Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai
Chương 397 : Cô Nương Tam Tòng Tứ Đức
Ba người vừa đến ngoài tiểu viện của Giang Vong Ưu, thì nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ đứng trước cửa đối diện các nàng.
Thần sắc lạnh băng, trong mắt cực nhanh hiện lên một tia lo lắng, nhìn thấy Giang Vong Ưu không thiếu cánh tay cẳng chân, trong lòng Giang Mãn Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm.
Giang Vong Ưu theo bản năng lui về sau, như đứa trẻ đã làm sai chuyện bị trưởng bối bắt ngay tại trận.
Nghĩ lại cũng không đúng, nàng không có làm chuyện gì xấu mà, vì sao phải sợ?
Vì thế, eo nhỏ ưỡn lên, bước nhanh hơn vài bước, đi đến trước mặt Giang Mãn Nguyệt.
"Ca, huynh đến làm gì?"
Giang Mãn Nguyệt liếc mắt nhìn Giang Vong Ưu một cái, nha đầu chết tiệt này càng ngày càng không có quy củ, phải dạy bảo lại nó tử tế mới được.
Hắn thu hồi tầm mắt, làm lơ Giang Vong Ưu, trực tiếp phóng tầm mắt lên người Vu Hoan và Linh La.
Tuy không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy Linh La, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy Linh La đứng trên mặt đất, tung tăng nhảy nhót.
Còn Vu Hoan đang nắm Linh La...
Lần nước vội vàng thoáng nhìn, hắn không xác định.
Hiện tại xem ra, vậy thật xác định đây là Bách Lý Vu Hoan được truyền đến ồn ào huyên náo trên đại lục.
"Bách Lý Vu Hoan." Giang Mãn Nguyệt kéo Giang Vong Ưu ra phía sau hắn, khí thế quanh thân nhiều hơn: "Ngươi đến phủ ta làm cái gì?"
"Không hoan nghênh à?" Vu Hoan cười khanh khách nhướng mày.
Hoan nghênh ông nội ngươi á!
Ai mẹ nó hoan nghênh một vai ác số một trên đại lục đến nhà mình?
Hắn cũng không muốn tìm đường chết!
"Ca, nàng ấy là bạn của muội!" Giang Vong Ưu dùng sức kéo Giang Mãn Nguyệt: "Huynh hung dữ như vậy làm gì!"
Giang Mãn Nguyệt bị chọc tức cười cười, chỉ vào Bách Lý Vu Hoan: "Muội biết ả là ai không?"
"Muội biết, chính là Vu Hoan cô nương, nàng ấy là người tốt, huynh đừng nghe những người bên ngoài đó nói bậy." Giang Vong Ưu phản bác.
Đương nhiên nàng biết, mấy ngày nay ở chung, tuy Vu Hoan cô nương ngẫu nhiên sẽ không kiên nhẫn, nhưng sự sủng nịch mà Vu Hoan cô nương đối với Linh La muội muội nàng nhìn ở trong mắt, nàng không phải là loại người như những người bên ngoài kia.
"Nói bậy? Ả chưa từng làm thì sao người bên ngoài lại nói bậy được? Là dáng dấp ả xinh đẹp nên những người đó ghen ghét muốn bôi nhọ ả? Hay là trên người ả có thứ gì tốt, những người đó muốn bôi nhọ ả? Muội động não thử xem đi, những thứ muội học được mấy năm nay bị muội ăn hết rồi sao?" Giang Mãn Nguyệt tức giận tận trời rống Giang Vong Ưu.
"Giang Mãn Nguyệt, ngươi đang công kích người thân đó." Vu Hoan lạnh giọng từ từ chen vào: "Tuy ta không phải quốc sắc thiên hương, nhưng cũng là tiểu gia Bích Ngọc, thanh thuần khả ái đúng không? Ngươi nói ta như vậy là có ý gì?"
Giang Vong Ưu: "..."
Đại tỷ, đây là trọng điểm sao?
Giang Mãn Nguyệt nhìn vài lần, cười lạnh: "Ngươi mà là tiểu gia Bích Ngọc, thanh thuần khả ái à? Vậy thì người trên đại lục đều không cần sống nữa."
Diện mạo ném trong đám người đều tìm không ra, không biết xấu hổ nói bản thân là tiểu gia Bích Ngọc.
Đã từng nhìn thấy người tự luyến cũng chưa từng thấy ai mà tự luyến thành dáng vẻ này.
Vẫn còn là một cô nương đấy!
"Sống sót cũng là nhận không tội, còn không bằng chết sạch sẽ."
Giang Mãn Nguyệt: "..."
Bọn họ vừa rồi không phải nói vấn đề dung mạo sao? Vì sao đề tài lại lập tức chuyển đến chỗ cao lớn vậy rồi?
Không đúng, đề tài lúc ban đầu là tới làm gì?
Giang Mãn Nguyệt hít sâu một hơi: "Ta mặc kệ ngươi có âm mưu gì, có bản lĩnh thì nhằm về ta, Vong Ưu là vô tội."
"Ồ, được nha!" Vu Hoan rất nghiêm túc gật đầu.
Giang Mãn Nguyệt không biết nên nói tiếp như thế nào, vị này không ra bài theo lẽ thường gì hết!
"Ca, huynh đi nhanh đi, đây là chuyện của muội, không cần huynh quản." Giang Vong Ưu thoát khỏi cánh tay Giang Mãn Nguyệt, cầm tay Linh La vào trong tiểu viện.
Nàng cũng không dám kéo Vu Hoan.
"Giang Vong Ưu!" Giang Mãn Nguyệt gầm lên, nhưng Giang Vong Ưu đã vào viện, hắn cũng không vào được, chỉ có thể rống.
Vu Hoan còn đứng tại chỗ không nhúc nhích, cười như không cười nhìn hắn.
"Nhìn cái gì mà nhìn!" Tâm trạng của Giang Mãn Nguyệt không tốt, cũng không màng thân phận của nàng: "Thủ đoạn của ngươi đúng là rất hay, hù đến muội muội của ta đối với ngươi nói gì nghe nấy."
"Lời này không đúng rồi, ta chưa làm cái gì cả." Vu Hoan nhún vai, vẻ mặt vô tội: "Ngươi xem, những người các ngươi, đều thích hất nước bẩn lên người ta.
Ta không có giải thích không đại biểu những chuyện đó là ta làm nha! Giang Mãn Nguyệt, có đôi khi á, nhìn thấy nghe được không nhất định là sự thật, ta chính là cô nương tôn sùng tam tòng tứ đức."
Giang Mãn Nguyệt thiếu chút nữa thở không ra hơi mà nghẹn chết, nàng mà cũng có tam tòng tứ đức?
Nàng biết mấy chữ tam tòng tứ đức viết thế nào không?
Không được, hắn sắp tức chết rồi.
Giang Mãn Nguyệt tức giận đến không xong, trên người đột ngột bộc phát ra một cổ sức mạnh, dòng khí thổi quét đến Vu Hoan.
Vu Hoan chớp chớp mắt, hoàn toàn không ngăn cản dòng khí kia, quỷ dị chính là, khi dòng khí kia đến trước mặt nàng đột nhiên giống như không có sức lực, mềm xuống.
"Giang Mãn Nguyệt, đừng đi tìm chết nha, ta sợ ta nhịn không được..." Vu Hoan duỗi năm ngón tay ra rồi khép lại.
Trên mặt nàng nở nụ cười nhạt, nhưng đồng tử trong đôi mắt kia, lại không có ý cười chút nào, lạnh băng đến mức tận cùng.
Hắn bỗng nhiên có loại cảm giác bản thân ở trước mặt nàng như hạt muối nhỏ bé bỏ vào trong biển cả bao la, tựa như nàng chỉ cần giơ tay lên một cái, hắn sẽ biến mất trên thế giới này.
Loại cảm giác này đến quá đột ngột, hùng hãn mà tấn công, làm hắn không có chuẩn bị tâm lý nào.
Lúc này nhìn Bách Lý Vu Hoan lại phát hiện dung mạo bình thường lúc trước đã biến mất.
Khí thế trên người nàng, sẽ làm người ta xem nhẹ diện mạo của nàng, chỉ cần nàng đứng ở đó, khiến cho người ta nhịn không được sinh ra thần phục, không dám sinh ra ý muốn phản kháng.
"Ha..." Vu Hoan ngáp một cái, nhấc chân vào tiểu viện, giọng nói chậm rãi từ trong viện truyền ra: "Giang Mãn Nguyệt, ngàn vạn lần đừng làm chuyện gì khiến ta tức giận, dù sao...!mạng người trên tay ta đã đủ nhiều, không quan tâm thêm một Giang gia."
Khí thế bao phủ Giang Mãn Nguyệt biến mất, nhưng hắn lại cứng đờ tại chỗ, đổ mồ hôi lạnh ròng ròng ra ngoài.
Bách Lý Vu Hoan...
Rốt cuộc thực lực của nàng ở trình độ nào?
Giang Mãn Nguyệt khiếp sợ đồng thời lại vô cùng lo lắng, muội muội nhà hắn còn ở trên tay nàng...!hơn nữa lại là cam tâm tình nguyện, thấy thế nào cũng không phải là chuyện đặc biệt thoải mái gì.
Không được, hắn không thể ngồi chờ chết, nhanh chóng nghĩ cách thôi.
Giang Mãn Nguyệt vội vàng rời đi, thân hình kia có vẻ chật vật.
Vu Hoan quậy một trận như vậy, Giang Mãn Nguyệt cũng không có thời gian đi lăn lộn Phượng Lan, nhưng nhờ vậy mà Phượng Lan có đủ thời gian suy nghĩ.
Cho nên khi bọn người Vu Hoan đến, Phượng Lan đã suy nghĩ rất rõ ràng.
Hắn không muốn ở đây, hắn chịu đựng không được.
Vu Hoan cũng không bất ngờ, chỉ lấy bình sứ đã chuẩn bị từ trước đưa cho hắn.
"Loại thuốc này không màu không vị, màu đỏ là thuốc giải, trước khi đi ngươi ăn vào, dù ngươi có uống cũng không có chuyện gì."
"Đây...!thật sự sẽ không có tác dụng phụ gì?" Thế nào hắn cũng phải uống.
"Ờ...!đương nhiên không có." Vẻ mặt Vu Hoan kiên định.
Mắc cười, sản phẩm của Sáng Thế Thần tạo ra, sao lại có tác dụng phụ được.
"Ta chỉ cần làm hắn uống xong là đi được?" Phượng Lan lại xác nhận lại một lần nữa.
Vu Hoan gật đầu: "Uống xong là đi được, sau đó ta sẽ sắp xếp cho ngươi rời đi, ngươi yên tâm, Giang Mãn Nguyệt tuyệt đối sẽ không đi tìm ngươi gây phiền phức."
Phượng Lan nhận lấy bình sứ, thần sắc có chút phức tạp.
Giang Mãn Nguyệt...
Đều là ngươi ép ta..
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
13 chương
103 chương
46 chương
51 chương
64 chương