Phần 2 : Sau đó ..........*•♥•*.......... Chương 10 Bởi gã đã trở lại cuộc sống của cô, những cảm giác rối bời từ năm năm trước nhất loạt ồ ạt tấn công gã. Gã không còn cảm thấy trống rỗng thêm nữa, mà giờ đây có quá nhiều cảm xúc gã không biết nên xử sự ra sao với chúng. Aveline nói đúng, tiền không giúp được gã trong trường hợp này. Gã vỗ bàn tay lên mặt không chắc người ta phải đối đãi thế nào với vị hôn thê đang khóc lóc, nhất là khi kẻ đó chính là tên vô lại đã gây ra những giọt nước mắt. Cô dường như không muốn gã an ủi, còn gã thì quá bối rối để có thể làm bất cứ một điều gì khác. Nếu là dụ dỗ, gã có thể xử lý được. Chứ chuyện này... Gã đặt ly rượu của mình xuống. Bắt đầu đến chỗ cô, ước sao có thể làm điều gì đó. Gã mở mồm định nói, nhưng không có từ ngữ nào thoát ra. Choáng váng, gã ngừng ngay giữa đường. Làm sao gã có thể không biết nói gì? Gã chẳng phải vẫn là Lucien DuFeron đây sao? Vẫn là Lucifer, tay chơi tai tiếng và quyến rũ nhất Luân Đôn? Phải chăng gã đã ra đi quá lâu đến mức quên cách nói chuyện với một người phụ nữ? Quỷ thần mới biết gã đã làm rối tung mọi thứ liên quan đến Aveline như thế nào kể từ khi trở về. Tại sao ngay lúc này, gã không thể tập hợp những từ đúng đắn lên môi, bằng một giọng chuẩn xác và một nụ cười chuẩn mực? Có phải gã vẫn là Lucien như mọi khi, hay đâ trở thành một ai đó khác? Mẹ kiếp. Trong khoảng một khắc, gã nhận ra quy mô của những gì thực sự bị đánh cắp khỏi mình. Nhiều hơn tiền bạc. Nhiều hơn của cải hoặc thậm chí lCó lẽ chính bản chất con người gã đã bị cướp đi, cũng giống như vật chất. Làm sao gã lại không thể quyến rũ chính vị hôn thê của mình? Tiếng gõ vọng lại từ cánh cửa, một sự chen ngang đáng hoan nghênh, Aveline lén lút lau khô đôi mắt khi gã đi ra trả lời. Vị chủ quán tươi cười và cùng với hai đứa nhóc theo sau bước vào phòng, tất cả bọn họ đều bê các đĩa thức ăn có hương vị tuyệt hảo. Khi các cậu bé sắp xếp món ăn trên bàn, ông chủ dành ít phút thổ lộ sự hãnh diện mình khi đón Lucien vào quán trọ xoàng xĩnh của ông ta. Lucien đáp lại những lời bình luận của người đàn ông, nhưng ngay cả khi đó sự chú ý của gã chưa từng rời Aveline. Khi chủ quán cùng mấy cậu bé cuối cùng cũng rời đi, Lucien quay lại chiếc bàn và rót ình một ly rượu khác. Dòng chất lỏng êm dịu róc rách chảy vào ly phá tan sự tĩnh lặng căng thẳng. "Em có muốn một chút rượu bây giờ không?" Gã hỏi. "Vâng", cô thì thầm, rồi nhanh tay lau hai đuôi mắt. "Vâng, tôi nghĩ mình sẽ dùng một chút." Lucien rót ly thứ hai, không nhìn Aveline khi cô lại gần chiếc bàn. Gã không muốn trông thấy đôi mắt đỏ hoe hoặc nỗi buồn suy sụp trên đôi vai cô. Không biết cô phải trả giá những gì cho cuộc báo thù của gã. "Ăn thôi", gã nói. "Tôi chắc cả hai chúng ta đều xúc động quá mức vì đói." "Vâng." Cô nghe cũng có vẻ bị thuyết phục giống gã, nhưng gã phải thán phục khi cô sẵn lòng gạt những bất đồng của đôi bên ra sau. "Có lẽ anh đúng." Họ ăn trong im lặng, còn khoảng cách giữa hai người quá xa so với chiều dài thực tế của một chiếc bàn. ♥♥♥ Bình minh trong ngày tổ chức của họ đã ló rạng một cách sáng chói và hân hoan, dù không thể dùng các tính từ tương tự để nói về cô dâu. Aveline thức dậy khỏi giường sáng hôm đó với nỗi sợ hãi thắt lại trong bụng. Phải chăng cô đang mắc sai lầm? Nhưng đã quá trễ để quay trở lại. Cô rửa mặt và nhìn chằm chằm vào tấm gương soi trên tường, vào hình ảnh phản chiếu của đứa trẻ vẫn đang ngon giấc trên chiếc giường đằng sau cô. Cô có đang thực hiện một điều đúng đắn cho Chloe hay không? Có, Lucien là cha con bé, nhưng gã cũng là người đàn ông nhẫn tâm, một kẻ chứa đầy phẫn uất đang dần trở nên quá dễ tổn thương. Liệu gã có đủ kiên nhẫn để nuôi dạy một đứa trẻ nhạy cảm như Chloe hay không? Liệu gã có thể trở thành người chồng tốt, hoặc có làm cô hổ thẹn với những mối quan hệ bất chính khắp Luân Đôn hay không? Cô nhíu mày. Những ý nghĩ đó đến từ đâu vậy? Đàn ông lúc nào chẳng có những cô nhân tình, bởi vợ gã đã từ chối chia sẻ chiếc giường với gã, một người đàn ông có ham muốn mạnh mẽ như Lucien sẽ bị buộc phải tìm một người bạn khác giới ở nơi nào đó khác. Một khi gã thực hiện bổn phận với Chloe, Aveline sẽ kiên quyết giữ im lặng trước trước bất cứ một mối quan hệ nào có thể lọt vào tai cô. Ngoài ra, thêm một lớp vỏ tuyệt vọng đã bao phủ lên trái tim cô. Lau khô đôi tay, cô quay sang chiếc rương nhỏ để quyết định đâu sẽ là chiếc váy cưới trong hai chiếc cô vội vã đóng gói. Chiếc màu hồng, có lẽ thế. Nó sẽ làm nổi bật sắc màu trên đôi má và cô muốn mình đẹp nhất trong ngày cưới của bản thân, ngay cả khi chuẩn bị cưới một tên đểu cáng. Một tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên, trước khi Aveline có thể mời vị khách bước vào, cánh cửa đã bật mở và Jen ào vào căn phòng. "Cô ơi!" Cô gái la lên, một nụ cười rộng, đầy phấn khích nở trên gương mặt. "Nhìn xem ai đến này! Đây là bà Tibbs, thợ may quần áo!" Một người phụ nữ cao, khá tròn trĩnh theo sau cô gái, đôi môi bà cau lại tập trung. Một chiếc bút chì dắt trên mái tóc nâu, đang dựng ngược trên đỉnh đầu. "Hóa ra đây là cô dâu?" "Jen à, chuyện "Đừng lo, thưa cô", người thợ may cắt ngang. "Tôi chỉ mang thứ này cho cô, chúng tôi sẽ khiến nó vừa vặn trong chốc lát thôi." Bà búng ngón tay, hai người phụ nữ trẻ gấp gáp chạy vào, cả hai đang ôm một chồng lụa màu đào lộng lẫy. Aveline há hốc miệng khi một cô thợ phụ mở ra một chiếc váy tuyệt đẹp. "Thưa bà Tibbs, làm ơn hãy cho tôi biết cái này là sao?" "Chồng tương lai của cô mang đến cho cô một chiếc váy cưới. Ngoài ra còn một chiếc cỡ nhỏ." Một cách chú tâm, bà Tibbs lấy khăn tắm khỏi những ngón tay chết lặng của Aveline. "Giờ thì đứng yên, để tôi có thể lấy được số đo chính xác của cô." Aveline không nhúc nhích trong sự kinh ngạc hoàn toàn khi người thợ may đo người cô. "Phải rồi, ông ấy là người rất gần gũi với cô", bà nói với tiếng cười khúc khích. "Vị hôn phu của cô cho tôi vài số đo áng chừng và ông ấy tương đối chính xác. Khi chúng ta hoàn thành, chiếc váy này sẽ vừa vặn một cách hoàn hảo với cô." "Chúng tôi mang chiếc này cho con gái cô, thưa cô", một trong hai trợ lý của bà thợ may nói. Cô ta đang giơ ra chiếc váy thu nhỏ với màu hồng phớt tương tự. "Chúng tôi sẽ mặc cho cô bé khi mẹ bé xong." Bà Tibbs búng tay lần nữa, người thợ phụ thứ hai bước lên trước với chiếc váy của Aveline. "Hãy mặc cái này và biến hóa nào. Ở đây sẽ diễn ra một lễ cưới vào sáng nay!" Aveline mụ mị đứng đó khi bà Tibbs đính ghim sao cho vừa chiếc váy, rồi kéo nó ra khỏi người cô và đưa ột trong các thợ phụ, người ngay lập tức ngồi xuống với kim và chỉ để chỉnh sửa lại. Họ đánh thức Chloe, cô bé đang đứng ngay bên cạnh với sự thích thú khi biết mình cũng sắp được mặc một bộ váy lộng lẫy như mẹ. Lúc họ lấy được số đo cụ thể của Chloe (một quá trình tốn nhiều thời gian do sự cựa quậy hưng phấn không ngừng của đứa trẻ), cô thợ may trẻ kia đã hoàn tất công đoạn sửa chửa cho chiếc váy của Aveline. Aveline để người thợ mặc cho cô, khiếp hãi trước vẻ đẹp của lớp lụa màu đ "Một cô dâu tuyệt đẹp", bà Tibbs lẩm bẩm, khi tất cả bọn họ nhìn chằm chằm Aveline qua tấm gương. "Cô cho phép em làm tóc cho cô nhé?", Jen hỏi. "Em luôn vấn tóc cho các em gái mỗi khi có vũ hội trong vùng." Cô không thể cưỡng lại những háo hức trong đôi mắt cô gái. "Đương nhiên rồi, Jen ạ. Tôi sẽ rất biết ơn em." Khi Jen chạy đi tìm các phụ kiện ái tóc của cô, Aveline vuốt bàn tay lên phần lụa trên váy thêm một lần nữa và tự hỏi còn bất ngờ nào khác đang chờ đợi cô từ người chồng tương lai. Lucien đứng ớ chân cầu thang quán trọ và ngắm nhìn khi Aveline cùng Chloe đi xuống. Aveline đã cướp đi hơi thở của gã; lớp lụa màu anh đào càng làm nổi bật đôi mắt xanh lá và mái tóc vàng, khiến làn da cô trắng mịn như kem tươi. Nó ôm sát cơ thể cô như một người tình, loạt soạt phấp phới quanh chân khi cô chạm đến bậc cuối cùng. Cô mang một vòng hoa trên mái tóc vấn cao. Trước ánh mắt sát sao của gã, cô chạm lên nó và e ấp mỉm cười. "Jen đã cố nài." "Em trông tuyệt đẹp." Gã nhìn xuống Chloe. "Cả hai người." "Cha có thích hoa của con không ạ?" Chloe hỏi, cùng chạm vào bông hoa dại màu trắng cài lên những lọn tóc quăn đen của con bé. Trái tim Lucien ngừng đập khi con bé gọi gã là cha. Rồi gã run run hít thở và chạm vào má con bé. "Cha thích lắm. Thực tế, cha vui vô cùng khi có nhiều hơn nữa cho cả hai mẹ con trong xe ngựa." "Yeah!" Chloe nhảy cẫng lên sung sướng. "Hoa sao?" Aveline thắc mắc. Gã nhún vai khi cô tiếp tục tròn mắt nhìn. "Chúng ta sắp cưới. Chúng ta cần h Cô cười khẽ với gã. "Đương nhiên là cần." "Thế thì được rồi." Không thoải mái với cuộc chuyện trò, gã quay sang Chloe. "Tất cả sẵn sàng chưa?" "Sẵn sàng!" Chloe véo von. "Vậy đi kết hôn thôi."