Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 204 : Cha Ngươi Là Đông Phương Minh

Vu Hoan cong cong khóe môi, lôi kéo Thiên Nguyệt đi về phía Đông Phương Tú. Nhưng mới vừa đi một nửa, đã bị người ta chặn đường. Vu Hoan: "..." Đây là ai thế? "Sao ngươi lại ở đây?" Cô nương vừa mở miệng Vu Hoan liền biết là ai. Mạc Xu! Nàng còn tưởng điện Vị Ương không có ai đến, không nghĩ người đến là Mạc Xu. "Ta ở đâu, liên quan gì đến ngươi?" Vu Hoan nhướng mày. Mạc Xu phùng quai hàm trừng Vu Hoan, nàng ta không phải bị Thanh ca ca bắt nhốt sao? Có tư cách gì đến yến hội? Chẳng lẽ là Thanh ca ca đưa nàng ta đến? Không đúng không đúng, Thanh ca ca còn đang dưỡng thương ở nhà. Tầm mắt Mạc Xu dừng trên người Thiên Nguyệt, lập tức lộ ra ghét bỏ: "Dám đi câu dẫn nam nhân, Thanh ca ca mới bị thương, ngươi liền vứt bỏ Thanh ca ca, ngươi thật là không biết xấu hổ." Âm lượng của Mạc Xu có chút lớn, đã hấp dẫn không ít tầm mắt của mọi người lại đây. Ngụy Thiên Hoa và Thôi Tâm Nhã cũng nhìn về phía này, Thôi Tâm Nhã rất muốn đi lên châm ngòi thổi gió, nhưng đứng bên cạnh Ngụy Thiên Hoa nên nàng ta hiển nhiên là lựa chọn bo bo giữ mình. "Ta có xấu hổ hay không có liên quan gì đến ngươi?" Vu Hoan không chút nào bất biến, thanh thanh đạm đạm. Quần chúng ồ lên. Đông Phương Minh cùng Đông Phương Tú cũng bị động tĩnh bên này kinh động đến, hướng đến những người đang vây quanh đó nhìn lại. Đông Phương Tú thấy rõ khuôn mặt của Vu Hoan, con ngươi vẫn luôn ảm đạm đột nhiên sáng ngời, buông Đông Phương Minh ra liền tiến lên phía trước. "Vu Hoan cô nương, sao ngươi lại đến đây?" Nàng không nghĩ đến ở đây còn có thể nhìn thấy Vu Hoan, làm nàng thật cao hứng. "Đông Phương tiểu thư biết nàng ta, ai thế?" "Chưa từng thấy, thiếu niên bên cạnh cũng chưa từng gặp, chẳng lẽ là người của khu vực khác lại đây?" Vu Hoan không có cao hứng như Đông Phương Tú, chỉ nhàn nhạt cười cười như cũ: "Đi ngang qua." Đông Phương Tú ngẩn người, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại: "Nghe Phong Lang nói là ngươi đã cứu ta, ta còn nghĩ không có cơ hội cảm ơn ngươi, hiện tại thật là tốt." Đông Phương Tú có vẻ rất vui vẻ, Vu Hoan khó có được không đả kích nàng ta: "Sinh thần vui vẻ." Đông Phương Tú cười càng sáng lạn. "Tú Nhi, đây là?" Đông Phương Minh cũng đi lên, ánh mắt đánh giá kỹ Vu Hoan cùng Thiên Nguyệt một phen. "Cha, đây là Vu Hoan cô nương, lần trước chính là Vu Hoan cô nương cứu con...!vị này..." Đông Phương Tú nhìn Thiên Nguyệt khó xử, nàng không quen biết! "Nó tên Thiên Nguyệt." Vu Hoan tiếp được lời nói của Đông Phương Tú. Đông Phương Tú xin lỗi hướng Thiên Nguyệt cười cười. "Thì ra là Vu Hoan cô nương, Tú Nhi vẫn luôn nhắc mãi cô nương, còn phải cảm ơn cô nương đã cứu Tú Nhi." Đông Phương Minh thêm một tia đề phòng. "Không cần, sau này chỉ sợ các ngươi hận không thể quen biết ta." Ngữ khí của Vu Hoan bảy phần hài hước, ba phần nghiêm túc. "Vu Hoan cô nương là ân nhân cứu mạng của ta, sao lại không quen biết ngươi chứ." Đông Phương Tú trực tiếp nói tiếp. Đông Phương Minh lại trầm mặc. "Cha, cha đi tiếp đón khách đi, con đưa Vu Hoan cô nương ra ngoài hít thở không khí." "Ừ, đi sớm về sớm." Đông Phương Minh gật đầu, khiến cho người vây quanh giải tán. Mà Mạc Xu đã sớm bị người bên người nàng ta kéo qua một bên, hiện tại trạng thái của điện Vị Ương kia, không dám nhiễu loạn cái gì, cũng không dám gây chuyện. "Gia chủ, người lần trước phá cửa thành là nàng ta." Đông Phương Minh vừa mới xoay người, quả gia liền đi lên báo cáo. Đông Phương Minh quay đầu nhìn thoáng qua thân ảnh bị Đông Phương Tú lôi kéo đi xa kia, híp mắt: "Biết là con nhà ai không?" "Đại lục Huyễn Nguyệt Bách Lý gia, nhưng mà..." Quản gia dừng một chút: "Nàng ta đã bị Bách Lý gia đuổi ra khỏi gia tộc, ở trên đại lục Huyễn Nguyệt danh tính cũng rất xấu, tại hạ lo lắng tiểu thư..." "Chuyện lần trước phá cửa thành, vực chủ bên kia không có động tĩnh gì, có thể thấy được nha đầu này không đơn giản, phái người nhìn Tú Nhi một chút, chỉ cần không quá phận thì không cần ngăn cản." "Gia chủ..." Quản gia kinh ngạc, hoàn toàn không giống như cách làm bình thường của gia chủ mà! Đông Phương Minh chỉ nhìn thoáng qua quản gia, quản gia lập tức cúi đầu. ___ Đông Phương Tú dẫn Vu Hoan cùng Thiên Nguyệt ra khỏi vườn hoa, đi trên một hành lang yên tĩnh. "Vu Hoan cô nương..." Đông Phương Tú muốn nói lại thôi. "Có chuyện thì nói." Đông Phương Tú nhìn Vu Hoan kéo Thiên Nguyệt, có thể thân cận với Vu Hoan như vậy, chứng minh nàng không xem Thiên Nguyệt là người ngoài. Đông Phương Tú hít sâu một hơi: "Sau khi ta tỉnh lại, cảm thấy thân thể là lạ, có loại cảm giác không chịu khống chế. Cha ta nói bởi vì do bị thương, nhưng mà ta biết không phải như thế, Vu Hoan cô nương, ta rất sợ..." "Cha ngươi không nói cho ngươi biết là vì muốn tốt cho ngươi." Nàng nhìn ra được Đông Phương Minh thật sự yêu thương đứa con gái này. "Ta biết, nhưng ta không muốn bị gạt, ta muốn biết rốt cuộc thân thể của ta bị làm sao. Vu Hoan cô nương, ta biết ngươi biết, ngươi nói cho ta biết được không?" Đông Phương Tú dừng lại, xoay người đối diện Vu Hoan, ánh sáng mỏng manh ánh lên thân hình gầy yếu, ánh mắt quật cường lại mang theo tia khẩn cầu. "Trong thân thể ngươi có một lực lượng cổ quái, chắc là được cha ngươi dùng cái gì đó ngăn chặn rồi, cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm." Đông Phương Tú chớp chớp mắt, nước mắt trong khóe mắt không hề có dấu hiệu báo trước rơi xuống. "Có phải ta sắp chết hay không?" "Cha ngươi sẽ không để ngươi chết." Vu Hoan nhàn nhạt đáp. Đông Phương Tú lắc đầu, trên mặt thống khổ: "Mấy ngày nay ta nhìn thấy cha một mình ngồi ở trong viện, ngồi đến hơn nửa đêm, mẹ cũng luôn trộm khóc, ánh mắt của các ca ca nhìn ta luôn có tia nhàn nhạt ưu thương. Nhưng khi ta chính diện đối diện với bọn họ, bọn họ lại giống như không có chuyện gì xảy ra vậy." Nói xong, Đông Phương Tú đã khóc không thành tiếng. Đó là người nhà mà nàng ta trân trọng nhất. Thiên Nguyệt có chút không đành lòng, nhéo nhẹ cánh tay Vu Hoan. Vu Hoan nhíu mày: "Nhéo ta cũng vô dụng, ta cũng không biết nội tình." Thiên Nguyệt xấu hổ, thấy Đông Phương Tú không chú ý, mới thở phào nhẹ nhõm. "Ta không giúp được ngươi." Nàng cũng không phải chuyện gì đều biết, giống loại không có quan hệ gia tộc với nàng, nàng chưa bao giờ sẽ tiêu phí quá nhiều thời giờ quan tâm đến. "Ta biết...!ta không phải tìm ngươi giúp ta, ta chỉ là...!tìm không thấy một người có thể nói chuyện." Đông Phương Tú nhìn phong cảnh, lời trong lòng cũng chỉ có thể nói với các ca ca, nhưng chuyện này bọn họ cũng tham dự vào trong đó, nàng không thể nói với ai. Vu Hoan cho Thiên Nguyệt đi ở phía trước: "Đông Phương Tú, ngươi sẽ không sao, cha ngươi chính là Đông Phương Minh!" Đông Phương Tú ngẩn người, lộ ra tia cười khổ, nếu cha nàng có biện pháp, cũng sẽ không mỗi ngày đều ngồi một mình đến bình minh. Đông Phương Tú lau sạch nước mắt: "Vu Hoan cô nương, ta đưa ngươi đi chơi!" Vu Hoan liếc mắt, thấy trên mặt Đông Phương Tú lại lần nữa tươi cười: "Được thôi, đi đâu?" "Tuy buổi tối Định Nam Thành không cho người ngoài đi vào, nhưng mà có một khu phố rất náo nhiệt, nơi đó cũng coi như là một bộ phận của Định Nam Thành. Bởi vì không thể qua đêm trong thành, cho nên những người đó liền tụ tập ở nơi đó, thời gian dài, liền hình thành một khu phố đặc biệt, sau này đã bị phân chia đi ra ngoài, chúng ta đến đó chơi đi." "Không được." Thiên Nguyệt cơ hồ lập tức không đồng ý, thấy Vu Hoan nhìn mình, Thiên Nguyệt nhanh chóng giải thích: "Nơi đó rồng rắn hỗn tạp, rất dễ dàng xảy ra chuyện, chúng ta không có dẫn người..." Vu Hoan cắt một tiếng..