Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai
Chương 389 : Tiết Tháo Của Gia Chủ Người Rớt Rồi
Giang Mãn Nguyệt búng một cái lên trán Giang Vong Ưu: "Nói bậy gì đấy."
"Muội cũng không nói sai." Giang Vong Ưu lui về sau một bước.
Giang Mãn Nguyệt bất đắc dĩ, lại tức giận.
Nói thật, Thần Khí ai nhìn thấy mà không muốn.
Nhưng Thần Khí lúc nào cũng mang đến tai nạn, không có năng lực nắm chắc Thần Khí, hắn tình nguyện không cần.
Giang Vong Ưu nhân lúc Giang Mãn Nguyệt thất thần, vội vàng vòng qua người hắn chạy ra ngoài.
"Nha đầu chết tiệt kia, muội đi đâu thế?"
"Không cần huynh lo! Tự lo cho huynh đi..." Giang Vong Ưu cũng không dừng lại đáp, nhanh như chớp chạy mất.
Giang Vong Ưu ra khỏi cửa phủ, đi thẳng đến nơi tách ra với Vu Hoan.
Nhưng chờ nàng ta đến nơi, lại không nhìn thấy Vu Hoan đâu.
Vẻ mặt Giang Vong Ưu nghi hoặc, nàng đi rồi?
Tìm một vòng ở vùng phụ cận, Giang Vong Ưu cũng không nhìn thấy Vu Hoan, lập tức có chút nóng nảy.
Linh La muội muội nói nhất định phải dẫn cô nương kia đi gặp muội ấy.
Chạy đi đâu rồi...
Không có cách nào khác, Giang Vong ưu đành phải tìm từng con đường từng con đường một, cuối cùng ở chỗ một ngã rẽ tìm được Vu Hoan.
Vu Hoan dựa vào tường, thần sắc có chút âm trầm.
Giang Vong Ưu tự động làm lơ mặt mày âm u của Vu Hoan, trực tiếp chạy qua, có chút bất mãn nói: "Sao ngươi lại chạy đến đây rồi?"
Làm hại nàng tìm lâu như vậy.
Khi Giang Vong Ưu đến gần, Vu Hoan liền thu liễm biểu cảm lại.
Sau khi Giang Vong Ưu rời đi, Vu Hoan phát hiện ba nam nhân áo choàng, bon họ nhìn thấy Vu Hoan phản ứng đầu tiên là chạy, đương nhiên Vu Hoan đuổi theo.
Nhưng mà khi nàng đuổi đến đây thì ba nam nhân áo choàng đen kia đã biến mất.
Áp xuống nghi hoặc trong lòng, Vu Hoan mới nhìn về phía Giang Vong Ưu.
"Linh La muội muội nói muốn ngươi giúp muội ấy làm một chuyện."
"Cái gì?"
Giang Vong Ưu ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo Vu Hoan đưa lỗ tai xuống.
Vu Hoan nhìn nàng ta một cái, nhíu mày lại, lại hơi hơi nghiêng nghiêng thân thể.
Chờ Giang Vong Ưu nói xong, Vu Hoan càng nhăn mày càng sâu.
"Bây giờ ta đi làm ngay." Vu Hoan để lại một câu rồi rời đi.
"Chờ một chút." Giang Vong Ưu gọi Vu Hoan lại.
Vu Hoan ngoái đầu nhìn lại: "Còn có chuyện gì?"
Thần sắc của Giang Vong Ưu có chút phức tạp, dừng vài giây lắc đầu: "Không có gì không có gì."
Vu Hoan lấy ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn Giang Vong Ưu trong chốc lát, nhấc chân rời đi, biến mất trong tầm nhìn của Giang Vong Ưu.
Vu Hoan không thân quen với Thanh Vũ Thành, cho nên nàng không thể không "tìm" một người đãn đường!
Tên ăn xin bị bắt sợ tới mức cả người phát run, hắn chỉ muốn an tĩnh làm tên ăn xin, vì sao không thể thỏa mãn hắn? Nhìn vị này đi, đầy người trên dưới đều là khí thế khiến người ta sợ hãi, hắn đã nhìn thấy được con đường cuối cùng của mình rồi...
Nhóm huynh đệ tỷ muội, nếu ta còn có thể sống sót quay về, nhất định sẽ lấy tiền trộm tiết kiệm kia, mời các người ăn một bữa.
"Đừng run nữa, ta không gϊếŧ ngươi."
Ánh mắt tên ăn xin hoài nghi, thật sự?
Nàng không biếи ŧɦái đến mức gϊếŧ một tên ăn xin.
Vu Hoan trợn mắt trắng: "Biết Dịch gia không?"
Tên ăn xin liên tục gật đầu: "Biết biết."
"Dẫn ta đi."
Tên ăn xin bò dậy khỏi mặt đất, thấy Vu Hoan không có biểu cảm gì đặc biệt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm thật mạnh, hỏi đường thì sớm nói không được sao!
Hù chết bổn ăn xin!
Tên ăn xin dẫn Vu Hoan xuyên qua vài con phố mới dừng lại, chỉ vào cửa phủ cách đó không xa: "Đó chính là Dịch gia."
Vu Hoan nhìn về phía bên kia, nhìn thấy hai chữ "Dịch Phủ" trên bảng hiệu mới khẽ gật đầu: "Ngươi đi đi!"
Tên ăn xin nhanh chóng lui về sau, đi được vài bước chợt dừng lại: "Cái kia...!Dịch gia khá hung tàn, nếu Ngài không phải có chuyện quan trọng gì, khuyên Ngài đừng nên đi vào."
Vu Hoan quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt lơ đãng mang theo vài phần lạnh lẽo, tên ăn xin bị dọa nhảy dựng, té ngã lộn nhào lảo đảo biến mất.
Vu Hoan nhảy vào cửa lớn Dịch Phủ, đúng, chính là từ cửa lớn của Dịch Phủ nhảy vào.
Người bên trong đang quét tước, nhìn thấy người đột nhiên nhảy vào, yên lặng một giây.
"A..."
Người quét sân ném xuống cây chổi chạy mất.
Vu Hoan bĩu môi, nàng lớn lên giống quái vật sao?
Nhìn thấy nàng thì dọa thành cái dạng kia!
Nhưng mà rất nhanh, Vu Hoan đã biết người nọ chạy trốn làm gì.
Đi gọi người đó!
Một đại hán cao lớn thô kệch từ nơi xa xông đến.
"Chính là ả, chính là ả." Người quét sân chỉ vào Vu Hoan vô cùng kích động: "Ả nhảy từ cửa phủ vào."
Đại hán cao lớn thô kệch nhìn Vu Hoan từ trên xuống dưới, một lát sau mới phái một người ra, trôi chảy hỏi: "Ngươi là ai? Trả thù hay là gây chuyện?"
Khóe miệng Vu Hoan giật giật, trả thù hay là gây chuyện là cái quỷ gì?
"Ta tới tìm thiếu gia của các ngươi."
"Tìm thiếu gia? Thiếu gia lại gây chuyện?" Người nọ nói thầm một tiếng: "Tìm thiếu gia mà ngươi không biết gõ cửa à? Muốn nhảy vào làm gì?" Đây tuyệt đối là đến gây chuyện!
"Ồ, tiện lợi."
Tiện...!tiện lợi?
Mọi người đồng thời nhìn nhìn về phía cửa phủ, hình như nói rất có đạo lý!
Không đúng, có đạo lý cái rắm ấy!
"Thiếu gia không phải là người là ngươi muốn gặp là gặp, nhanh chóng rời đi đi.
Sau khi viết thiệp xin gặp mặt để lại, thiếu gia có muốn gặp ngươi hay không, sẽ tự động thông báo cho ngươi."
"Tới cũng đã tới, gặp một chút thôi làm gì căng vậy? Ngươi đuổi ta ra ngoài, ta khó mà đi được! Còn có cái thiệp xin gặp mặt gì kia, quá phiền phức, thời gian của ta rất quý giá."
Mọi người: "..."
Được rồi, bọn họ để một người ngay cả cửa còn làm biếng đến viết thiệp, đó không phải là não tàn sao!
"Các ngươi đang ồn ào cái gì?" Tiếng nói uy nghiêm từ phía sau lưng mọi người truyền đến.
Mọi người cả kinh, nhanh chóng tránh đường: "Gia chủ."
"Sao lại thế này?" Một nam nhân trung niên bụng to đi đến, trên mặt cũng phì phì, đôi mắt thành một đường chỉ.
Gia chủ...!đó là cha của người nàng muốn tìm?
Béo như vậy...
Khẩu vị của Linh La gì đây!
Đừng nói đứa con trai mập mạp thật sự đẹp trai, nàng mới không tin điều đó!
"Cái kia...!Dịch gia chủ?" Vu Hoan vẫy vẫy tay.
Đôi mắt Dịch Bảo đều híp lại thành một cọng chỉ, đánh giá Vu Hoan từ trên xuống dưới một lần, sau đó lui về sau một chút: "Bách Lý Vu Hoan!"
Dáng vẻ kia giống như một con linh thú đột nhiên bị thứ gì đó dọa cho ngu người.
Vu Hoan chớp chớp mắt, người không có tướng mạo, cả người đều tròn trịa, nhưng tốt xấu gì chỉ số thông minh không có tròn luôn.
"Bách Lý Vu Hoan? Ả chính là Bách Lý Vu Hoan?"
"Nhìn dáng vẻ này, căn bản không giống với những lời bên ngoài mà!"
"Tin đồn không thể tin, người bên ngoài còn nói Dịch Phủ chúng ta ăn thịt người không nhả xương kìa."
"Đúng đúng đúng."
Đại khái có một tục ngữ gọi là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, người của Dịch Phủ đã bị người ta bôi đen thành quen, ánh mắt nhìn Vu Hoan như nhìn thấy người thân thích của mình tới nơi.
Dịch Bảo tằng hắng cổ họng, tiếng bàn tán lập tức dừng lại, bây giờ Dịch Bảo mới nói: "Bách Lý cô nương, đến chỗ Dịch Phủ nho nhỏ của ta, có việc phải làm sao?"
Vu Hoan nhếch miệng cười: "Tìm con trai của ngươi."
"Con trai của ta? Dịch Quân? Ngươi tìm nó làm gì? Nó chọc đến chỗ nào của ngươi rồi?" Khi Dịch Bảo hỏi mấy câu hỏi này còn rất bình thường.
Nhưng mà...
Nhưng mà, sau khi hắn hỏi mấy câu này xong, cả người đột ngột nghiêng về phía trước quỳ xuống đất, duỗi tay ôm lấy chân Vu Hoan.
"Ta chỉ có một đứa con trai thôi, Bách Lý cô nương đại nhân đại lượng, xem xét đến phần chúng ta đều không dễ dàng, tạm tha cho tiểu tử hỗn đản Dịch Quân kia.
Đừng thấy nó sinh long hoạt hổ*, kỳ thật sống không được bao lâu..." Dịch Bảo khóc lóc kể lể rất đau lòng, rất nghiêm túc.
(Sinh long hoạt hổ (生龙活虎): khoẻ như trâu, mạnh như rồng như hổ, sinh khí dồi dào.)
Vu Hoan: "..."
Nàng còn chưa nói tới làm gì mà! Khóc cái lông gì!
Mọi người: "..."
Thân thể của thiếu gia khỏe mạnh hơn so với ai khác nhiều, gia chủ người nguyền rủa con trai ruột của mình như vậy thật sự cũng được sao?
Gia chủ, tiết tháo của người rớt hết rồi kìa! Thật mất mặt, không muốn nói mình là người của Dịch gia..
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
13 chương
103 chương
46 chương
51 chương
64 chương