Phần 02: Sau đó Chương 21 Aveline nhìn Lucien. "Thật trùng hợp, anh có nghĩ thế không?" "Đồng ý." Lucien chộp lấy mảnh giấy đòi tiền chuộc trên bàn. "Địa điểm gặp mặt là một chòi săn ở Kent." "Một trong những điền trang bên họ ngoại của tôiở Kent. Đó là một phần hồi môn của bà khi lấy cha." "Cậu có nhận ra nơi này không?" Lucien ấn tờ giấy vào tay Robert. Chàng trai trẻ trắng bệch. "Có. Nó là một phần trong điền trang của mẹ." "Hóa ra là vậy." Lucien bước phăm phăm ra cửa và thét gọi Elton. "Anh định sẽ làm gì?" Aveline hỏi. "Anh sẽ đến nơi đó, anh sẽ tìm con gái chúng ta." "Không được, nếu không có em đi cùng, anh không được đi." Gã ngừng lại một giây, rồi gật đầu. "Nhớ thỏa thuận của chúng ta đấy." "Em sẽ đi lấy áo choàng." Cô bắt đầu hướng ra cửa. "Tôi cũng đi cùng." Robert ném tờ giấy lên bàn và trợn mắt đáp lại Lucien. "Tôi có thể giúp. Tôi có thể nói chuyện với mẹ, bởi bà sẽ không nghe anh đâu." "Cũng phải." Lucien đón tay Aveline khi cô vươn tay về phía gã và nắm chặt nó. "Hứa với anh, em sẽ không làm điều gì ngốc nghếch." "Một khi anh cũng hứa điều đó với em." Trước khi gã có thể đáp lời, Elton đã xuất hiện. "Vâng, thưa ngài?" "Báo cho ông Harriss ở phố Bow ngay lập tức và gửi lời nhắn đên ông Fenworthy, bảo ông ta không cần quan tâm đến những chỉ thị nhận được sáng nay." "Vâng, thưa ngài." Người quản gia biến mất để thực hiện các yêu cầu của g Lucien xoay người khỏi cửa và quay lại bàn để mở khóa ngăn kéo. Gã lôi ra một hộp gỗ gụ tuyệt đẹp. "Trước khi đi, chúng ta tốt hơn hết nên lấy những thứ này." Gã bật nắp để lộ hai khẩu súng nằm trên lớp nhung đỏ. Robert tiến lại gần gã và nhìn chằm chằm vào vũ khí. "Anh có nghĩ thứ này cần thiết không?" "Có." Lucien thoáng nhìn Aveline, người vẫn nán lại gần cửa. "Tôi không cho phép rủi ro xảy ra với tính mạng của gia đình tôi." Robert vươn tay đặt lên tay Lucien khi gã lấy một khấu súng từ chiếc hộp. "Tôi cũng sẽ không để rủi ro xảy ra. Hứa với tôi, anh sẽ không làm hại mẹ tôi đi." Hai người đàn ông nhìn nhau chằm chằm một lúc lâu. "Tôi không biết có thể làm điều đó không." Robert siết chặt quai hàm đầy quyết tâm. "Tôi thề với anh, tôi sẽ thương lượng phải trái với bà. Tất cả những gì tôi yêu cầu là anh đừng gây tổn thương cho bà ấy. Lucien gạt tay Robert ra và nâng khẩu súng khỏi nơi cất giữ. "Một khi bà ta không gây hại cho ai, tôi sẽ giữ lời hứa. Nhưng nếu tôi phải chọn giữa mẹ cậu và vợ hoặc con tôi, cậu biết lựa chọn của tôi thế nào rồi đấy." Robert chầm chậm gật đầu và lấy khẩu súng còn lại. "Vậy ít nhất đừng bắn chí mạng. Anh là một thiện xạ, Lucien. Anh có thể bắn những vết thương không gây chết người." "Tôi sẽ làm hết khả năng," Gã đặt một bàn tay lên vai Robert. Sự đụng chạm này là bằng chứng rõ ràng đầu tiên của tình anh em, Aveline mở cửa. "Em sẽ đi lấy áo choàng", cô nói và ra khỏi phòng.>