Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 255 : Trượt Tay Gϊếŧ Ngươi

Vu Hoan quay đầu nhìn hắn, Dương Nguyên nói nhanh: "Mấy ngày hôm trước ta uống rượu với Phó Khải Minh, hắn uống say, nói hắn cha đang làm một chuyện lớn. Nếu thành công, bọn họ không cần kiêng dè Thiên Phong Thành gì đó." "Hết rồi?" Chuyện lớn...!Chuyện lớn gì có thể làm Phó Vinh không kiêmg dè Thiên Phong Thành? Dương Nguyên gật đầu như gà con mổ thóc: "Ta nghe xong những cái đó, hắn liền say đến bất tỉnh nhân sự." Vu Hoan bĩu môi, móc ra mấy cái bình sứ trong vòng bạc, chọn lựa một chút, mới lấy ra hai đan dược trong một bình sứ, cho Dương Nguyên cùng Chu Chính Nghĩa nuốt xuống. "Ngươi ngươi...!ngươi cho bọn ta ăn cái gì?" Chu Chính Nghĩa run run. "Ha, độc dược, nếu các ngươi nói dối, ta chỉ cần thúc giục đan dược trong cơ thể của các ngươi, các ngươi sẽ bất đắc kỳ tử mà chết. Cho nên, các ngươi tốt nhất nên nói sự thật." Chu Chính Nghĩa hai mắt vừa lật, trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Dương Nguyên tuy rằng còn thanh tỉnh, nhưng cũng không tốt hơn được chút nào. Vu Hoan ghét bỏ hừ một tiếng, đan dược nàng cho bọn hắn nuốt cũng chỉ là đan dược bình thường, hù dọa bọn họ mà thôi. Lột y phục trên người Dương Nguyên xuống phủ lên trên người của tiểu nha đầu sắc mặt trắng bệch bên cạnh. Mặt Tiêu Mông đỏ bừng, lại cắn cánh môi không có phát ra âm thanh nào. Có thể nhịn hay vậy? Vu Hoan nhướng mày, tiến lên dùng Thiên Khuyết Kiếm định cởi bỏ dây thừng cho hắn, Tiêu Mông lại lắc đầu. Vu Hoan dừng một chút, quay đầu nhìn về phía bọn thiếu nữ đang nằm trên mặt đất: "Ta cứu các ngươi, các ngươi có bằng lòng giúp hắn hay không?" Thiếu nữ mới ban đầu ẩn nhẫn không có kêu ra tiếng kia, giãy giụa từ trên mặt đất ngồi dậy: "Ta nguyện ý." Vu Hoan cởi trói cho nàng ta, thiếu nữ chần chừ một lát mới bò dậy đi đến trước mặt Tiêu Mông duỗi tay cởi dây thừng cho hắn. Tiêu Mông đỏ ngầu hai mắt, ẩn nhẫn mà áp lực gầm nhẹ: "Cút!" Thiếu nữ sửng sốt, nước mắt không hề dấu hiệu rơi xuống, trong mắt có hổ thẹn cùng thống khổ, cứng đờ ở nơi đó không biết nên làm sao bây giờ. Vu Hoan lại lột vài món y phục, cho những thiếu nữ kia: "Ta chỉ có thể giúp các ngươi đến đây, có thể chạy ra ngoài hay không, còn phải xem tạo hoá của các ngươi." "Cảm ơn cô nương." Những thiếu nữ đứng lên, trong mắt có cảm kích. Trong đó một ánh mắt thiếu nữ nhìn Vu Hoan có chút quái dị, nhưng mà Vu Hoan đã quay đầu đi xem Tiêu Mông, không có chú ý tới. Người bên ngoài còn gõ cửa, bọn họ không thể đi ra từ cửa chính. Mấy người mở cửa sổ nhìn thoáng qua phía dưới, là cái hẻm nhỏ không người. Nhưng căn phòng này ở lầu bốn, lấy tình trạng hiện tại của bọn họ, nhảy xuống không phải chết thì cũng tàn phế. Mấy người hai mặt nhìn nhau trong chốc lát, du͙ƈ vọиɠ muốn sống chi phối bọn họ, lấy tấm thảm duy nhất trong phòng cuộn lại làm dây thừng, phóng tới phía dưới. Vu Hoan nhìn bọn họ từng bước từng bước đi xuống, nhưng thiếu nữ đứng trước mặt Tiêu Mông vẫn luôn không nhúc nhích. Vu Hoan chụp đầu vai thiếu nữ: "Đi với bọn họ đi!" Thiếu nữ xoay người, đột ngột quỳ xuống: "Cô nương đã cứu ta, ta không có gì hồi báo, nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ cô nương, cầu cô nương thu giữ ta." "Ngươi rất thông minh nha." Vu Hoan đột nhiên cười lạnh lên. Thiếu nữ này rõ ràng đi cùng với bọn thiếu nữ kia, tỷ lệ tự bản thân nàng ta chạy ra khỏi Thành Đông không lớn. Nhưng nếu Vu Hoan bằng lòng thu giữ nàng ta, không chừng nàng ta còn có chút hy vọng. Thiếu nữ đập đầu xuống mặt đất, trong lòng giống như nai con chạy loạn, không dám ngẩng đầu. Nàng ta không có ý muốn tính kế ai, nàng ta chỉ muốn sống sót, lựa chọn một con đường có tia hy vọng sống sót cao hơn. Nhưng mà nàng ta không nghĩ tới, cô nương này liếc mắt một cái liền xem thấu. "Ta sẽ không lưu giữ bất kì ai bên người. Mau đi đi, bằng không...!ta không cam đoan lát nữa lại trượt tay gϊếŧ ngươi luôn!" Giọng nói của Vu Hoan mang theo hàn khí âm trầm, trên người nữ tử vốn không có mặc cái gì, máu toàn thân như bị đọng lại, tứ chi cứng đờ không thể nhúc nhích. Thiếu nữ đập mạnh đầu vài cái, theo dây thừng đi xuống. Vu Hoan xách Dương Nguyên còn không có ngất xỉu lên, chỉ vào Tiêu Mông nói: "Có thuốc giải không?" Cả khuôn mặt Dương Nguyên đều đang run rẩy, nghe thấy giọng nói của Vu Hoan thì giống như nghe thấy tiếng của ma quỷ. "Có thuốc giải hay không?" Vu Hoan rất có kiên nhẫn lặp lại một lần. "Không có..." Loại thuốc này là bọn họ làm ra để tự bản thân bọn họ dùng, làm gì có thuốc giải gì đó. "Trên người của ngươi còn không?" Dương Nguyên nhanh chóng sờ soạng trên người, thật lâu sau mới lấy ra một cái bình sứ, bên trong chỉ có hai viên. Vu Hoan đoạt lấy, trực tiếp cho Dương Nguyên nuốt xuống một viên, lại cho Chu Chính Nghĩa đang ngất xỉu một viên, thuận đường đánh thức Chu Chính Nghĩa. Vu Hoan đánh Tiêu Mông bất tỉnh, mới mở trói cho hắn, xách tiểu nha đầu bay xuống cửa sổ trước sau đó mới đi lên xách theo Tiêu Mông xuống. Mà cái phòng kia, rất nhanh liền vang tiếng nam nhân rêи ɾỉ thống khổ lại suиɠ sướиɠ. Tiếng đập cửa bên ngoài đột nhiên im bặt. "Có thể đi không?" Vu Hoan nhìn tiểu nha đầu đứng dựa chân tường, thần sắc nhàn nhạt hỏi. Tiểu nha đầu có chút sợ hãi Vu Hoan, nhưng vẫn gật gật đầu. "Theo sát, đi lạc thì ta sẽ không trở về tìm ngươi." Vu Hoan nhìn hai đầu con hẻm nhỏ, chọn một bên. Vẻ mặt tiểu nha đầu kinh hoàng, cắn môi chạy chậm đuổi theo Vu Hoan. Vu Hoan chọn một con hẻm nhỏ đều không có vết chân, cũng không gặp được cái gì. Nhưng vấn đề cũng tới, không thể đi ra đường cái được, nàng cũng chỉ có thể từ đi qua Thành Bắc hoặc Thành Tây rồi trở về Thành Nam. Tình huống của Thành Bắc không rõ, biện pháp tốt nhất chính là từ Thành Tây. Phó Khải Minh dẫn theo bọn họ đi qua một lần, đi lên cũng tiện thêm một ít. Hạ quyết tâm, Vu Hoan liền đi vòng qua Thành Tây. Tốc độ Vu Hoan rất nhanh, tiểu nha đầu ở phía sau cùng thật sự cố hết sức, thậm chí là té ngã rất nhiều lần, Vu Hoan ở phía trước nghe được thì cũng chỉ giảm tốc độ thoáng chậm lại một chút, nhưng sẽ không dừng lại chờ tiểu nha đầu. Vốn dĩ Vu Hoan bởi vì Tiêu Mông mới rơi xuống nông nỗi như thế, nếu không phải cho nàng được một ít thông tin, căn bản nàng sẽ không quản Tiêu Mông cùng tiểu nha đầu kia chết sống. Khi chuyển tới một con ngõ nhỏ khác, bước chân Vu Hoan dừng lại. Tiểu nha đầu phanh lại không kịp, trực tiếp đụng vào người Vu Hoan, bởi vì còn lực quán tính lại ngã về phía sau, té xuống đất. Ngõ nhỏ kia tập trung không ít người, Vu Hoan đột ngột xuất hiện như vậy, người bên kia động tác nhất trí nhìn lại, trên vẻ mặt của mỗi người đều lộ ra tia hung ác. Vu Hoan híp mắt, hai bên ai cũng chưa động. "Bắt lấy hắn!" Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến hô to một tiếng, người bên kia đồng thời vọt lại đây. Vu Hoan cùng thời gian bọn họ nhào qua, lập tức chạy vào hẻm nhỏ ở giữa bọn họ. Mà tiểu nha đầu phía sau Vu Hoan, vốn dĩ chạy xa như vậy, thể lực đã sớm tới cực hạn. Vu Hoan đột nhiên chạy như thế, tim tiểu nha đầu quýnh lên, chân trái vấp phải chân phải, bay thẳng xuống đất. Khi tiểu nha đầu sắp té ngã xuống đất, bên hông chợt nặng, thân hình chuyển một cái được người ta ôm vào trong lòng. Trái tim tiểu nha đầu bang bang nhảy, tầm mắt đối diện với người đang ôm mình. Con ngươi trong trẻo lập tức tóe ra chi sắc chấn động. Ánh mắt người nọ dừng ở phía trước, đi theo sau Vu Hoan. Hai người một trước một sau ở trong ngõ nhỏ xuyên qua chạy lại, chạy loạn một trận mới ném xuống được những người đó. Vu Hoan dừng lại thở dốc, híp mắt nhìn nam nhân đi theo sau mình kia. Y phục màu trắng im hình trăng hoa, ngọc bội bên hông còn đang đong đưa. "Là ngươi...".