Phần 2 : Sau đó ..........*•♥•*.......... Chương 9 Gã đàn ông đáng nguyền rủa. Những ngón tay cô cuộn lại thành một nắm đấm. Trước khi cha đổ bệnh, cô ít nhất cũng xoay xở để có thức ăn đặt lên bàn và một mái nhà để che đầu, cho dù ít ỏi. Và khi mọi càng ngày càng xuống dốc trong vài tuần vừa qua, cô bắt đầu lo lắng làm sao có thể duy trì chi phí thuốc men ngày một tăng cao của cha mình. Nhưng ngay lúc này, cô sắp kết hôn với một người đàn ông giàu có, người sẽ chăm lo cho các nhu cầu của cô và Chloe. Cũng bởi nghi ngờ khả năng Lucien chìa bàn tay rộng lượng với người cha yếu ớt, cô sẽ tiếp tục dùng đồ thêu của mình để chu cấp cho việc săn sóc ông, ngay cả nếu Lucien ngăn cấm cô không bao giờ được gặp lại ông. Thực tế, bán sản phẩm của cô ở Luân Đôn thậm chí còn được giá hơn nữa. Cô chà bàn tay lên khắp khuôn mặt. Có quá nhiều cảm xúc cuộn trào trong cô. Giận dữ trước quá khứ. Tuyệt vọng với những chuyện không thể làm khác đi. Vui mừng vì thay đổi trong hoàn cảnh của Chloe. Đau đớn phải bỏ cha lại phía sau. Và tận trong sâu thẳm, so với nỗi hổ thẹn muôn đời, là niềm hạnh phúc sai trái khi biết Lucien DuFeron vẫn còn sống. Cũng nhiều như căm ghét gã, khinh miệt cái cách gã lôi kéo cô, một điều gì đó bên trong cô đã hồi sinh kể từ khi cô nhìn thấy gã đi lại trong phòng khách. Thậm chí sau lối cư xử đê tiện của gã, cơ thể cô vẫn phản ứng với sự hiện diện của gã như thể trong suốt năm năm qua họ chưa từng lìa xa. Và khi gã đề cập đến chuyện kết hôn - ừm, trái tim cô gần như ngừng đập. Không rõ cô đã mơ đến điều này biết bao lâu rồi? Nhưng không giống thế này. Lucien đã thay đổi. Gã từng là một kẻ vô lại năm năm trước, nhưng cô đã nhìn thấy những yếu đuối ẩn dấu trong con người gã suốt thời gian họ ở cùng nhau. Cô thậm chí còn ngốc nghếch đem lòng yêu gã. Nhưng người đàn ông này... con người lạnh lùng, lòng đầy thù hận, chẳng ngần ngại giằng một bé gái khỏi mẹ đứa trẻ hay tước bỏ gia đình duy nhất của một ông già bất hạnh... Cô không hề hiểu người đàn ông này một chút nào hết. Vậy mà cô sắp cưới gã. ♥♥♥ Lucien nhìn chăm chú vào chiếc kim phút nhích đến số mười h với tiếng "tích" hầu như không thể nghe thấy. Gã liếc nhìn khung cửa vẫn đóng im ỉm, miệng mím thành một đường mỏng dính khi bấm sập chiếc đồng hồ bỏ túi. Aveline đang thử thách lòng kiên nhẫn ở gã. Chẳng lẽ chưa đủ tệ khi gã đồng ý yêu cầu lố bịch của cô về một cuộc hôn nhân chỉ trên danh nghĩa? Cô cứ phải thách thức gã hết lần này tới lần khác mới được sao? Đương nhiên rồi. Cô là Aveline. Người đàn bà từng mắng nhiếc gã, nhưng sự bướng bỉnh của cô cũng là một trong những điều gã phải kính nể. Cô không cho phép người khác áp bức mình, khi đã muốn điều gì thì sẽ quyết làm bằng được. Lòng hiếu thuận kiên định với người cha là một biểu hiện khác của ý chí kiên quyết ở cô. Khác biệt với hầu hết những người đàn ông khác, gã thấy những người đàn bà thụ động thật tẻ nhạt. Còn Aveline luôn luôn kích thích gã. Đó chính là lý do vì sao gã lại đứng bên ngoài xe ngựa đợi cô như một thằng hầu thế này. Gã cần đặt khoảng cách giữa họ. Gã đã phải duy trì thái độ khắc kỉ trong suốt cuộc nói chuyện của bọn họ bằng mọi giá, bởi thế gã mới chọn đứng chờ bên ngoài hơn là lưu lại trong phòng khách như mọi khi. Kiểu đối kháng của cô đã khuấy động gã một cách hoàn toàn phi lý. Thời điểm gã khiến cô ghim chặt trên ghế sô pha, gã không muốn gì hơn là được đẩy cô ngã ra trên đó và yêu cô cho đến khi cô thét lên tên gã. Nhưng ngay lúc này, cô đang căm thù gã. Với việc ép cô bỏ lại cha mình phía sau, gã cam đoan rằng chỉ nhìn thấy gã thôi cũng khiến người vợ tương lai cảm thấy ghê tởm. Tuy vậy, đó là giải pháp tốt nhất. Lòng hiếu thuận mù quáng với người cha sẽ không cho phép cô nhìn thấy bản chất xấu xa thực sự trong những mưu đồ của lão già đó, thứ mà gã không thể dung thứ. Cô nên cảm ơn gã đã để cha mình sống sót, chứ không nên từ chối chia sẻ chiếc giường với chồng tương lai như vậy. Phút cuối cùng đã trôi qua. Gã bước về phía ngôi nhà ngay khi cánh cửa bật mở và thằng bé chạy việc kéo lê một chiếc rương ra ngoài. Lucien ra dấu cho người hầu của gã chạy ra giúp đỡ, rồi bắt đầu tiến lên phía trước. Khi đi qua cửa, gã phát hiện hai chiếc hộp chổng lên nhau trong hành lang. Sự thỏa mãn khiến gã mỉm cười. Đến giờ, có vẻ như Aveline sẽ chiều theo các mong muốn của gã rồi. Tất cả các phòng tại tầng một đều trống, nên gã trèo lên các bậc cầu thang. Gã không hề có ý định chạy theo cô, nhưng tốt nhất phải cho cô thấy gã sẽ không cho phép cô cãi lời mình. Chắc chắn chỉ cần một vẻ mặt không vừa lòng của gã thôi sẽ càng thúc giục cô nhanh chân hơn. Gã nhìn thoáng qua hai phòng không người trên tầng hai trước khi phát hiện ra bản thân đang đứng trước cánh cửa để hờ của phòng Nam tước. Gã không muốn vào trong. Gã muốn bấu víu lấy cơn giận, để không phải cảm thấy thương hại lão ta. Nhưng gã đã thương cảm thay cho lão ngay phút đầu tiên nhìn thấy và điều đó khiến gã tức điên. Chestwick đã cố gắng giết gã. Lão ta xứng đáng với tất cả những điều xảy đến với mình. Những tiếng rì rầm nho nhỏ làm gã xô cửa, nhưng rồi ngừng lại ở ngay lối vào. Chloe đứng bên cạnh ghế Nam tước ngồi, bàn tay nhỏ bé đặt lên bàn tay to lớn vẫn để thõng trên phần tay ghế của lão. Aveline đang đứng ở một bên, dõi theo với nụ cười bao dung và buôn bã nở trên môi. "... và mẹ nói chúng cháu sẽ đến Luân Đôn sống với người cha thực sự của cháu. Mẹ nói ông phải ở lại đây làm bạn với bà Baines, nhưng cháu hứa sẽ đến thăm ông." Chloe cúi người và đặt một nụ hôn lên bàn tay Nam tước. Trái tim Lucien như siết chặt trước hình ảnh đầy cảm xúc đó. Làm sao Aveline lại cho phép việc ấy xảy ra? Cô không nhận thấy sẽ thật khó khăn ột đứa trẻ một khi con bé nhận thức được rằng mình không được phép về thăm ông ngoại? Như thể cảm nhận được sự hiện diện của gã, Aveline đánh mắt nhìn sang. Ánh mắt chằm chằm đầy thách thức, như muốn nói: "Làm đi. Giằng con gái anh khỏi ông ngoại và bảo vì sao con bé không thể gặp lại ông mình". Gã nheo mắt nhìn Aveline. Cô nghĩ rằng gã sẽ do dự khi mang đứa nhỏ đi sao? " lúc đi rồi." Chloe giật nảy mình trước âm thanh phát ra từ giọng nói của gã. Quan sát Lucien với vẻ đề phòng, con bé thụt lùi khỏi ông ngoại cho đến khi bàn tay nắm chặt tìm thấy vạt váy mẹ. Aveline đặt tay lên vai con bé để trấn an. "Là chú ấy ạ?", cô gái nhỏ hào hứng thì thào. "Đúng rồi, Chloe." Aveline gửi nụ cười khiêu khích về hướng gã. "Đây là cha của con." Kiểu híp mắt nhìn của Chloe giống như một bản sao thu nhỏ từ cái cau mày ngờ vực của chính bản thân khiến một cục bướu ứ trong cổ họng gã. Chúa lòng lành, con bé chính xác là một thành viên nhà DuFeron. "Xe ngựa đã sẵn sàng khởi hành", gã nói, giọng cao hơn so với ý định bởi những cảm xúc cứ dồn hết lại. "Và sự kiên nhẫn của tôi đã đến giới hạn." Miệng Aveline mím chặt, nhưng cô lẳng lặng nắm lấy bàn tay Chloe và bước về phía gã. Cô ngừng lại ngay trước mặt gã, rồi thoáng ngoái nhìn cha mình, người vẫn đang đờ đẫn ngó không chớp mắt ra ngoài cửa sổ. Khi cô quay lại phía Lucien, đôi mắt như nhòe đi với những giọt nước mắt đong đầy. Và cảm giác tội lỗi. Gã lẳng lặng tránh sang một bên, cô lướt qua, đầu ngẩng cao, xương sống cứng ngắc tỏ vẻ chê trách. Chloe trộm liếc nhìn gã khi theo mẹ dẫn xuống cầu thang, sự bối rối hiển hiện trên gương mặt thơ trẻ khi con bé để ý đến xúc cảm chồng chất của người lớn xung quanh. Có thứ gì đó như cảm giác tội lỗi len lỏi qua cơn giận thường trực vẫn mang, gã sốt ruột gạt phăng nó đi. Sải bước vào căn phòng, gã dừng trước Nam tước và nhìn xuống kẻ thù của mình. Gã nên có một loại cảm giác thỏa mãn nào đó, hoặc ít nhất cũng nguôi bớt cơn cáu giận đang không ngừng vắt kiệt cơ thể. Gã không hề có chút cảm xúc nào trừ chút lòng thương hại gợn lên khi nhìn thấy lớp vỏ gãy vụn của một ông lão từng là ngài Chestwick. Gã muốn nói đôi điều. Bỏ rơi cha Aveline với bài diễn thuyết chia ly kịch tính hẳn sẽ ám ảnh lão ta trong suốt những năm tháng cô đ đầu óc trống rỗng, cuối cùng, gã quyết định cúi đầu chào ngắn gọn đầy khinh miệt trước khi rời khỏi phòng. Luân Đôn - và cô dâu tương lai của gã - đang đợi.