Ba Đêm Định Mệnh
Chương 27
Phần 2 : Sau đó
..........*•♥•*..........
Chương 15
Cô Edgerton quay trở lại vào giờ ăn tối và tiếp quản nhiệm vụ chăm sóc Chloe với tác phong nhanh nhẹn thường nhật. Bởi bữa tối sẽ không được phục vụ trong một giờ nữa, chồng cô đã quay lại phòng làm việc để giải quyết các vấn đề kinh doanh. Aveline thì chọn ình một cuộc dạo bộ trong khu vườn nhỏ.
Mặt trời đang chiếu khắp Luân Đôn, thả ánh hồng trên những bông hồng màu kem sữa cùng những bức tượng cẩm thạch. Cô vươn tay chạm vào một đóa hoa mượt như nhung, nhớ lại gương mặt Lucien khi lần đầu tiên gã chơi với Chloe. Vẻ hoang mang của gã khi đập vào mắt cô trở nên thật quý giá và với phát hiện mới về tuổi thơ của gã, trong cô bắt đầu hình thành một vị trí ấm áp cho gã, người chồng phức tạp, thờ ơ trước mọi cảm xúc.
"Anh có thể tham gia cùng em không?" Như thể cô đã phù phép cho gã đến, Lucien bước qua những cánh cửa kiểu Pháp để vào
"Em nghĩ anh có công chuyện cần giải quyết."
"Nó có thể chờ." Gã tiến về phía cô, trông thoải mái hơn bao giờ hết. "Trong thứ ánh sáng này, em trông đẹp đến không ngờ. Như một trong những nữ thần lạc xuống nhân gian."
Cô thoáng nhìn bức tượng Aphrodite [7] cách đó không xa. "Ngài có ngụ ý tôi được tạc từ đá không thế, thưa ngài?" Cô trêu chọc.
Môi gã cong lên thành nụ cười thật thà ấm áp. "Ngược lại là khác."
"Thế thì tốt." Cô chìa tay cho gã. "Lại đi dạo với em nào, Lucien. Tận hưởng buổi hoàng hôn."
Vẻ giật mình được thay thế bằng sự thỏa mãn, gã đón lấy tay cô. Tay trong tay, họ tản bộ xuôi xuống một trong những con đường, xen giữa hai người là sự bình yên đến kỳ lạ.
"Chloe rất háo hức khi anh chơi cùng con bé hôm nay", Aveline lên tiếng sau một chút thời gian sánh bước bên nhau trong im lặng.
Gã bật cười. "Anh chưa bao giờ nhận ra mình lại được phép làm như thế."
"Đương nhiên là được phép rồi!" Cô lắc đầu, khe khẽ cười. "Lucien à, anh là cha con bé. Anh có thể chơi cùng, đưa đi chơi hoặc cho con bé ăn bánh nhân quả mọng vào bữa sáng nếu anh có hứng thú."
"Thật sao? Cả bánh nhân quả mọng?"
Cô ném cho gã ánh nhìn thích thú. "Ừm, nếu anh làm thế em e là mình sẽ phải có vài ý kiến. Nhưng nhìn chung là vậy."
"Anh nhớ rồi." Gã nhìn chăm chú xuống đôi bàn tay đan vào nhau của họ, rồi đón ánh mắt cô, ánh mắt gã bộc trực và yếu đuối đến kì lạ. "Anh chưa bao giờ có một gia đình, em biết đấy. Không phải gia đình thực sự khiến người ta có ý thức giữ gìn."
Sự dịu dàng ấy gần như khiến cô nghẹn lại, cô siết bàn tay gã. "Em hiểu."
"Nên anh không biết thực hiện thế nào - những gì liên quan đến gia đình này ấy. Em và Chloe phải kiên nhẫn với anh đấy nhé." Điệu cười nhăn nhở của gã khiến cô nhớ đến một cậu bé bị bắt gặp khi đang lê những dấu chân đầy bùn vào trong nhà, trái tim cô bỗng tan chảy.
"Đương nhiên rồi, chúng em sẽ dạy anh. Con bé đang hạnh phúc hơn bao giờ hết."
"Anh vui lắm." Họ ngừng lại gần một bụi hoa hồng đỏ rực. "Anh đang cố để trở thành một người cha tốt, Aveline à. Và một người chồng tốt."
"Em biết." Cô cắn môi. "Em ước em có thể trở thành một người vợ xứng đáng hơn với anh, nhưng..."
"Suỵt." Gã chạm ngón tay lên môi cô để khiến cô im lặng. "Giờ đừng nhắc đến chuyện đó. Hãy chỉ tận hưởng buổi hoàng hôn tuyệt đẹp này thôi - và ở bên nhau."
Cô gật đầu lưỡng lự. "Em cũng thích thế."
"Dù có vấn đề gì xảy ra, ngày mai chúng ta vẫn còn ở đây."
"Vâng." Cô mỉm cười. "Em cũng muốn có anh bầu bạn, Lucien. Nhất là khi anh không cố tình quyến rũ em."
Gã nở nụ cười ranh mãnh lóe lên trước mắt cô rồi lại cất bước. "Thật vô lý, thưa phu nhân. Cả hai chúng ta đều biết phu nhân cũng rất thích những lúc như thế."
Cô đỏ mặt và từ chối trả lời. Tiếng cười ranh mãnh của gã vang vọng khắp khu vườn khi họ cùng sánh bước, mọi vấn đề được gạt sang một bên khi họ khám phá ra niềmc thú khi bước sóng đôi trong buổi hoàng hôn mùa xuân dịu dàng này.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
12 chương
415 chương