhi của bọn họ trả lại cho hắn. Cho nên, hắn muốn cử hành nghi thức tế thiên lần đầu tiên trong lịch sử Long Đằng quốc này, để bày tỏ tâm thành kính cùng cảm kích chưa bao giờ có. Tần Phi Vũ cũng không nói gì, chỉ là cố giả bộ tươi cười nhìn Long Ngự Tà, vì hắn vui vẻ, tự mình khổ sở. Ông trời không có phụ bạc biểu huynh, nhưng ông trời cũng chưa bao giờ trìu mến mình.
Kiếp sau, nếu còn có kiếp sau, hắn hy vọng ông trời có thể đối xử tốt với hắn một lần, cho hắn gặp gỡ Ca Nhi đầu tiên, cho hắn có thể được đến tình yêu của Ca Nhi. Mà không như cả đời này, nhìn xuyên hai tròng mắt, ruột si trăm kết, tan nát cõi lòng, có duyên gặp nhau, cũng là kết cục vô duyên, chỉ chừa lại một thế phiền muộn, một đời sầu bi, một đời ưu thương.
"Hoàng thượng, giờ chúng ta làm sao bây giờ.” Minh Phong nghe Tần Phi Vũ nói chuyện xong, âm thầm thay chủ tử mình hưng phấn vui vẻ không thôi, lại không nghĩ tới đứa nhỏ Luyến phi nương nương sẽ là tiểu hoàng tử, điều này thật sự là một tin tức rất tốt. Vừa rồi sao hắn lại quên không tính toán thời gian chứ? May mắn có Tần đại nhân, bằng không trong chuyện này lại không biết nảy sinh ra bao nhiêu hiểu lầm, lại càng không biết hoàng thượng sẽ vì việc này mà tạo thành bao nhiêu máu tanh cùng giết chóc.
"Minh Phong, dẫn Tia Chớp của trẫm tới, sau đó mang theo năm mươi ám vệ! Chúng ta lập tức khởi hành, đi suốt đêm hướng đến Thiên Ma Cung!” Long Ngự Tà vội vàng phân phó nói, hắn hận không thể lập tức bay đến Thiên Ma cung, đem Ca Nhi của hắn ôm chặt vào lòng, lẳng lặng cảm thụ hơi thở của nàng.
"Dạ, hoàng thượng, nô tài đi chuẩn bị ngay”. Minh Phong nghe lệnh, nhanh chóng lui xuống.
"Phi Vũ, chuyện trong cung toàn quyền gi¬ao cho đệ. Tất cả những gì đệ làm cho ta, trong lòng ta đều hiểu, cám ơn đệ. Đệ vĩnh viễn là anh em tốt của ta.” Long Ngự Tà vỗ vỗ vai Phi Vũ, lại cầm tay hắn, thế này mới xoay người rời đi.
Chắc là đi quá mau, trong lòng và trong đầu lại đầy dẫy kích động cùng mừng như điên, nên Long Ngự Tà nhất thời đã quên nhìn đường, hắn lại thẳng tắp hướng về một gốc cây ngô đồng cao lớn cấp tốc đi đến.
Tần Phi Vũ muốn mở miệng nhắc nhở tuy nhiên đã không còn kịp, miệng còn chưa mở ra chợt nghe Long Ngự Tà kêu rên một tiếng, lập tức xoa trán xấu hổ nhìn Tần Phi Vũ một cái.
"Khụ khụ, trời tối quá, nhất thời không thấy rõ.” Long Ngự Tà ho khan hai tiếng, hơi đỏ mặt nói. May mắn là ban đêm, không ai có thể nhìn ra quẫn bách trên mặt hắn. "Phi Vũ, đệ sớm một chút nghỉ ngơi, ta đi trước.”
Long Ngự Tà xua tay, vừa mới xoay người, lại đập phải cây ngô đồng lúc nãy hắn dùng nội lực đánh gãy, ngã sấp xuống, đến khi lảo đảo vài cái mới đứng vững thân mình. Ngay trước khi Tần Phi Vũ cười ra tiếng, đúng lúc ném ra một câu làm người ta khiếp sợ đến nỗi làm cho hắn nghẹn họng nhìn trân trối.
"Phi Vũ, đệ bảo Lễ bộ bắt tay vào chuẩn bị một chút, chờ ta trở lại chuyện đầu tiên phải làm đó là cử hành nghi thức tế thiên!”
Dứt lời, lúc này Long Ngự Tà trực tiếp vận khinh công, cấp tốc bay ra Tuyết Dục cung, chỉ sợ chính mình tiếp tục gây ra tình huống gì, làm cho Phi Vũ chê cười.
Đi nhanh ở trong bóng đêm mờ mịt, tâm Long Ngự Tà kêu gọi một tiếng so với một tiếng vội vàng hơn.
"Ca Nhi, chờ ta, chờ ta..."
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
4 chương
17 chương
15 chương
73 chương
14 chương