Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai
Chương 406 : Thần Khí Mọc Lên Như Nấm
Chuyện ở quán trà lâu, rất nhanh đã truyền khắp Thanh Vũ Thành, tình huống cụ thể thì ai cũng nói không rõ.
Chỉ biết vực chủ mới nhậm chức của Linh Võ Vực đánh nhau với đại ma đầu, sau đó quán trà lâu bị sập.
Cuối cùng đại ma đầu ra ngoài khoe ân ái một trận, ngược chết bọn cẩu độc thân rồi lâng lâng rời đi.
Còn vực chủ tân nhiệm kia, không có ai nhìn thấy.
Nhưng quỷ dị chính là vài ngày sau, người của Linh Võ Vực gấp đến độ xoay vòng vòng, vực chủ của bọn họ đột nhiên xuất hiện.
Khi Vu Hoan biết được tin tức này, thiếu chút nữa đã không phun được búng máu trong họng mà sặc chết rồi.
"Ta rất xác định, Sở Vân Cẩm tuyệt đối chết rồi." Vu Hoan nhấn mạnh.
Nàng diệt luôn linh hồn của Sở Vân Cẩm rồi, sao có thể xuất hiện được? Tuyệt đối là giả mạo!
"Tiểu Hoan Hoan...!tình huống lúc ấy của ngươi rất không ổn, ngươi xác định sao?" Linh La không tin hỏi.
Vu Hoan trừng Linh La một cái, Linh La nhanh chóng nói: "Được rồi, nếu Sở Vân Cẩm kia đã chết, bây giờ lại xuất hiện Sở Vân Cẩm này là ai?"
"Thi thể của Sở Vân Cẩm bị rơi xuống hồ, lúc đi ta quét mặt hồ một chút, không thấy thi thể của ả đâu." Dung Chiêu ở bên cạnh chen vào nói.
"Vậy là thi thể của Sở Vân Cẩm bị người ta đưa đi rồi, sau đó bị người khác chiếm lấy thân thể của ả.
Lúc ấy có thể đưa Sở Vân Cẩm đi, cũng chỉ có Nam Cung Triệt..." Vẻ mặt Linh La rối rắm nói: "Nam Cung Triệt sẽ không thích Sở Vân Cẩm đến mức biếи ŧɦái chứ? Tùy tiện nhét một linh hồn vào cũng được sao?"
Vu Hoan liếc trắng Linh La một cái: "Linh hồn của Sở Vân Cẩm biến mất, tuy muốn chiếm cứ thân thể của ả không khó, nhưng vẫn xuất hiện hiện tượng bài xích như cũ, không phải ai cũng có thể chiếm cứ như vậy.
Ta cảm thấy, Nam Cung Triệt cũng không biết kẻ chiếm cứ thân thể của Sở Vân Cẩm là ai."
Nàng nhớ tới lần đó Sở Vân Cẩm có gọi một tiếng tiền bối.
Vu Hoan đau đầu xoa xoa nguyệt Thái Dương: "Sao cảm giác ta gϊếŧ ả rồi, ngược lại trở nên phiền phức?"
Vu Hoan không nói cho bọn họ biết mình trải qua ảo cảnh, nhưng nàng biết rõ, cái ảo cảnh kia Sở Vân Cẩm không thể nào biết được, nhất định là tiền bối trong miệng ả ta nói cho ả biết.
Càng sâu hơn là người chiếm cứ thân thể ả ta có thể chính là tiền bối trong miệng ả kia.
"Đừng lo lắng, có ta ở đây." Dung Chiêu nghiêm túc nhìn Vu Hoan.
Vu Hoan gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía Linh La: "Đại hội bốn vực còn bao lâu nữa thì bắt đầu?"
Nàng không thể trì hoãn nữa, nàng cảm giác được thời gian càng ngày càng gấp gáp.
"Còn có vài ngày là bắt đầu."
Vu Hoan suy tư, lấy U Minh Cung ra, để Linh La đưa cho Giang Vong Ưu.
Linh La lập tức không vui: "Đây là thứ ta vất vả lắm mới cướp được, sao ngươi có thể tùy tiện tặng người ta."
"Ai nói muốn tặng người ta.
Người đuổi theo ngươi không phải là muốn U Minh Cung sao? Ta đưa cho Giang Vong Ưu là vì dẫn dụ bọn họ ra, ta không thể ngồi chờ chết, ta muốn biết rõ ràng, rốt cuộc Thịnh Thế muốn đánh chủ ý gì trên người ta."
"Hả? Nhưng mà nàng ấy..." Linh La nhíu mày: "Lỡ như nhưng người đó đả thương đến nàng ấy thì làm sao bây giờ?"
Giang Vong Ưu là vô tội!
"Ta chỉ dùng U Minh Cung dẫn dụ bọn họ ra, lại không phải làm Giang Vong Ưu đi chịu chết, yên tâm, không đả thương được nàng ta."
Vu Hoan khuyên can mãi, Linh La mới đồng ý đưa cho Giang Vong Ưu.
Giang Vong Ưu lấy U Minh Cung, cả người đều không tốt, đây chính là Thần Khí...
Tuy nói là mượn, nhưng thật sự sẽ không sợ nàng mang nó đi chạy mất sao? Trên thết giới này, có mấy người chịu đựng được dụ hoặc như vậy?
"Tỷ ngàn vạn lần đừng khế ước với U Minh Cung, thân thể của tỷ không chịu nổi sức mạnh của U Minh Cung.
Tuy không thể khế ước, tỷ chỉ có thể phát huy được hai phần ba sức mạnh, nhưng đối phó những người đó cũng đủ rồi." Linh La cẩn thận dặn dò.
Giang Vong Ưu ngây ngốc gật đầu, đời này có thể sờ được thanh Thần Khí, nàng đã cảm thấy mỹ mãn, càng đừng nói hiện tại còn có thể sử dụng.
"Tới, tỷ thử xem." Linh La lôi kéo Giang Vong Ưu đến trong viện: "Giữ chặt dây cung, truyền linh lực vào trên dây cung, sau đó phát huy trí tưởng tượng của tỷ, tưởng tượng mũi tên tỷ bắn ra có dáng vẻ gì."
Tay Giang Vong Ưu cầm U Minh Cung kích động đều đang run rẩy, ổn định tinh thần, nàng mới dựa theo lời Linh La nói, giữ chặt dây cung, linh lực trong cơ thể từ từ truyền vào trong dây cung, trong đầu hiện lên dáng vẻ của mũi tên.
Ngón tay buông ra, ong một tiếng, một mũi tên nhiễm kim quang từ trống rỗng xuất hiện, bắn ra ngoài.
"Ầm!"
Bức tường đối diện nàng kia, trực tiếp biến mất trước mặt nàng.
Giang Vong Ưu ngu người, Thần Khí quả thật trâu bò!
"Mũi tên của U Minh Cung là từ suy nghĩ của tỷ mà thành, lần sau nhớ rõ hoa lệ một chút, mũi tên bình thường như vậy, làm gì như là dùng Thần Khí chứ."
Giang Vong Ưu ngơ ngác gật gật đầu.
Sau khi Linh La rời đi, Giang Vong Ưu vẫn luôn nhìn U Minh Cung xuất thần.
Trong lòng nàng bị sức mạnh của U Minh Cung chấn động đến, nhưng đồng thời lại sinh ra vài phần cảm xúc khác.
Tay nàng duỗi đến phía trên của U Minh Cung, lại như có như không chạm vào.
Sức mạnh của U Minh Cung lợi hại như vậy, nếu nàng có thể có nó, Mãn Nguyệt Vực sẽ không sợ hãi bất cứ kẻ nào, một mình nàng cũng có thể chống đỡ Mãn Nguyệt Vực.
Nhưng U Minh Cung là do Vu Hoan cô nương cho nàng mượn, sao nàng có thể có ý nghĩ như vậy.
Giang Vong Ưu thu tay trở về, trước mắt rối rắm.
Nhưng giây tiếp theo lại duỗi thân đi qua.
Nàng chỉ là một người thường, sao lại không có tư tâm? Nàng cũng muốn có thực lực lợi hại, nàng sẽ bảo vệ được ca ca, bảo vệ mẫu thân...
Tay Giang Vong Ưu đột nhiên rơi xuống, một phen đè lại U Minh Cung.
___
Vu Hoan nhận được tin tức Thiên Khuyết Kiếm truyền đến, cũng không bất ngờ.
"Tiểu Hoan Hoan, ngươi đã sớm đoán được?" Linh La ôm Kinh Tà Đao, vẻ mặt có chút khó coi.
"Ừ." Vu Hoan gật đầu, dư quang ngắm Kinh Tà Đao.
Không biết có phải nguyên nhân vì Kinh Tà Đao ở cùng với Linh La tại không gian kia một ngàn năm rồi hay không, Linh La không hề gặp khó khăn nào giao lưu với Kinh Tà Đao.
Giang Vong Ưu khế ước với U Minh Cung, vốn dĩ ở trong dự kiến của nàng.
Nàng ta không phải Đông Phương Tú, Đông Phương Tú có một đám người nhà bảo vệ nàng ta an toàn, nàng ta không cần sức mạnh cường đại như vậy.
Nếu chuyện của Giang Mãn Nguyệt không xảy ra, mẫu thân của nàng ta cũng không sinh bệnh nguy kịch.
Có khả năng Giang Vong Ưu sẽ không lựa chọn như vậy, nhưng hiện tại nàng ta một mình chống đỡ Mãn Nguyệt Vực, đối mặt với những tâm tư khác của bọn chó sói hổ báo, trong lòng nàng ta sợ hãi, nàng ta cần phải có sức mạnh cường đại mang đến cảm giác an toàn cho nàng ta.
Chỉ là, thân thể của nàng ta, chỉ sợ là chịu đựng không được bao lâu.
Lực lượng của Thần Khí cường đại, cũng không phải ai cũng có thể khống chế.
"Ta đã từng nhắc nhở nàng ấy." Linh La đặt mông ngồi bên cạnh Vu Hoan, có chút nhụt chí: "Lực sát thương của U Minh Cung lớn như vậy, căn bản nàng ấy không chịu đựng nổi."
"Vận mệnh như thế thôi, nàng ta tự chọn con đường của mình, cho dù nàng ta có hối hận, vậy cũng không có cách nào."
"Tiểu Hoan Hoan!" Linh La bĩu môi nhíu mày: "Ngươi không giao U Minh Cung cho nàng ấy, nàng ấy sẽ không lựa chọn như vậy."
"Cho dù ta không đưa U Minh Cung cho nàng ta, nàng ta cũng sẽ lựa cách khác để mình mạnh mẽ hơn, ngươi không phát hiện những người gần đây ra vào tiểu viện của nàng ta là ai sao? Nàng ta làm như vậy, cũng là một con đường chết cả thôi, lại còn không có U Minh Cung một lựa chọn nhẹ nhàng hơn thế nhiều."
Linh La cứng họng..
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
13 chương
103 chương
46 chương
51 chương
64 chương