Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai
Chương 359 : Ta Là Chính Phòng Ngươi Là Thiếp
Bởi vì hành vi ác liệt của Vu Hoan khiến cho Dung Chiêu dục cầu bất mãn, cho nên hắn quyết định không để ý đến Vu Hoan.
Vu Hoan cắn răng, nàng nhịn!
Ai biểu nàng thích hắn làm chi, mẹ!
Má nó đây là tìm một nam nhân hay là tìm con trai?
Sau khi tự mình ra tay tìm điểm tâm, Vu Hoan trở về phòng liền phát hiện không thấy Dung Chiêu đâu.
Vu Hoan: "..." Còn bỏ nhà trốn đi?
Trong lòng gọi Dung Chiêu vài tiếng, Dung Chiêu không trả lời nàng.
Vu Hoan đẩy cửa sổ ra, nhìn nhìn phía dưới, trên đường một mảnh hỗn độn, nhưng phương xa ẩn ẩn có thân ảnh đứng trên không trung.
Vu Hoan híp híp mắt, từ cửa sổ nhảy ra ngoài, bay đến phương hướng kia.
"Tư Hoàng?"
Bóng người đứng ở không trung xoay người lại, hắn không mặc hắc y kia, mà là một y phục của nữ nhân...
Hơn nữa nữ trang quá nhỏ, khiến cho lúc này nhìn hắn đặc biệt buồn cười.
Đang chơi trò sắm vai nhân vật gì à?
"Tiểu Hoan Nhi." Tư Hoàng ủy khuất bẹp miệng, lã chã chực khóc.
"Ngươi...!lại phát bệnh à?" Vu Hoan tiến lên sờ sờ cái trán Tư Hoàng, không phát sốt mà!
Mặc y phục nữ nhân làm đếch gì?
Không đúng...
Y phục này sao lại quen mắt như vậy?
Ừ, nhìn kỹ, có chút giống Nam Chi?
"Tiểu Hoan Nhi, ta muốn y phục của ta." Tư Hoàng nắm chặt y phục trên người, hu hu hu khóc toáng lên.
"Ngươi còn có thể bị người ta cướp y phục?" Vu Hoan vỗ vỗ phía sau lưng Tư Hoàng, lấy thực lực của hắn, muốn y phục của hắn còn không bằng muốn chết như thế nào tương đối nhẹ nhàng.
Tay Vu Hoan vỗ Tư Hoàng chợt dừng lại, đẩy hắn ra nhìn kỹ sắc mặt của hắn, mày nhăn lại: "Ngươi bị thương?"
Sắc mặt Tư Hoàng cực nhanh thay đổi, vẫn bất mãn trừng Vu Hoan: "Tiểu Hoan Nhi nói bừa cái gì vậy? Nàng xem dáng vẻ này của người ta thế này giống bị thương sao?"
Vu Hoan đánh giá trên dưới vài lần, nghiêm túc gật đầu: "Giống."
"Không yêu, ta muốn bỏ nhà trốn đi, Tiểu Hoan Nhi không yêu người ta, đừng lôi kéo ta, để ta đi...!cho dù ta có chết trên đường, đó cũng là ta đáng đời."
"Vậy ta buông tay." Vu Hoan làm bộ muốn buông tay, Tư Hoàng nhanh chóng bắt lấy tay nàng.
"Đừng đừng đừng, Tiểu Hoan Nhi.
Vừa rồi ta chơi hình tượng soái ca nên sức mạnh còn sót lại trong cơ thể không còn nữa, nàng mà buông tay là ta ngã xuống đó.
Lỡ như quăng ngã nhan sắc hoa dung nguyệt mạo của ta thì ta sẽ chết."
Khóe miệng Vu Hoan giật giật, ở giữa không trung chơi hình tượng soái ca, chơi ông nội ngươi!
"Sao lại không tiến vào?" Nàng lại không đóng cửa.
Sắc mặt ủy khuất của Tư Hoàng nháy mắt biến thành tức giận: "Nàng ở bên trong vừa kéo vừa ôm lại hôn với người mới, ta đi vào làm gì? Tìm đánh sao?"
Vu Hoan lại lần nữa giật giật khóe miệng, túm hắn trở lại trong phòng.
Dung Chiêu không biết từ đâu nhảy ra, nhìn thấy Tư Hoàng, lập tức ngưng tụ Thiên Khuyết Kiếm ra chém tới.
"A a a a, gần đây sao ai cũng dùng cách thức chào hỏi như vậy, hù chết người ta, Tiểu Hoan Nhi mau bảo vệ ta!"
Vu Hoan sợ Tư Hoàng thật sự không có năng lực phản kháng, nhanh chóng chắn trước mặt Tư Hoàng, hư thể Thiên Khuyết Kiếm khó khăn lắm mới ngừng trước mặt nàng được.
Thần sắc Dung Chiêu lạnh lẽo, tay vừa chuyển, Thiên Khuyết Kiếm biến mất, hắn duỗi tay kéo Vu Hoan lại bên người mình, trừng mắt nhìn Tư Hoàng: "Ngươi tới làm gì?"
"Ai cần ngươi lo." Tư Hoàng hừ một tiếng: "Tiểu Hoan Nhi, ta đói bụng."
Vu Hoan trấn an Dung Chiêu, đi tìm thức ăn cho Tư Hoàng.
"Sao ngươi lại mặc y phục của Nam Chi?"
"Nam Chi?" Tư Hoàng nuốt nước bọt, trong đôi mắt đào hoa tràn đầy nghi hoặc: "Nàng nói y phục của người này?"
Vu Hoan gật đầu.
"Ồ, có một nam nhân uy hiếp ta, nói không đưa y phục cho bọn họ, bọn họ sẽ gϊếŧ ta." Tư Hoàng bình tĩnh nói.
Vu Hoan quỷ dị quét Tư Hoàng từ trên xuống dưới, ngươi xác định ngươi không nhai răng rắc người uy hiếp ngươi?
Như biết Vu Hoan đang suy nghĩ cái gì Tư Hoàng trực tiếp nói: "Có người đuổi gϊếŧ ta, người ta vì bảo vệ mạng sống, đành phải thỏa hiệp."
Có người đuổi gϊếŧ ngươi mà ngươi còn dám đứng ở trên không trung làm màu? Ngại mạng không đủ dài sao?
"Ngươi mặc nữ trang càng thích hợp." Dung Chiêu lạnh lạnh nói một câu.
Dáng dấp của Tư Hoàng có chút phi giới tính, mặc cái gì là giống cái đấy.
"Tiểu Hoan Nhi, nàng nhìn hắn kìa!" Tư Hoàng chỉ vào Dung Chiêu, vẻ mặt phẫn nộ: "Tốt xấu gì chúng ta cũng ở bên nhau thời gian lâu như vậy, cho dù hiện tại nàng không yêu ta, cũng không thể cho hắn ức hiếp người ta như vậy chứ!"
Vu Hoan nhanh chóng che lại miệng Tư Hoàng: "Ngươi còn nói thêm gì nữa, chàng ấy có thể thật sự muốn gϊếŧ ngươi."
Trên tay Dung Chiêu đã cầm Thiên Khuyết Kiếm, không phải hư thể mà là bản thể.
Con ngươi Tư Hoàng lóe lóe, lay tay Vu Hoan, hừ một tiếng, tiếp tục ăn đồ trong tay.
Vu Hoan mệt tim.
Chờ Tư Hoàng ăn uống no đủ, Vu Hoan mới tiếp tục đề tài vừa rồi
"Sao ngươi lại biến thành cái dạng này?"
"Đánh nhau với người ta, thua trận.
Tiểu Hoan Nhi muốn giúp ta báo thù sao?" Mắt Tư Hoàng phát sáng.
"Đánh nhau với ai?" Vu Hoan làm lơ câu nói sau của Tư Hoàng.
Có thể biến Tư Hoàng thành cái dạng này...!thực lực của người nọ?
"Aiyo, Tiểu Hoan Nhi, đầu ta đau quá! Ôi, có hai Tiểu Hoan Nhi lận nè..." Tư Hoàng bắt đầu lung lay, dáng vẻ ta muốn hôn mê.
Vu Hoan: "..." Mỗi lần con hàng này không muốn nói, là làm ra loại dáng vẻ chuyển đề tài này.
Thôi, dù sao chuyện của hắn, nàng cũng không muốn quản.
"Chuyện lần trước, ta còn chưa hỏi ngươi." Vu Hoan trực tiếp tách đề tài ra: "Sức mạnh trong cơ thể ta sao lại thế này?"
Vừa nghe Vu Hoan nói thế, Tư Hoàng cũng không hoảng hốt nữa, thần sắc lại khôi phục lại bộ dáng cà lơ phất phơ: "Cái trận pháp kia làm nàng hấp thu cổ lệ khí chôn dấu trong cơ thể nàng, nhưng mà nàng vẫn không có cách nào khống chế nó.
Cho nên, ta ném nàng đến chỗ của Huyền Vũ kia, năng lực của Huyền Vũ chắc nàng cũng biết đúng không? Hắn giúp nàng trung hòa sức mạnh trong cơ thể nàng, cho nên liền biến thành như vậy."
Huyền Vũ...!kỹ năng thiên phú của Huyền Vũ là có thể làm hai loại sức mạnh có khúc mắc dung hợp vào nhau.
Vậy có thể giải thích, vì sao cổ lệ khí trong cơ thể nàng kia chuyển thành sức mạnh của nàng.
"Ngươi rất thân với con Huyền Vũ kia?" Huyền Vũ kia, nhìn qua cũng không phải rất thông minh!
"Không thân á." Sao hắn có thể thân quen với cái loại ngu xuẩn kia chứ.
"Vậy ngươi..."
"Ta tẩn nó một trận." Tư Hoàng nhếch miệng cười, trong mắt chói lọi viết ta rất thông minh phải không? Mau khen ta, mau khen ta.
"Người ta cũng vì nàng mà diệt trừ được họa lớn, chẳng lẽ Tiểu Hoan Nhi không nên cảm ơn ta sao?"
"Cảm ơn ngươi, không lăn lộn chết ta."
"Sao có thể, người ta không phải loại người như vậy."
Vu Hoan quái dị nhìn hắn vài lần nữa.
Tư Hoàn bị ánh mắt kia của Vu Hoan làm cho có chút không được tự nhiên, vẻ mặt thẹn thùng: "Tiểu Hoan Nhi nhìn người ta như vậy làm gì, người ta sẽ thẹn thùng."
"Xoẹt!" Thiên Khuyết Kiếm không có dấu hiện chém xuống.
Tư Hoàng nhanh chóng xoay người, nhảy đến bên cạnh Vu Hoan, đôi tay ôm cánh tay nàng: "Tiểu Hoan nhi, mưu sát phu quân kìa...!a phi, mưu sát tiền phu*, nàng mau quản quản hắn!"
(Tiền phu (前夫): Chồng trước)
Vu Hoan ha hả hai tiếng, người đê tiện như vậy, vẫn chém chết tương đối tốt, vì dân trừ hại.
Dung Chiêu nhìn Tư Hoàng dán vào Vu Hoan, sắc mặt càng khó xem: "Buông nàng ra."
"Ta không bỏ." Tư Hoàng ôm chặt hơn nữa: "Ngươi bá chiếm Tiểu Hoan Nhi lâu như vậy, chính phòng* như ta thì tính là gì đây? Hừ, ta rộng lượng như vậy...!a...!Dung Chiêu, ngươi đừng động đến mặt mũi ta, đờ mờ...!tóc của ta..."
(Chính phòng (正房 ) : vợ chính thức).
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
13 chương
103 chương
46 chương
51 chương
64 chương