Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai
Chương 436 : Thiếu Thì Phải Trả
Thừa dịp Dung Chiêu không ở, nàng có nên giải quyết vấn đề của thân thể này trước không?
Lời nói của Uyên Ương Kính, nàng nhìn như không thèm quan tâm, nhưng trong lòng lại thời thời khắc khắc nhớ thương.
Bị người ta giam cầm trong thân thể gì đó, nàng hoàn toàn không chấp nhận được.
Lúc trước nàng đã cảm thấy lôi kiếp kia có vấn đề.
Nếu không phải là trùng hợp, tất cả mọi chuyện đều có âm mưu thì sao?
Vu Hoan suy tư hồi lâu, lập tức đến đại lục Huyễn Nguyệt, đi Bách Lý gia tộc.
Nàng muốn biết rõ ràng, thân thể này che dấu bí mật gì, có lẽ mục đích của Thịnh Thế nàng có thể đoán được không ít.
Vu Hoan không có phát hiện, khi mình đối mặt với Thịnh Thế, trong lòng kêu gào ý chí chiến đấu, mà không phải muốn gϊếŧ hắn.
So với sự hỗn loạn của đại lục Trấn Hồn, đại lục Huyễn Nguyệt giống như khôi phục lại an tĩnh từ sau khi Vu Hoan rời đi.
Vu Hoan đi thẳng đến Bách Lý gia tộc.
Khi Vu Hoan đứng trước một đống phế tích, tâm trạng phức tạp.
Trong lãnh địa của Bách Lý gia tộc bị cháy đen, trong không khí mơ hồ còn có mùi máu tươi phiêu đãng.
Bách Lý gia tộc chiếm cứ một ngọn núi non, có các tòa nhà tu sửa ở giữa sườn núi, thật sự Vu Hoan không rõ, sao những gia tộc đó đều thích ở vùng hoang vu dã ngoại?
Chẳng lẽ vì có thể biểu hiện bản thân siêu phàm thoát tục?
Vu Hoan theo đường núi đi lên trên, đi mãi cho đến cái sơn động lúc trước nàng tỉnh lại kia.
Bộ xương khô ở trong sơn động vẫn còn, chỉ là so với phía trước tựa hồ như tăng lên không ít.
Nhớ đến cảnh tượng lúc trước mình chiếm cứ thân thể này, trong lòng Vu Hoan có chút thổn thức, thời gian trôi qua thật nhanh.
Lúc trước Bách Lý Hiên còn muốn nàng làm vật chứa cho Bách Lý Thanh Hoan, đều là con gái của ông ta, ông ta lại làm được loại chuyện này.
Vu Hoan đứng ở trước sơn động, nhìn xuống phía dưới.
Ngày xưa những gác mái đan xen tòa đình hóng mát, bây giờ biến thành một đống phế tích.
Nhìn bộ dáng này, thời gian diệt tộc cũng không dài, có lẽ là mấy ngày gần đây.
Khi nàng muốn điều tra chuyện của thân thể này, Bách Lý gia tộc đã bị diệt tộc.
Là trùng hợp, hay là có ý định?
Vu Hoan lấy Uyên Ương Kính ra, gõ gõ mặt kính nó.
"Ngươi có thể nhìn thấy lúc trước ở đây xảy ra chuyện gì không?"
Sương mù trong Uyên Ương Kính kích động một phen, âm thanh máy móc vang lên: "Ta chỉ có thể nhìn kiếp trước kiếp này thôi, nói cách khác, phải có người từng trải qua những chuyện này làm trung gian, ta mới có thể nhìn thấy ở đây xảy ra chuyện gì."
Mặt Vu Hoan ghét bỏ: "..."
Uyên Ương Kính xoay vài vòng trên không trung, vẻ mặt ghét bỏ kia của ngươi là có ý gì?
Nó cũng không phải vạn năng.
Nhìn không được ở đây xảy ra chuyện gì, Vu Hoan đành phải xuống núi, ở bên trong đống phế tích dạo qua một vòng.
Ở đây nàng không quen thuộc một chút nào, cho nên chỉ đi loạn.
"...Đại tiểu thư?" Giọng nói rất nhỏ không biết từ đâu truyền đến.
Vu Hoan nhìn kỹ một lúc, mới nhìn thấy vật thể hình người bị cháy đen ở một góc.
"Đại tiểu thư, thật là người." Giọng nói kia rõ ràng kích động lên.
Vu Hoan nhìn chằm chằm nàng ta trong chốc lát, giọng nói kia nghẹn ngào, căn bản không trùng khớp với trong trí nhớ, cho nên nàng cũng không biết người đen giống như cục than kia là ai.
"Đại tiểu thư, nô tì là Tiểu Ngư." Từ phần eo trở xuống của Tiểu Ngư đều bị đè ở dưới cây cột.
Tiểu Ngư?
Nha hoàn bên cạnh Bách Lý Thanh Hoan sao?
"Là ngươi à?" Vu Hoan cười cười, đi đến bên cạnh Tiểu Ngư ngồi xuống: "Sao ngươi còn chưa chết thế? Mạng của nha hoàn đều lớn như vậy sao?"
Ngữ khí không chút nào che dấu trào phúng làm Tiểu Ngư cứng đờ, nhớ đến những chuyện mình trải qua trước kia, Tiểu Ngư cũng không dám nói cái gì.
"Ở đây xảy ra chuyện gì?" Vu Hoan lấy ra một cái ghế trong vòng tay, trực tiếp ngồi xuống.
Cả người Tiểu Ngư không tốt, tốt xấu gì cũng kéo nàng ta ra đã chứ!
Dùng mặt đen như than thật cẩn thận nhìn Vu Hoan liếc mắt một cái, thấy nàng chỉ trào phúng nhìn mình, không có cảm xúc oán giận gì, Tiểu Ngư mới thở phào nhẹ nhõm.
Tâm trạng vui sướng vừa rồi khi nhìn thấy nàng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó chỉ còn thấp thỏm và sợ hãi.
"Không lâu trước đây tiểu thư dẫn một nam nhân tên Vân Tự về, tiểu thư rất thích Vân Tự, gia chủ và phu nhân cũng rất vui vẻ, thân phận của Vân Tự hình như rất cao quý, cho nên gia chủ và phu nhân đều đồng ý cho tiểu thư và hắn ở bên nhau, yêu cầu duy nhất là Vân Tự phải về ở rể.
Vân Tự về nhà mấy hôm, lúc về còn mang theo sính lễ, sính lễ rất phong phú, ngay cả gia chủ cũng bị chấn động đến.
Hôn sự lần đó ngay lập tức được định ra, chỉ là không ngờ, lễ thành thân còn chưa kịp cử hành, Vân Tự thừa dịp gia chủ lơi lỏng hắn, cư nhiên dẫn người vào tấn công gia tộc, sau đó chính là tình trạng hiện tại mà đại tiểu thư nhìn thấy..."
"Bách Lý Thanh Hoan khỏe rồi?" Vu Hoan nhướng mày, rõ ràng có chút kinh ngạc.
Trước kia vị đó ra khỏi phòng còn khó, giờ còn có thể chạy ra ngoài?
Tiểu Ngư sửng sốt, đại tiểu thư, trọng điểm người chú ý không đúng đâu!
"Sau khi đại tiểu thư rời đi, gia chủ gặp một vị cao nhân nói có duyên với tiểu thư, nhận tiểu thư làm đồ đệ, thân thể của tiểu thư dần dần khỏe lên rất nhiều."
Tiểu Ngư cẩn thận nói, sợ bản thân nói sai.
Hiện tại mạng nhỏ của nàng ta hoàn toàn nằm trong tay vị trước mặt này.
Vu Hoan vuốt cằm: "Cao nhân...!cao nhân gì trâu bò như vậy?"
"Ông ta tự xưng đến từ Tiên Linh Cảnh..."
"Bách Lý Hiên và Bách Lý Thanh Hoan chết rồi?" Vu Hoan cắt ngang lời nói của Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư nghẹn nghẹn, một lát mới nói: "Gia chủ trọng thương táng thân trong biển lửa với phu nhân, tiểu thư bị Vân Tự mang đi rồi."
"Ha, thật đúng là tiện lợi cho bọn họ." Vu Hoan cười lạnh.
Tiểu Ngư hoàn toàn lạnh lẽo, phía trước nàng ta còn muốn nàng cứu mình, đúng thật là điên rồi.
"Bách Lý gia tộc là gia tộc ngàn năm, Vân Tự kia là ai, nói diệt là diệt?"
"Không biết." Tiểu Ngư lắc đầu, một lát lại nhớ đến gì đó: "Có một lần nô tì có nghe tiểu thư nói, tiểu thư gặp được Vân Tự ở chỗ sư phụ của tiểu thư.
Còn lại, tiểu thư chưa từng nói đến."
Vu Hoan cong cong khóe môi, cười đến tàn nhẫn.
Dẫn sói vào nhà, còn không phải nói loại người Bách Lý Thanh Hoan sao?
Còn chưa biết rõ người ta còn dám dẫn người ta vào trong nhà.
Bách Lý Hiên ngươi không phải vẫn luôn rất thương yêu đứa con gái này sao?
Hiện giờ lại bởi vì đứa con gái mình yêu thương nhất, gia tộc đều khó giữ được, ngươi ở dưới suối vàng chắc cũng bị tức chết rồi đúng không!
"Từ sau khi đại tiểu thư rời khỏi gia tộc, thì có vài vị trưởng lão căn bản không nghe lời của gia chủ, đại trưởng lão khuyến khích vài vị trưởng lão, một số lượng lớn đệ tử rời đi tự lập môn hộ.
Ngày ấy đệ tử chạy đi không ít, hiện tại đều đến chỗ đại trưởng lão rồi."
Khi Tiểu Ngư nói đến đó, rõ ràng có chút phẫn nộ.
Gia tộc nguy nan hết sức, đại trưởng lão không những không dẫn người đến chi viện, ngược lại còn chờ đến khi Vân Tự rời đi, dẫn theo người đến gia tộc dọn hết bảo bối còn chưa bị hủy diệt không nói, còn phóng hỏa thiêu toàn bộ Bách Lý gia tộc.
"Đại tiểu thư, Ngài là đại tiểu thư Bách Lý gia tộc, Ngài nhất định phải vì gia chủ và phu nhân báo thù!" Tiểu Ngư như bắt được cọng rơm cứu mạng: "Nô tì biết lúc trước gia chủ đối xử như vậy với Ngài, trong lòng Ngài nhất định có oán hận, nhưng dù sao Ngài cũng là đại tiểu thư của Bách Lý gia tộc, trên người Ngài có chảy dòng máu của Bách Lý gia tộc.
Cầu xin Ngài nhất định phải vì gia chủ báo thù, cứu tiểu thư ra.".
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
13 chương
103 chương
46 chương
51 chương
64 chương