Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 253 : Mở Mang Tầm Mắt

Tiêu Mông nhích nhích lại gần Vu Hoan, bảo vệ Vu Hoan ở sau lưng. "Tiêu Mông, ngươi còn dám nói chuyện lần trước! Lần này ta xem ngươi còn chạy thế nào, hừ!" Nói chuyện chính là nam nhân mặc y phục màu xanh lá, mặt mày căm hận cùng chán ghét. Tiêu Mông cười lạnh một tiếng: "Ở đây chính là Thành Nam, không phải Thành Tây ngươi." Trong Thành Nam không cho phép đánh nhau ẩu đả, đó cũng coi như là một quy định bất thành văn. "Không cần ngươi nhắc nhở, bọn ta biết rõ ràng, cho nên...!bọn ta quyết định mời Tiêu công tử đi Thành Tây bọn ta chơi." Nam nhân bên cạnh cầm một cây quạt xếp âm âm trầm trầm nở nụ cười. "Ngươi nghĩ ta ngu chắc? Muốn ta đi theo các ngươi đến Thành Tây?" Tiêu Mông cười nhạo một tiếng, nhưng sắc mặt của hắn nhanh chóng khó coi. Trong đám người, có hai người trang điểm lòe loẹt đang ấn một tiểu nha đầu, ước chừng khoảng bảy tám tuổi, đang ngơ ngác nhìn Tiêu Mông, nước mắt giàn giụa. "Các ngươi..." Nam nhân lục y cười to hai tiếng: "Tiêu Mông, không ngờ tới phải không! Bọn ta theo ngươi một đoạn thời gian, mới phát hiện ngươi có quan hệ không bình thường với tiểu nha đầu này. Hiện tại, ngươi có nên phải đi theo bọn ta đến Thành Tây chơi rồi không?" Đôi tay Tiêu Mông nắm chặt thành quyền, lại không dám phát ra, người bắt lấy tiểu nha đầu kia đã lấy ra chủy thủ, hắn tin tưởng, chỉ cần hắn cự tuyệt, bọn họ liền sẽ gϊếŧ con bé. Mà nhiều người như vật, hai người nam nhân to lớn gϊếŧ một tiểu nha đầu, không để người ta phát hiện, là một chuyện rất dễ dàng. "Ta đi." Tiêu Mông cắn răng: "Nhưng chuyện này không có quan hệ gì với vị cô nương này, các ngươi thả nàng ấy đi." Vu Hoan nghiêng đầu nhìn Tiêu Mông, thật ra nàng không nghĩ tới Tiêu Mông bây giờ còn sẽ nghĩ cho nàng. "Tiểu cô nương hút hàng như vậy, mấy ca ca ta buông tha chẳng phải rất đáng tiếc sao?" Tầm mắt kinh tởm kia dạo một vòng trên người Vu Hoan, mấy người khác đồng thời phát ra một trận cười vang. Vu Hoan thả tay xuống, con ngươi híp lại, chỉ cần những người này dám động nàng, nàng cũng mặc kệ ở đây là đâu. "Các ngươi đừng quá đáng, chuyện của chúng ta, đừng liên lụy người khác, đang còn ở Thành Nam có nhiều người nhìn như vậy, người của An Vũ đại nhân rất nhanh sẽ đến đây, các ngươi muốn gây thêm rắc rối sao?" Trong lòng Tiêu Mông hiểu rõ bọn họ muốn làm gì, mấy người này gây chuyện lằm xằng làm bậy ở Thiên Phong Thành không phải ngày một ngày hai. "Ha ha ha, An Vũ không ở trong Thiên Phong Thành, ngươi cũng không phải không biết. Tự bản thân ngươi còn khó bảo toàn, bớt lo chuyện người khác đi, đưa đi!" Sắc mặt Tiêu Mông khó coi nhìn Vu Hoan liếc mắt một cái, trong mắt tràn đầy áy náy, nếu lúc trước hắn không nói chuyện với nàng, có lẽ nàng cũng sẽ không theo hắn chịu tội. Tay Vu Hoan chuẩn bị lấy Thiên Khuyết Kiếm dừng một chút, ý bảo kia mấy người đừng chạm vào nàng, tự nàng có thể đi. Bọn họ thấy Vu Hoan thức thời như vậy, bừa bãi cười vài tiếng, thật sự để Vu Hoan tự mình đi. Mấy người này dẫn theo bọn Vu Hoan đi vào một hẻm nhỏ, cơ bản không có ai. "Xin lỗi cô nương, ta không nghĩ tới sẽ gặp phải chuyện như vậy..." Tiêu Mông rất áy náy xin lỗi Vu Hoan. Vu Hoan khoanh tay trước ngực, không thèm để ý nói: "Bọn họ là ai?" Trong mắt Tiêu Mông hiện lên một tia chán ghét: "Người mặt y phục màu xanh là con trai của Dương Trạch, Dương Nguyên. Người bên cạnh cầm quạt xếp là con trai của Phó Vinh, Phó Khải Minh. Bên cạnh Phó Khải Minh là Tiền Đa Đa, nhà bọn họ ủng hộ Phó Vinh, trong nhà có tiền. Bên cạnh Dương Nguyên là Chu Chính Nghĩa, Chu gia là gia tộc luyện đan. Trong Linh Võ Vực Chu gia bọn họ cũng coi như là có chút danh tiếng, nhưng người của Chu gia ai nấy đều cuồng vọng tự đại, đắc tội không ít người, bị người ta đuổi gϊếŧ, mới chuyển nhà dọn tới Thiên Phong Thành, ủng hộ Dương Trạch." Vu Hoan nhướng mày: "Không phải nói Dương Trạch cùng Phó Vinh không đội trời chung sao? Hình như quan hệ của đám con trai bọn họ nhìn qua cũng không tệ lắm?" Tiêu Mông càng khinh thường: "Bốn người này chẳng qua chỉ bạn nhậu, cả ngày chỉ biết ở trong Thiên Phong Thành làm xằng làm bậy, cường đoạt dân nữ. Thật muốn để bọn họ gặp phải chuyện gì đó, ta bảo đảm bọn họ sẽ không quản đối phương chết sống." "Lẩm nhẩm lầm nhầm làm cái gì, đi nhanh đi!" Phó Khải Minh ở phía trước quát lớn một tiếng. Vu Hoan nhún nhún vai, cùng Tiêu Mông kéo ra chút khoảng cách. Con đường này có lẽ có thể trực tiếp đến Thành Tây, bọn họ từ hẻm nhỏ ra tới, cảnh tượng trên đường cái hoàn toàn thay đổi. Người xưng quanh nhìn thấy đám người Dương Nguyên, không phải cúi đầu khom lưng, thì cũng nhanh chóng chạy mất. "Khải Minh, lần này các ngươi bên kia không phải bắt được mấy mấy ả nha đầu sao? Bảo bọn họ đưa lại đây chơi một chút?" Dương Nguyên câu lấy bả vai Phó Khải Minh, đáng khinh nói. "Đừng nói nữa, mấy ả đó đều bị cha ta đưa đi rồi." Phó Khải Minh buồn bực. "Lão gia tử nhà các ngươi cũng rất lợi hại nha, nhiều như vậy, sao hắn có thể chơi hết? Ăn linh đan diệu dược gì à!" Chu Chính Nghĩa cắm vào một câu. "Ngươi biến đi." Phó Khải Minh mắng vài tiếng, nhưng ngứa ngáy trong lòng: "Nhưng mà bên kia còn có mấy ả dạy dỗ không tốt, tính tình rất cường ngạnh, các ngươi muốn thử xem không?" "Thật sự?" Chu Chính Nghĩa hai mắt tỏa sáng, "Chờ đến khi ở dưới thân ca ca đây, còn không phải xin tha kêu đừng sao!" "Ha ha ha, vậy đi đi, chúng ta qua đó đi." Phó Khải Minh vung tay lên, nói với mấy người phía sau. Vu Hoan cũng có chút không nói nổi, những người này đầu óc có phải toàn phân hay không, giáo huấn người còn không quên sắc. Thành Đông so Vu Hoan trong tưởng tượng còn muốn đồi bại hơn, bọn họ mới vừa bước ra hẻm nhỏ, liền nhìn thấy ở trên ngạch cửa đối diện đường cái, một người nam nhân đang ra trận, nữ nhân dưới thân đã ngất đi rồi, trên người tràn đầy mảnh xanh tím. Vu Hoan cố nén ghê tởm, mới không có tiến lên chém nam nhân kia. Tiêu Mông giống như ăn mấy trăm con ruồi bọ: "Cô nương, đừng lo lắng. Nếu liều mạng của ta, ta cũng sẽ không để ngươi chịu thương tổn." Vu Hoan không nói, tiếp tục đi phía trước. Dọc theo đường đi cảnh tượng như vậy nhiều đếm không xuể, thân thể lỏa lồ nhìn đến Vu Hoan cảm thấy mắt muốn mù. Mẹ nó, một nơi như vậy tại sao không có người nào đến chém hết đi? "Ôi, thiếu gia tới, mời vào bên trong." Mới vừa đi đến một hoa lâu, một nữ nhân trát đầy son phấn mặc ít vải lắc mông đi ra, vẻ mặt a dua nịnh nọt. Phó Khải Minh trực tiếp ôm lấy nữ nhân kia, tay không thành thật ở trên ngực nàng ta sờ soạng một trận: "Đi đưa mấy người hôm trước ngươi nói dạy dỗ còn không tốt ra cho bọn ta." "Thiếu gia muốn đích thân dạy dỗ?" Nữ nhân tựa như rất bất ngờ, tầm mắt nàng ta cố ý vô tình rơi xuống trên người Vu Hoan. "Hôm nay các ca ca muốn chơi đặc biệt một chút, mau đi đi!" Phó Khải Minh buông tay ra, tát một cái lên cái mông của nữ nhân kia. Nữ nhân kia liên tục gật đầu, cho người dẫn bọn họ lên lầu. "Thế nào, tiểu cô nương, có mở rộng tầm mắt hay không?" Phó Khải Minh chậm lại một bước, đi tới bên người Vu Hoan. Biểu hiện của nha đầu này dọc theo đường đi hắn đều xem ở trong mắt, nhiều trường hợp như thế mà sắc mặt nàng trước sau đều như một. Bọn họ gặp qua không ít nữ nhân tự nhận mình cường đại. Nhưng khi bị đưa tới đây làm gì không có ai bị dọa đến hồn phi phách tán đâu? "Là rất mở rộng tầm mắt." Vu Hoan cong môi. "Ha ha ha, lát nữa còn làm ngươi càng mở rộng tầm mắt hơn, mời vào!" Phó Khải Minh làm động tác mời, nhìn qua rất ra dáng công tử lịch sự phong nhã. Vu Hoan bước vào cái phòng kia, Tiêu Mông trực tiếp bị trói trên một cái giá hình chữ thập, phía sau để một loạt đạo cụ, có thể thấy được những người này làm không thiếu những việc này. Phòng rất lớn, lại chỉ có mấy cái ghế dựa cùng một cái bàn, trên bàn bày rượu, cùng một ít chai lọ vại bình, mặt đất trải một tấm thảm thật dày..