Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 214 : Là Ân Nhân Cũng Là Thân Nhân

"Liên Mặc làm sao vậy?" Vu Hoan nhướng mày, hứng thú hỏi. Nam nhân kia, trong lòng nàng luôn có cảm giác quái dị. Thiên Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, kéo ghế ngồi xuống kế bên nói chuyện với Vu Hoan. "Điện Vị Ương là một tay Liên gia thành lập, đảm nhiệm vị trí điện chủ đều là do đích trưởng tử Liên gia kế thừa, mà khi không có đích trưởng tử, từ trong chi thứ chọn ra đứa trẻ có thiên phú xuất sắc nhất, từ một mạch của dòng chính xuống dưới, làm người thừa kế. Liên Mặc thân là đích trưởng tử, vừa sinh ra liền định sẵn là người kế thừa điện chủ điện Vị Ương. Nhưng mà khi hắn mười ba tuổi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tu vi hoàn toàn đều bị mất, còn bị nhiễm một loại bệnh hiểm nghèo, cả ngày đều cần phải dùng đan dược. Bởi vì Liên Mặc xảy ra chuyện này, ngay lúc đó điện chủ đương nhiệm là Liên Thịnh, cũng chính là cha Liên Mặc, toàn bộ tinh lực đều tập trung chữa bệnh cho Liên Mặc. Mạc Nguyên thừa dịp cơ hội này cướp lấy quyền to, khống chế không ít người của điện Vị Ương, chờ Liên Thịnh phản ứng lại thì đã chậm, vì giữ mạng cho Liên Mặc, ông ta không thể truyền điện chủ cho Mạc Nguyên. Mạc Nguyên được quyền to, thanh trừ toàn bộ những người phản đối hắn, thay người mà hắn bồi dưỡng bí mật lên. Theo tình huống Mạc Nguyên chuẩn bị lúc ấy, khẳng định hắn đã ủ mưu rất lâu rồi, rất có khả năng Liên Mặc xảy ra chuyện, chỉ sợ cũng là một tay kế hoạch của hắn. Liên Thịnh không lâu sau cũng chết, sau khi chết, Liên Mặc liền rơi vào trong tay Mạc Nguyên, nếu không có hai vị Tôn giả phản đối, Liên Mặc sớm đã chết, mấy năm này ngày tháng của Liên Mặc cũng không được tốt. Một nhà Liên Lâm hiện giờ cũng bị giam giữ, cơ hội Liên Mặc xoay người rất nhỏ, cô cô không cần tham gia vào chuyện này." Thiên Nguyệt không muốn Vu Hoan tham gia vào chuyện này vì đến cuối cùng thu thập cục diện rối rắm kia, tuyệt đối chính là hắn. "Liên Mặc không phải còn một đệ đệ sao?" Nàng nhớ rõ...!Liên Mặc cho nàng Truyền Tống Phù là do đệ đệ hắn chế tác. Hơn nữa...!nàng nhớ không lầm thì Liên Mặc có tu vi. Thiên Nguyệt kinh ngạc: "Cô cô, từ đâu mà người biết thế?" Thấy Vu Hoan cười cười không nói chuyện, Thiên Nguyệt cũng không biết mình không hỏi được gì, lúc sau mới nhận mệnh nói: "Liên Ngôn đã chết, vào ba năm trước." Vu Hoan hiểu rõ gật đầu, xem ra Liên Mặc tìm đồ có thể bảo quản thi thể, chính là vì đệ đệ hắn. "Lại nói tiếp...!sau khi Liên Ngôn chết, hành tung của Liên Mặc liền quỷ dị, chuyện ba năm này của hắn con cũng không biết nhiều lắm." Thiên Nguyệt kỳ quái sờ cái ót. "Cô cô...!con nói với người, người đừng đánh chủ ý lên người Liên Mặc, nam nhân kia con có chút nhìn không thấu. Lần trước thấy hắn, cảm thấy ánh mắt hắn có chút cổ quái, không giống như người không có tu vi, người ngàn vạn lần đừng đi trêu chọc hắn." Vu Hoan xua xua tay: "Sao lại một dạng với cha ngươi thế hả? Lải nhải không yên một chút nào." Thiên Nguyệt xấu hổ, hắn không phải sợ nàng đi ngoài xằng bậy sao? "Lần trước con nghe nói Liên Mặc bị bắt về, cũng không biết sống hay chết...!aiz, cô cô, cô cô đi đâu vậy?" Vu Hoan cảm thấy thật sự nàng cần phải tìm cho Thiên Nguyệt một nàng dâu, ở bên ngoài cải trang lạnh lùng cũng đủ rồi, lúc không có ai, con hàng này dường như không có thời gian nào ngừng nghỉ, vẫn luôn lải nhải. "Thiếu chủ..." Thiên Nguyệt còn muốn đuổi theo, lại bị Tôn quản sự ngăn cản. Thiên Nguyệt nhíu mày, thần sắc khôi phục một chút lạnh băng: "Có chuyện gì?" Sắc mặt Tôn quản sự có chút khó coi, sắp xếp lại ngôn ngữ mới nói: "Đơn hàng lần trước ở bên kia có vấn đề, người bên kia một hai phải đòi chủ tử tự mình đi mới giao ra, chủ hàng của chúng ta bên này chờ giao hàng...!thiếu chủ ngài xem?" "Cửa hàng Thịnh Gia ta không có xung đột lợi ích, vì sao bọn họ lại giam hàng của chúng ta?" Thiên Nguyệt nhíu mày, cửa hàng bên kia vốn không phải thương nhân to lớn gì, nhưng là bạn của lão cha hắn, hơn nữa trước khi đi lão cha đã dặn dò ngàn lần không thể xảy ra chuyện. "Tại hạ cho người tra xét nhưng không có kết quả gì, hiện tại là ai giam hàng của chúng ta còn chưa tra ra được. Nếu không, chúng ta từ bỏ đơn hàng kia? Chủ hàng bên này, tự tại hạ đi nói..." "Lúc cha ta đi, nói đơn hàng kia không thể xảy ra vấn đề, ngươi đi chuẩn bị một chút, ta tự mình đi một chuyến." Tôn quản sự kinh ngạc: "Thiếu chủ, ngài không thể mạo hiểm." Ai biết người bên kia có dã tâm gì. Thiên Nguyệt xua tay, Tôn quản sự lập tức liền hiểu rõ, thiếu chủ đây là hạ quyết tâm. "Cô cô bên kia ngươi phải nhìn người, mặc kệ đối phương là ai, Thịnh Gia đều phải che chở người." Thiên Nguyệt lại phân phó một câu. Tôn quản sự càng mê mang, đánh bạo hỏi: "Thiếu chủ, rốt cuộc Vu Hoan cô nương kia là ai? Chúng ta phải che chở cô nương ấy như vậy?" Mấy ngày này, chuyện cô nương kia gây ra, quả thật đều có thể viết thành kịch. Trên khuôn mặt Thiên Nguyệt non nớt lộ ra tia nhu hòa: "Cô cô là ân nhân của Thịnh Gia, cũng là thân nhân của Thịnh Gia. Ta nói như vậy, ngươi đã hiểu chưa?" Tôn quản sự áp xuống chấn động trong lòng, cửa hàng Thịnh Gia ngoại trừ chủ tử Thịnh Thế, cũng chỉ có người con trai duy nhất Thịnh Nguyệt này, căn bản không có người thân nào khác. Hiện giờ có một cô nương họ khác, lại được thiếu chủ chính miệng thừa nhận là người thân của Thịnh Gia, sao hắn có thể không giật mình? Tôn quản sự hiểu rõ, vị trí của Vu Hoan trong lòng lại phóng lên cao. Nghe ý tứ của thiếu chủ này, thì khi thiếu chủ không ở, Vu Hoan có thể trực tiếp quyết định chuyện của cửa hàng Thịnh Gia. Chuyện Thiên Nguyệt rời đi, biểu hiện của Vu Hoan cũng rất bình tĩnh, ở trên người sờ soạng nửa ngày, cũng không lấy ra cái gì, cuối cùng từ trên người Dung Chiêu lấy ra một cây roi, cho Tôn quản sự đưa cho Thiên Nguyệt. Tôn quản sự có thể làm được vị trí quản sự này, thực lực cùng mắt nhìn đương nhiên là có. Dây roi dao động này rõ ràng là Tiên Khí, cô nương này lại mắt không chớp một cái đã cho người đưa cho thiếu chủ. Trong lòng Tôn quản sự lại hiểu thêm một chút, vị cô nương này là thật lòng đối xử tốt với thiếu chủ. Thật ra Vu Hoan muốn đưa Thần Khí, nhưng mà Dung Chiêu cũng không có, Kinh Tà Đao ở bên Linh La, trên người nàng cũng chỉ có Thiên Khuyết Kiếm. Nàng cũng rất muốn đưa, nhưng mà Dung Chiêu ở trong đó, đành phải lui mà lấy thứ khác. Sau khi Thiên Nguyệt rời đi, mỗi ngày Vu Hoan đều càng nhàn nhã, mỗi ngày ngoại trừ xem thân thể của Đông Phương Tú thì chính là ăn uống ngủ nghỉ. Đối với những lời đồn đãi bên ngoài, khi tâm trạng tốt thì nghe một chút, khi tâm trạng không tốt thì trực tiếp làm lơ. Cảm xúc của Linh La vẫn luôn thấp trầm, Vu Hoan hỏi qua vài lần, mỗi lần Vu Hoan hỏi Linh La liền bắt đầu khóc. Vu Hoan muốn rống vài câu, nhưng mà mỗi lần đều không nhẫn tâm, nên cũng không hỏi nữa. Cửa hàng Thịnh Gia bời vì quan hệ với Vu Hoan, vẫn luôn đóng cửa, tuy điều đó không ảnh hưởng gì đến cuộc sống, nhưng mà lâu dài cũng không phải là cách. Vu Hoan cũng không có ý muốn kéo Thịnh Gia xuống nước, ở mấy ngày, thấy cảm xúc của Linh La ổn định được không ít, bảo Đông Phương Tú thu thập hành lý chạy lấy người. "Vu Hoan cô nương, mọi người phải rời khỏi sao?" Vẻ mặt Tôn quản sự khó xử, khi thiếu chủ rời đi, bảo hắn chăm sóc cẩn thận vị này. Vu Hoan bế thú nhỏ lên, ôn hòa cười cười với Tôn quản sự: "Ở lâu rồi nên đổi một chỗ mới, ta không rời khỏi Định Nam Thành, Thiên Nguyệt trở về ta sẽ đi tìm hắn." "Này...!Thiếu chủ nói tại hạ phải chăm sóc Ngài cẩn thận, nếu Ngài rời đi, tại hạ sẽ phải giải thích thế nào ạ? Vu Hoan cô nương đừng làm khó xử tại hạ.".